Còn một nửa quãng đường nữa mới đến thôn Thanh Thủy, Giang Noãn đã tỉnh.
Cô ngán ngẩm nhìn cái ót của người đàn ông đang cõng mình, tóc anh cắt rất ngắn, đời sau kiểu tóc này sẽ được gọi là đầu đinh, nghe nói kiểu tóc này sẽ làm lộ nhiều khuyết điểm trên khuôn mặt, đặc biệt là về mặt giá trị nhan sắc. Người đẹp trai cắt sẽ càng đẹp trai, người xấu cắt sẽ càng xấu hơn, và Hứa Yến thuộc kiểu trước, thân thể cường tráng, nắng xuân, đầy nội tiết tố, đúng là kiểu người cô thích! Dừng dừng! Không biết anh quân nhân này còn độc thân không, cô cũng không dám tiếp cận mù quáng. Thời này, quan hệ nam nữ bị quản lý rất nghiêm, nếu bị người có lòng xấu báo cáo thì sẽ rất thảm.
Người đàn ông bước đi nhanh nhẹn, vững vàng, cánh tay nâng cô rất cứng rắn và mạnh mẽ khiến cô rất an tâm. Tố chất thể chất và vóc dáng của những quân nhân thời đại này thực sự không phải nói cho có.
Trong khi Giang Noãn đang nghĩ lung tung thì một bên khác người dân trong thôn, thanh niên trí thức và các đồng chí quân nhân đang tìm kiếm cô trên đường.
Giọng của Tô Hiểu Nguyệt run rẩy không kìm được đã bật khóc: "Chị Hồng Anh, chị nói xem, địa hình cao, tốc độ nước chảy xiết, hu hu hu, Noãn Noãn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?"
Lúc đó bọn họ đã gặt lúa xong đang nghỉ ngơi, Dương Ái Liên lảo đảo, mất hồn tìm trưởng thôn của bọn họ, bọn họ không yên tâm nên chạy theo, sau đó bị lời của Dương Ái Liên nói dọa sợ, Noãn Noãn rơi xuống sông rồi!
Mọi người và các đồng chí quân nhân đang nghỉ ngơi cũng chạy đi tìm, nghe Dương Ái Liên nói có một đồng chí quân nhân đã nhảy xuống cứu người. Nhóm quân nhân chợt hiểu ra, họ vẫn thắc mắc tại sao tiểu đội trưởng giúp gặt lúa xong vẫn không thấy bóng dáng đâu, hóa ra là đang vội cứu người.
"Đừng lo, tiểu đội trưởng của chúng tôi rất giỏi, chắc chắn sẽ cứu được cô ấy." Bọn họ không hề khoe khoang, trong đoàn đội không có ai giỏi hơn anh ấy.
Mọi người yên tâm một chút, nhưng trong đó không có trưởng thôn Lưu Kiến Thiết, ông rất lo lắng, trên đường đi tìm người ông lải nhải liên tục. Lúc gọi người dưới sông, tìm kỹ trong rừng cây xem có người không, lúc lại thở dài, cầu trời khấn phật, cứ nhắc mãi "Bồ tát phù hộ, bồ tát phù hộ, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện..." Đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người, mặc dù ông cũng biết tiểu đội trưởng Hứa rất giỏi, nhưng không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ, ông không gánh nổi trách nhiệm đâu.
"Mọi người nhìn kìa, đó là tiểu đội trưởng của chúng tôi đúng không? Anh ấy còn cõng một cô gái nữa! Nhìn thế chắc không có chuyện gì đâu." Một anh quân nhân phấn khích vỗ vai đồng đội nói.
Đồng đội bị cậu ấy vỗ suýt ngã, trừng mắt nhìn cậu: "Nhẹ thôi! Vai của tôi sắp bị cậu đập nát rồi, có tiểu đội trưởng ở đó còn có thể xảy ra chuyện chắc."
Mọi người nhìn kỹ thì đúng là như vậy thật! Cả đám vội vàng chạy qua.
Hứa Yến và Giang Noãn cũng nhìn thấy trưởng thôn dẫn đầu một nhóm người và một số đồng chí quân nhân vội vã chạy tới.
