Chưa tới hai hôm chân bị bong gân của Giang Noãn đã khỏi, sau đó cô và mọi người lao vào một trận chiến gặt lúa sôi sục ngất trời.

Ngoại trừ cơn mưa lớn bất chợt ngày hôm đó, ngày nào thời tiết cũng chói chang, nắng gắt, quá trình thu hoạch cũng tiến triển thuận lợi. Hôm nay thu hoạch thành công tốt đẹp, tất cả các hạt lúa đều được phơi nắng đúng cách, bỏ vào kho lúa. Sản lượng lúa năm nay rất tốt, cao hơn hẳn năm trước nhiều, vượt quá chỉ tiêu, sau khi đi giao hoàn thành thóc thuế chắc sẽ dư rất nhiều. Chờ đến vụ mùa thu năm nay, cuối năm có thể phân phát đến các gia đình, ổn định vững chắc không ít, ít nhất sẽ không đói nữa, vừa nghĩ thôi lòng ai cũng vui vẻ.

Mặc dù trồng vội gặt vội vất cả, ai cũng đen, gầy nhom nhưng nửa tháng nay đã kiếm được điểm công không ít, ai cũng nở nụ cười rạng rỡ, lòng vui như đón Tết.

Chẳng vậy à, sau những ngày trồng vội gặt vội mọi người hò reo muốn sáng mai đi huyện họp chợ, mua đồ, nhân tiện ghé tiệm cơm nhà nước ăn một bữa no nê bù đắp thiếu hụt sức khỏe.

Thế là sáng hôm kia, mọi người dậy sớm hơn gà, một nhóm người đứng ở cổng thôn chờ xe lừa chở đi huyện.

Giang Noãn chú ý tới không thấy nữ chính, cô nhớ lại nội dung trong truyện, hình như nữ chính thường chờ những lúc ít người mới đi, để giảm khả năng bị lộ, cô đoán là có thể lần trước những bà cô đó quá hóng hớt, suốt đường đi cứ hỏi này hỏi nọ nên cô ta sợ bị lộ. Như vậy cũng tốt, đợi lát nữa cô tìm cơ hội đi chợ đen sẽ không gặp phải, cô luôn cảm thấy nữ chính âm u khiến cô hoảng sợ.

Đường núi còn gồ ghề lồi lõm, mông còn đau, Giang Noãn vẫn không chịu nổi cảm giác bị xóc. Ngoại trừ những thanh niên trí thức cũ như bọn Lý Hồng Anh, Trương Bân bình tĩnh nói chuyện phiếm với một nhóm bà cô, thì những thanh niên trí thức mới đều sắp nôn mửa. Lần này đi xe lừa không giống như lần trước ngồi máy kéo chỉ đi hơn một tiếng đã đến thị trấn, đi xe lừa phải mất ít nhất hai tiếng mới đến, nên thấy không thích đi.

Đi được nửa đường Giang Noãn đã quen rồi, còn có tâm trạng thưởng thức phong cảnh trên núi, lúc này mặt trời vẫn chưa mọc, gió ban mai thổi nhẹ trên mặt, khá là thoải mái.

Thấm thoát đã đến huyện, vẫn là dáng vẻ cũ như thường ngày.

Có kinh nghiệm của lần trước, biết được vị trí của chợ đen, Giang Noãn định đi chợ đen bán hoa quả trong không gian. Rau quả trong không gian của cô đã chín hết, cây nào cũng trĩu quả, cũng may hoa quả trong không gian không hái cũng sẽ không bị thối, nếu không cô đau lòng chết mất.



Dạo này cô trốn trên giường ăn rất nhiều, quả vừa to vừa ngọt, ăn không ngấy, lại có thể bổ sung vitamin nên trong vụ gặt cô mới không bị rám nắng nhiều, mặc dù cũng có thể là do thể chất của cô phơi nắng không bị rám nắng.

Cô có thể cảm nhận được cơ thể của mình khoẻ hơn rất nhiều, ngoài trái cây, mỗi ngày cô còn uống một chai sữa, thỉnh thoảng lén lấy một cái đùi gà từ nhà gỗ trong không gian ra ăn. Cô vốn trẻ tuổi khả năng hồi phục nhanh, đủ dinh dưỡng, nên tự nhiên sức khỏe không yếu.

Bây giờ còn sớm, cô đi theo đám người Lý Hồng Anh, Tô Hiểu Nguyệt đến hợp tác mua bán thuận tiện mua thịt trước. Giang Noãn dò hỏi họ có muốn đi chợ đen không, bọn họ đều nói không đi, vừa hay đúng ý cô, cô không dám tiết lộ chuyện trên người mình.

"Bây giờ vẫn còn sớm, chị muốn đến cửa hàng bách hóa mua ít vải, đi thôi." Lý Hồng Anh vui vẻ kéo Giang Noãn và Tô Hiểu Nguyệt.

Tô Hiểu Nguyệt đồng ý: "Em cũng muốn mua! Trong lúc gặt mùa quần áo đã sờn hết rồi, giờ em còn chẳng có một bộ nào ra hồn."

Thấy sắp bị Lý Hồng Anh kéo đi, Giang Noãn vội xen vào: "Mọi người đi mua trước đi, buổi trưa chúng ta hẹn ở tiệm cơm nhà nước, bây giờ em muốn đi mua ít nguyên liệu làm đồ ăn nhẹ. Lần trước trưởng thôn, người trong thôn và các anh quân nhân giúp đỡ em nhiều như thế, em thấy băn khoăn, vẫn nên tỏ ý một chút, nên em nghĩ làm chút đồ ăn tặng cho bọn họ."

Lý Hồng Anh nghi ngờ nhìn cô: "Chắc không phải em muốn đến chợ đen đấy chứ?" Thấy Giang Noãn im lặng, cô ấy biết cô đang suy nghĩ gì.

"Hay hai bọn chị đi mua cùng em trước?"

Tô Hiểu Nguyệt gật đầu: "Đúng đó Noãn Noãn, nếu không bọn tớ sẽ không yên tâm."

Thấy thái độ của hai người quyết tâm đi cùng mình, Giang Noãn vừa thấy ấm áp vừa bất lực, cô nhanh chóng suy nghĩ, sau đó nói: "Đừng lo, em sẽ về nhanh thôi, lần trước đi cũng có sao đâu, hơn nữa bọn mình cùng đi sẽ càng nguy hiểm hơn, hai người cũng đừng làm em lo..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện