Các thanh niên trí thức đã bị khuất phục bởi tay nghề nấu ăn của Giang Noãn từ sau khi họ ăn miếng thịt kho tàu do Giang Noãn đưa cho.
Khi đến lượt Giang Noãn nấu ăn, mọi người đều tươi cười. Cho dù không có món thịt, những món ăn hàng ngày thông thường qua bàn tay của cô cũng trở nên ngon lành, làm việc xong sẽ trở nên bớt mệt mỏi hơn khi có triển vọng được ăn.
Nhưng những ngày tháng khổ cực và mệt mỏi hơn đang chờ đợi họ, họ có thể mệt mỏi đến mức ăn cũng không thể nhấc nổi tay.
Tháng tám đã mấy ngày trôi qua, bây giờ đã bước vào những ngày giáp hạt, thời tiết ngột ngạt và nóng như một cái lò hơi nước lớn, vì không có quạt nên dùng một chiếc quạt cọ để quạt. Mỗi khi Giang Noãn thức dậy, cô đổ mồ hôi đầm đìa, như muốn mạng cô vậy! Trong cái thời tiết ma mị này, đội trưởng khua chiêng gõ trống kêu gọi toàn đội sản xuất mở cuộc họp ở không gian thoáng trước đền thờ của thôn, mọi người hô khẩu hiệu, nâng cao tinh thần:
"Đấu trời, nghịch đất, đấu chính mình! Một không sợ gian khổ! Hai không sợ chết!"
"Tôi làm việc tôi rất vinh dự!"
"Đoàn kết là sức mạnh! Sức dân lớn hơn trời!"
"Gieo mạ không quá lập thu, liều mạng cố gắng làm việc!"
"Buổi sáng lúa chín vàng, buổi chiều thấy mạ non!"
Tất cả mọi người ngẩng đầu, đỏ mặt hô lớn, âm thanh chói tai vang vọng cả bầu trời, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ. Giang Noãn đột nhiên cảm thấy vô cùng bi tráng, cô cảm nhận sâu sắc cùng bọn họ hô lên.
Trong thời đại khan hiếm lương thực này, trồng vội gặt vội không thể chịu bất kì rủi ro nào, bằng không ngoài việc không đạt chỉ tiêu, sự tồn vong của dân làng sẽ khó duy trì.
Điều này liên quan đến khẩu phần ăn một năm của thôn Thanh Thủy, không ai có thể xem nhẹ, tất cả đều phải cố gắng.
Có thể nói trồng vội gặt vội là một trận chiến nên cả công xã phải chuẩn bị sẵn sàng.
Trồng vội gặt vội tức là vội thu hoạch lúa sớm, vội gieo trồng lúa muộn, thời gian ngắn chỉ có 20 ngày, trong 20 ngày này phải hoàn thành trồng vội gặt vội thu hoạch và gieo trồng gấp, lỡ mất mùa có thể làm giảm sản lượng ngũ cốc hoặc không có thu hoạch.
Đây là cuộc chiến sinh tử với thời tiết, thời vụ và việc đồng áng.
Trông thôn không có máy gặt nên tất cả các công việc đồng áng đều phải dựa vào sức người.
Đồng chí nữ được giao nhiệm vụ gặt lúa, đồng chí nam chuyển lúa vào máy tuốt lúa để tuốt lúa. Sau khi tuốt, lúa được cho vào sọt đưa vào khu vực phơi cho khô.
Làm việc vừa mệt vừa khổ và máy móc, ngày này ngột ngạt và nóng nực, có thể thấy những người đàn ông cởi trần, mồ hôi đổ như mưa ở khắp mọi nơi. Họ thở hổn hển và thỉnh thoảng lại lấy mũ làm quạt, quạt thật mạnh.
Giang Noãn với nhiều phụ nữ xuống ruộng gặt lúa, vì thế cô đã trang bị đầy đủ vũ khí, trừ mắt ra cô che toàn thân, còn bôi cả kem chống nắng nữa.
Nhìn thấy cô như thế, khóe miệng Lý Hồng Anh giật giật: "Em không sợ bị ngạt đến ngất à?"
"Em thà ngạt còn hơn bị rám nắng! Nắng gắt như vậy, nếu không dùng kem chống nắng sẽ bị lột da, da dẻ sẽ bị giày vò!" Giang Noãn cũng muốn ngạt ngất đi, cô thực sự chống lại việc đi ra ngoài trong thời tiết này, huống chi là trên đỉnh đầu trời nắng chang chang mà còn phải đi kiếm sống, cô chán nản nhưng cô bắt buộc phải làm.
"Không có số mệnh của cô chủ yêu kiều, mà lại có bệnh của cô chủ yêu kiều!" Dương Ái Liên bĩu môi, lộ ra vẻ khinh thường.
Giang Noãn nghe vậy cũng mặc kệ, loại người này bạn càng quan tâm thì họ càng dây dưa không ngừng.
Dương Ái Liên thấy không có ai trả lời mình, sắc mặt có chút khó coi, cầm lưỡi hái trên tay gặt một nắm lúa như trút giận.
Giang Noãn học theo người khác khom lưng xuống gặt lúa, thân thể cô suy dinh dưỡng đã lâu, dù đã ăn bù một thời gian nhưng vẫn không chịu nổi được tiêu hao.
Tại sao cô lại có cuộc sống khốn khó thế này, đời sau cô có một cuộc sống tốt đẹp, không phải lo lắng về cơm ăn, áo mặc, công việc cơ mà. Hàng ngày cô đến trường vui vẻ cùng các chị em buôn chuyện và ngắm nhìn những anh chàng đẹp trai, tại sao lại xuyên vào cái thời đại quái quỷ này chứ! Cô càng nghĩ càng thấy ấm ức, nghĩ đến tai nạn xe cộ đó, thì thà để cô trực tiếp nghẻo luôn đi!