"Thanh niên trí thức Giang, cháu không sao chứ?" Lưu Kiến Thiết nhìn kỹ Giang Noãn một lượt, thấy mặt mày cô chỉ tái nhợt, tinh thần vẫn khá ổn, trái tim treo trên cổ ông mới rơi xuống. Không sao thì tốt, nếu không ông sẽ không biết phải báo cáo về một người đã chết với công xã của họ như thế nào.
Ngay sau đó, ông rất cảm kích nhìn Hứa Yến: "Tiểu đội trưởng Hứa, thật sự cảm ơn cậu! Cậu cũng mệt rồi, Ái Quốc, con tới cõng đi." Lưu Kiến Thiết quay sang nhìn con trai mình nói, con trai cả của ông đã làm cha và là đội trưởng trong thôn nên không sợ người khác nói ra nói vào.
"Noãn Noãn, cậu không sao chứ?" Tô Hiểu Nguyệt thấy mặt mày Giang Noãn tái nhợt, nên hơi lo lắng.
"Chị mang cho em một bộ quần áo, mau mặc vào đi." Lý Hồng Anh khoác áo trên tay lên vai Giang Noãn.
Giang Noãn nhìn mọi người tốn công tốn sức tìm cô, cô vừa áy náy vừa cảm động, nghĩ mình còn đang được cõng, cô giải thích: "May mà tiểu đội trưởng Hứa đã cứu được em, lúc đó mặt đất quá trơn, bất cẩn nên mới bị ngã, dòng nước chảy xiết, bị cuốn trôi về phía hạ lưu. Mặc dù em biết bơi, nhưng nước chảy xiết quá, chân còn bị bong gân, may là tiểu đội trưởng Hứa không nề gian lao vất vả cõng em về." Cô không nói mình không biết bơi, bị kẻ xấu nghe thấy nghĩ kế hại cô thì sẽ chết chắc.
Hứa Yến nghe thấy mấy lời này, mí mắt anh giật giật, cô gái này khá thông minh, rõ ràng là vịt trên cạn, nhưng lại nói như thể dù cô có rơi xuống cũng có thể tự cứu.
Cô ngán ngẩm nhìn cái ót của người đàn ông đang cõng mình, tóc anh cắt rất ngắn, đời sau kiểu tóc này sẽ được gọi là đầu đinh, nghe nói kiểu tóc này sẽ làm lộ nhiều khuyết điểm trên khuôn mặt, đặc biệt là về mặt giá trị nhan sắc. Người đẹp trai cắt sẽ càng đẹp trai, người xấu cắt sẽ càng xấu hơn, và Hứa Yến thuộc kiểu trước, thân thể cường tráng, nắng xuân, đầy nội tiết tố, đúng là kiểu người cô thích! Dừng dừng! Không biết anh quân nhân này còn độc thân không, cô cũng không dám tiếp cận mù quáng. Thời này, quan hệ nam nữ bị quản lý rất nghiêm, nếu bị người có lòng xấu báo cáo thì sẽ rất thảm.
Người đàn ông bước đi nhanh nhẹn, vững vàng, cánh tay nâng cô rất cứng rắn và mạnh mẽ khiến cô rất an tâm. Tố chất thể chất và vóc dáng của những quân nhân thời đại này thực sự không phải nói cho có.
Trong khi Giang Noãn đang nghĩ lung tung thì một bên khác người dân trong thôn, thanh niên trí thức và các đồng chí quân nhân đang tìm kiếm cô trên đường.
Giọng của Tô Hiểu Nguyệt run rẩy không kìm được đã bật khóc: "Chị Hồng Anh, chị nói xem, địa hình cao, tốc độ nước chảy xiết, hu hu hu, Noãn Noãn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?"
Lúc đó bọn họ đã gặt lúa xong đang nghỉ ngơi, Dương Ái Liên lảo đảo, mất hồn tìm trưởng thôn của bọn họ, bọn họ không yên tâm nên chạy theo, sau đó bị lời của Dương Ái Liên nói dọa sợ, Noãn Noãn rơi xuống sông rồi!
