Khoảnh khắc thoáng qua ấy khiến mọi người hoàn toàn quên mất chuyện cãi vã trước đó, giống như một bức ảnh đen trắng bỗng trở nên đầy màu sắc.Chính trị viên Lý sửng sốt, Ngô Mỹ Lan sững sờ, ngay cả các chiến sĩ nhỏ trong đại đội đến giúp việc bếp núc cũng ngẩn người.Người đẹp mỉm cười trong ánh hoàng hôn, tựa như một giấc mơ.Nhìn thấy phản ứng trên mặt họ, Tô Yến Đình rất hài lòng.
Đây hệt như một cuộc hạ màn hoàn hảo.Cô không muốn lãng phí thời gian của mình với những người đàn ông tự mãn về bản thân, đúng là nực cười.Tô Yến Đình rời khỏi nhà của chính trị viên Lý, trở lại nhà khách một mình.Cô không muốn dính dáng gì đến Tô Ngọc Đình và Tăng Vân Quân nữa.Nếu không, tuồng kịch này sẽ y như vải bó chân của bà già, vừa thối vừa dài.Cô không tò mò kết cục của Tô Ngọc Đình và Tăng Vân Quân sẽ ra sao, tốt nhất là hai người này cứ tiếp tục “yêu hận tình thù”.Dù sao đi nữa thì cô cũng chửi đã rồi.Tâm trạng của Tô Yến Đình thoải mái, vui vẻ nghĩ đến đãi ngộ ở nhà khách của quân đội, không hưởng thụ thì cũng uổng phí.Trong hai ngày tới, cô sẽ nằm dài ở nhà khách, uống trà và đọc báo.Cô bước nhanh về phía trước, khóe miệng nở nụ cười.
Mặt trời lặn, gió chiều hơi mát lạnh, kéo dài chiếc bóng dưới chân cô.Tô Yến Đình xoa xoa ống tay áo của mình, đột nhiên cô cảm thấy hơi lạnh.Không biết đã đến giờ ăn cơm chưa hay phải tập hợp để điểm danh.Nơi bao la như vậy mà lại chẳng có nổi mấy người.
Giữa bầu trời xanh xám tối tăm và ảm đạm, chỉ có một vài ánh đèn mờ ảo ở đằng xa.Khi gió lạnh thổi qua, cô không khỏi rùng mình, cánh tay nổi cả da gà.
Gió bấc nổi lên, sắp trở trời rồi.Trong lòng Tô Yến Đình thấp thỏm lo sợ, cô nhanh chân bước về phía trước.Ngoại trừ tiếng côn trùng loáng thoáng trong gió, cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân của chính mình.Gió thổi khiến bóng cây lắc lư như bóng ma, Tô Yến Đình cũng trở nên nghi thần nghi quỷ.Đột nhiên, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt cô, đó là một người đàn ông!Lông tơ của Tô Yến Đình dựng đứng hết cả lên.Một cô gái xinh đẹp sống một mình như cô luôn tránh ra ngoài vào buổi tối trừ khi cần thiết.
Cô đã từng bị bám đuôi rất nhiều lần nên tự nhiên hình thành tính cảnh giác.Trái tim của Tô Yến Đình đập loạn xạ.Sự xuất hiện của một người đàn ông cao lớn và xa lạ trong hoàn cảnh tối tăm như này thật quá ngột ngạt.Cô không nhịn được muốn tìm một cây gậy để cầm trên tay..