Khi đến lượt Giang Noãn nấu ăn, mọi người đều tươi cười. Cho dù không có món thịt, những món ăn hàng ngày thông thường qua bàn tay của cô cũng trở nên ngon lành, làm việc xong sẽ trở nên bớt mệt mỏi hơn khi có triển vọng được ăn.
Nhưng những ngày tháng khổ cực và mệt mỏi hơn đang chờ đợi họ, họ có thể mệt mỏi đến mức ăn cũng không thể nhấc nổi tay.
Tháng tám đã mấy ngày trôi qua, bây giờ đã bước vào những ngày giáp hạt, thời tiết ngột ngạt và nóng như một cái lò hơi nước lớn, vì không có quạt nên dùng một chiếc quạt cọ để quạt. Mỗi khi Giang Noãn thức dậy, cô đổ mồ hôi đầm đìa, như muốn mạng cô vậy! Trong cái thời tiết ma mị này, đội trưởng khua chiêng gõ trống kêu gọi toàn đội sản xuất mở cuộc họp ở không gian thoáng trước đền thờ của thôn, mọi người hô khẩu hiệu, nâng cao tinh thần:
"Đấu trời, nghịch đất, đấu chính mình! Một không sợ gian khổ! Hai không sợ chết!"
"Tôi làm việc tôi rất vinh dự!"
"Đoàn kết là sức mạnh! Sức dân lớn hơn trời!"
"Gieo mạ không quá lập thu, liều mạng cố gắng làm việc!"
"Buổi sáng lúa chín vàng, buổi chiều thấy mạ non!"
Tất cả mọi người ngẩng đầu, đỏ mặt hô lớn, âm thanh chói tai vang vọng cả bầu trời, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ. Giang Noãn đột nhiên cảm thấy vô cùng bi tráng, cô cảm nhận sâu sắc cùng bọn họ hô lên.
Trong thời đại khan hiếm lương thực này, trồng vội gặt vội không thể chịu bất kì rủi ro nào, bằng không ngoài việc không đạt chỉ tiêu, sự tồn vong của dân làng sẽ khó duy trì.
Điều này liên quan đến khẩu phần ăn một năm của thôn Thanh Thủy, không ai có thể xem nhẹ, tất cả đều phải cố gắng.
Có thể nói trồng vội gặt vội là một trận chiến nên cả công xã phải chuẩn bị sẵn sàng.
Trồng vội gặt vội tức là vội thu hoạch lúa sớm, vội gieo trồng lúa muộn, thời gian ngắn chỉ có 20 ngày, trong 20 ngày này phải hoàn thành trồng vội gặt vội thu hoạch và gieo trồng gấp, lỡ mất mùa có thể làm giảm sản lượng ngũ cốc hoặc không có thu hoạch.
Đây là cuộc chiến sinh tử với thời tiết, thời vụ và việc đồng áng.
Trông thôn không có máy gặt nên tất cả các công việc đồng áng đều phải dựa vào sức người.
Đồng chí nữ được giao nhiệm vụ gặt lúa, đồng chí nam chuyển lúa vào máy tuốt lúa để tuốt lúa. Sau khi tuốt, lúa được cho vào sọt đưa vào khu vực phơi cho khô.
Làm việc vừa mệt vừa khổ và máy móc, ngày này ngột ngạt và nóng nực, có thể thấy những người đàn ông cởi trần, mồ hôi đổ như mưa ở khắp mọi nơi. Họ thở hổn hển và thỉnh thoảng lại lấy mũ làm quạt, quạt thật mạnh.
Giang Noãn với nhiều phụ nữ xuống ruộng gặt lúa, vì thế cô đã trang bị đầy đủ vũ khí, trừ mắt ra cô che toàn thân, còn bôi cả kem chống nắng nữa.
Nhìn thấy cô như thế, khóe miệng Lý Hồng Anh giật giật: "Em không sợ bị ngạt đến ngất à?"
"Em thà ngạt còn hơn bị rám nắng! Nắng gắt như vậy, nếu không dùng kem chống nắng sẽ bị lột da, da dẻ sẽ bị giày vò!" Giang Noãn cũng muốn ngạt ngất đi, cô thực sự chống lại việc đi ra ngoài trong thời tiết này, huống chi là trên đỉnh đầu trời nắng chang chang mà còn phải đi kiếm sống, cô chán nản nhưng cô bắt buộc phải làm.
"Không có số mệnh của cô chủ yêu kiều, mà lại có bệnh của cô chủ yêu kiều!" Dương Ái Liên bĩu môi, lộ ra vẻ khinh thường.
Giang Noãn nghe vậy cũng mặc kệ, loại người này bạn càng quan tâm thì họ càng dây dưa không ngừng.
Dương Ái Liên thấy không có ai trả lời mình, sắc mặt có chút khó coi, cầm lưỡi hái trên tay gặt một nắm lúa như trút giận.
Giang Noãn học theo người khác khom lưng xuống gặt lúa, thân thể cô suy dinh dưỡng đã lâu, dù đã ăn bù một thời gian nhưng vẫn không chịu nổi được tiêu hao.
Tại sao cô lại có cuộc sống khốn khó thế này, đời sau cô có một cuộc sống tốt đẹp, không phải lo lắng về cơm ăn, áo mặc, công việc cơ mà. Hàng ngày cô đến trường vui vẻ cùng các chị em buôn chuyện và ngắm nhìn những anh chàng đẹp trai, tại sao lại xuyên vào cái thời đại quái quỷ này chứ! Cô càng nghĩ càng thấy ấm ức, nghĩ đến tai nạn xe cộ đó, thì thà để cô trực tiếp nghẻo luôn đi!
Danh sách chương