Mọi người và các đồng chí quân nhân đang nghỉ ngơi cũng chạy đi tìm, nghe Dương Ái Liên nói có một đồng chí quân nhân đã nhảy xuống cứu người. Nhóm quân nhân chợt hiểu ra, họ vẫn thắc mắc tại sao tiểu đội trưởng giúp gặt lúa xong vẫn không thấy bóng dáng đâu, hóa ra là đang vội cứu người.
"Đừng lo, tiểu đội trưởng của chúng tôi rất giỏi, chắc chắn sẽ cứu được cô ấy." Bọn họ không hề khoe khoang, trong đoàn đội không có ai giỏi hơn anh ấy.
Mọi người yên tâm một chút, nhưng trong đó không có trưởng thôn Lưu Kiến Thiết, ông rất lo lắng, trên đường đi tìm người ông lải nhải liên tục. Lúc gọi người dưới sông, tìm kỹ trong rừng cây xem có người không, lúc lại thở dài, cầu trời khấn phật, cứ nhắc mãi "Bồ tát phù hộ, bồ tát phù hộ, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện..." Đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người, mặc dù ông cũng biết tiểu đội trưởng Hứa rất giỏi, nhưng không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ, ông không gánh nổi trách nhiệm đâu.
"Mọi người nhìn kìa, đó là tiểu đội trưởng của chúng tôi đúng không? Anh ấy còn cõng một cô gái nữa! Nhìn thế chắc không có chuyện gì đâu." Một anh quân nhân phấn khích vỗ vai đồng đội nói.
Đồng đội bị cậu ấy vỗ suýt ngã, trừng mắt nhìn cậu: "Nhẹ thôi! Vai của tôi sắp bị cậu đập nát rồi, có tiểu đội trưởng ở đó còn có thể xảy ra chuyện chắc."
Mọi người nhìn kỹ thì đúng là như vậy thật! Cả đám vội vàng chạy qua.
Hứa Yến và Giang Noãn cũng nhìn thấy trưởng thôn dẫn đầu một nhóm người và một số đồng chí quân nhân vội vã chạy tới.
"Thanh niên trí thức Giang, cháu không sao chứ?" Lưu Kiến Thiết nhìn kỹ Giang Noãn một lượt, thấy mặt mày cô chỉ tái nhợt, tinh thần vẫn khá ổn, trái tim treo trên cổ ông mới rơi xuống. Không sao thì tốt, nếu không ông sẽ không biết phải báo cáo về một người đã chết với công xã của họ như thế nào.
Ngay sau đó, ông rất cảm kích nhìn Hứa Yến: "Tiểu đội trưởng Hứa, thật sự cảm ơn cậu! Cậu cũng mệt rồi, Ái Quốc, con tới cõng đi." Lưu Kiến Thiết quay sang nhìn con trai mình nói, con trai cả của ông đã làm cha và là đội trưởng trong thôn nên không sợ người khác nói ra nói vào.
"Noãn Noãn, cậu không sao chứ?" Tô Hiểu Nguyệt thấy mặt mày Giang Noãn tái nhợt, nên hơi lo lắng.
"Chị mang cho em một bộ quần áo, mau mặc vào đi." Lý Hồng Anh khoác áo trên tay lên vai Giang Noãn.
Giang Noãn nhìn mọi người tốn công tốn sức tìm cô, cô vừa áy náy vừa cảm động, nghĩ mình còn đang được cõng, cô giải thích: "May mà tiểu đội trưởng Hứa đã cứu được em, lúc đó mặt đất quá trơn, bất cẩn nên mới bị ngã, dòng nước chảy xiết, bị cuốn trôi về phía hạ lưu. Mặc dù em biết bơi, nhưng nước chảy xiết quá, chân còn bị bong gân, may là tiểu đội trưởng Hứa không nề gian lao vất vả cõng em về." Cô không nói mình không biết bơi, bị kẻ xấu nghe thấy nghĩ kế hại cô thì sẽ chết chắc.
Hứa Yến nghe thấy mấy lời này, mí mắt anh giật giật, cô gái này khá thông minh, rõ ràng là vịt trên cạn, nhưng lại nói như thể dù cô có rơi xuống cũng có thể tự cứu.
Danh sách chương