Mặt trời đỏ rực chói chang, hừng hực khí thế của mùa hè.

Những người phụ nữ của thôn Thanh Thủy thuộc đại đội Thường Thanh vừa làm công việc đồng áng vừa nhìn chằm chằm vào những thanh niên trí thức đang lười biếng đào hố và trồng rau ở cách đó không xa.

Một bà thím gầy gò, da ngăm, má hóp trừng mắt nhìn thanh niên trí thức làm việc ở đằng kia: "Nhóm thanh niên trí thức mới tới đó đúng là được nuông chiều, không có sức làm việc tí nào cả, nhất là nữ thanh niên trí thức õng ẹo đó. Hôm qua làm được có tí, hôm nay mới làm chưa được bao lâu đã ngất rồi, mới đến đây chưa được hai ngày, đúng là điệu bộ nhà tư bản."

"Này, đừng nói như vậy, dù sao thanh niên trí thức đều là người thành phố, mấy ngày nay phơi nắng nhiều, nhất định không chịu nổi, cũng phải mấy ngày nữa mới thích ứng được." Có người nói một lời công bằng cho những thanh niên trí thức.

"Nói cũng đúng, khí chất của thanh niên trí thức từ thành phố thật khác biệt, đặc biệt là thanh niên trí thức Giang thật sự rất ưa nhìn, da mỏng thịt mềm, yểu điệu. Trông cô ấy thực sự không giống người có thể chịu đựng được khổ."

"Không chịu được cũng phải chịu, bọn họ tới đây để tiếp nhận sự đào tạo của nông dân bần cùng và trung lưu. Chẳng lẽ đến đây để hưởng phúc, ăn không ngồi rồi hả."

Những người phụ nữ ở đây đang năm mồm mười miệng trò chuyện...

Kí túc xá thanh niên trí thức.

Căn phòng màu xám liếc mắt là có thể nhìn thấu.

Trong căn nhà gỗ dột nát có sáu chiếc giường gỗ đơn sơ, ba chiếc giường kê hai bên bức tường dài bị rỗ, cạnh mỗi chiếc giường chỉ có một chiếc tủ cũ để đựng đồ.

Ngoài những đồ đạc này ra, chỉ có một số băng ghế nằm rải rác trên mặt đất.

Lúc này tất cả thanh niên trí thức đều đang làm ruộng, trong ký túc xá chỉ có một người nằm trên giường.



Môi người trên giường tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không chút máu, lúc này lông mày hơi nhăn lại như đang giãy giụa muốn tỉnh lại.

Giang Noãn tỉnh dậy sau cơn ác mộng, một đôi mắt hạnh tròn xoe như chú nai con dần dần mở to khi tầm mắt của cô hội tụ.

Bỏ qua cơn đau ở đầu và sự yếu ớt của cơ thể, cô hít một hơi và bật dậy khỏi giường, nhìn xung quanh, một cảm giác của thời đại xông tới trước mặt cô. Đồ đạc trong phòng cũ kỹ, những bức tường bùn đầy vết rỗ, màu xám xịt như một cuộn phim đen trắng cũ kỹ, trong đầu cô hiện lên hàng trăm ngàn dấu hỏi? Mẹ ơi, cô đang ở đâu đây?

Không phải cô đã chết rồi sao?

Cô còn chưa kịp hiểu rõ tình huống giả tưởng này là như thế nào thì đã bị ngất đi bởi cơn đau nhói đột ngột trong đầu.

"Sao cô ta vẫn còn ngủ, chúng ta cũng đã tan làm hết rồi. Chẳng qua chỉ là say nắng mà thôi, nghỉ ngơi một lúc là được, này sắp nằm được một ngày rồi đó. Thật sự cho rằng mình là cô chủ được chiều chuộng thật đấy à." Người phụ nữ đầu nấm, hai bên gò má hơi cao nói với một giọng điệu chói tai và khó chịu.

Lý Hồng Anh vừa bước vào cửa đã cau mày khi nghe thấy những lời cay nghiệt này: "Dương Ái Liên, cô bớt nói cũng không ai bảo cô câm đâu."

"Tôi có nói sai đâu, hôm nay mới là ngày thứ hai mà đã thế này rồi, sau này kiểu gì chẳng giở mánh khóe để ngồi mát." Dương Ái Liên không phục, rõ ràng đều là nữ thanh niên trí thức vừa mới xuống thôn quê, dựa vào đâu mà Giang Noãn mới tới đều được mọi người bảo vệ, làm chẳng được bao nhiêu, ngất xỉu còn được trưởng thôn đặc biệt tới cho cô hai quả trứng, hai quả trứng gà đó, cô ta cũng muốn ngất. Hừ, không phải chỉ được cái xinh đẹp thôi à, cô ta dậm chân, hung hăng trừng mắt nhìn người đang nằm bên trong rồi tức giận đi ra ngoài.

Giang Noãn bị tiếng ồn ào của thanh niên trí thức tan việc làm tỉnh.

Cô ấn vào cái đầu vẫn còn đau nhức, nhớ lại ký ức nhận được sau khi ngất đi, cô khóc không ra nước mắt, đúng là cực kỳ bi tham!

"Thanh niên trí thức Giang, em tỉnh rồi, em không sao chứ?" Lý Hồng Anh bưng bát cơm đi vào, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Giang Noãn, cô ấy quan tâm hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện