“Cái này chị không nhớ, thành phố lớn lắm mà chị cũng ở hợp tác xã mua bán, tiệm cơm quốc doanh, xưởng chế biến thịt được một thời gian rồi… cũng có khả năng người ưa nhìn lớn lên đều tương tự nhau chăng?” Chu Cầm cười đáp.

Dữu Dữu nghiêng đầu, ghi nhớ những nơi này trong lòng.

“Nhà vệ sinh ở bên kia, em vào đi, chị đi trước đây.” Chu Cầm xoa đầu Dữu Dữu.

“Chị ơi… có thể đợi em được không? Dữu Dữu sợ người xấu lắm.” Dữu Dữu nhanh chóng nắm nhẹ góc áo của cô ta, nói lời đảm bảo một cách dè dặt: “Nhanh lắm, nhanh lắm, nhanh lắm.”

Giọng nói mềm mại và dịu dàng của đứa trẻ khiến trái tim của Chu Cầm như sắp tan chảy, cô ta nở nụ cười: “Được, chị ở đây đợi em.”

Sau khi có được lời hứa của Chu Cầm, Dữu Dữu mới yên tâm vung đôi chân ngắn và nhỏ của mình chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Động tác của cô bé phải nhanh hơn không thể làm phiền chị gái tốt bụng phải đợi quá lâu được.



Lúc này trong hợp tác xã mua bán chỉ còn lại một nhân viên bán hàng trông quầy. Thiện Thiện nhìn chằm chằm vào thanh kiếm gỗ đó rất lâu, nhìn đến ngây ngẩn cả người vô cùng yêu thích.

Nhưng thời buổi này, trẻ con trong thôn có thể ăn cơm no đã được tính là gia đình có điều kiện không tệ rồi, nào có mấy đứa trẻ có đồ chơi đâu? Thiện Thiện sẽ không mơ mộng hão huyền mà chỉ nhìn thanh kiếm nhỏ thêm vài cái, ghi nhớ hình dáng của nó trong lòng.

“Đồng chí bán hàng, ở chỗ các cậu có gạo tẻ và bột mì không?” Giọng nói của Mạnh Kim Ngọc thu hút sự chú ý của Khương Thiện.

Nhân viên bán hàng nói: “Có thì có nhưng ở trong kho.” Cô ta nhìn hai tay của Mạnh Kim Ngọc: “Cô đã mua nhiều như vậy rồi, không thể xách về được đâu.”



“Tôi có thể xách được.” Mạnh Kim Ngọc đáp: “Không phải còn có chồng tôi nữa sao? Lát nữa kêu anh ấy xách một bao. Đồng chí, cô đi vào kho lấy giúp tôi đi.”

“Được.” Nhân viên bán hàng nói: “Cô đợi một chút.” Rồi cô ta xoay người đi vào kho.

Lúc này Khương Thiện cũng đã đi tới hỏi với vẻ ngây thơ: “Dữu… Dữu Dữu đâu rồi?”

Mạnh Kim Ngọc quay đầu lại lộ ra vẻ mặt khẩn trương, cô ta kéo cậu bé đi ra ngoài hợp tác xã mua bán: “Vừa rồi Dữu Dữu mới chạy ra ngoài đã rất lâu rồi chưa trở về, cũng không biết có phải đi lạc rồi không, nếu như lạc sau này không thể về nhà được nữa.”

Khương Thiện vẫn chưa quen nói quá nhiều, nghe được lời này của Mạnh Kim Ngọc gương mặt nhỏ lập tức gấp đến đỏ bừng: “Dữu Dữu, tìm Dữu Dữu…”

“Ở đằng kia thôi, nếu như tìm được con bé thì mẹ sẽ mua kiếm gỗ nhỏ cho con.” Mạnh Kim Ngọc nắm cánh tay của Thiện Thiện và chỉ về nơi cách đó không xa: “Mau đi tìm đi, bằng không Dữu Dữu thật sự sẽ lạc mất. Cứ chạy dọc theo con đường đó, phải chạy thật nhanh, chạy thật xa…”

Thiện Thiện nghe mà kinh hồn bạt vía, đôi mắt lập tức trừng cực to, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi. Ngay sau đó, còn chưa đợi Mạnh Kim Ngọc đẩy một cái thì cậu bé đã chạy như bay đi.

Không cần kiếm gỗ nhỏ, cậu bé không cần kiếm gỗ nhỏ. Thiện Thiện chỉ cần chị gái thôi.



Dữu Dữu không làm phiền, rất nhanh đã đi ra khỏi nhà vệ sinh. Chân của Tiểu Bánh Bao còn chưa chạy ra ngoài mà cái đầu đã thò ra trước, vừa nhìn thấy Chu Cầm còn ở đó lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ cần không hành động một mình thì sẽ không để người xấu nhân cơ hội.



Lần này Dữu Dữu không thể bị lạc nữa, sẽ không lặp lại số phận trong nguyên tác. Nghĩ đến đây trong lòng cô bé vui vẻ, bước đi cũng nhanh hơn một chút.

Nhưng đột nhiên, Chu Cầm nghiêng tai nghe âm thanh bên ngoài, lo lắng bảo: “Sao lại đổ mưa rồi? Hình như còn mưa rất lớn nữa, hỏng rồi, chị không mang ô che.”

“Xem ra, cơn mưa này phải qua một lúc mới tạnh.”

Giọng nói này rất dịu dàng, nhẹ nhàng bay tới lại giống như một cái búa giáng vào đáy lòng của Dữu Dữu.

Dữu Dữu chạy vài bước tới nhìn thấy mưa lớn bên ngoài. Trên đường không có người đi đường, tất cả mọi người đều đã sớm trốn bên dưới mái hiên, tiếng mưa “rào rào” giống như xóa sạch mọi dấu vết của tội ác.

Dữu Dữu bị dọa sợ cả người co rúm lại. Cơn mưa này giống như cơn mưa trong giấc mơ đó.

“Con trai của tôi mất tích rồi!” Tiếng hét chói tai của mẹ kế truyền tới.

Một tiếng sấm bổ xuống, Mạnh Kim Ngọc xông tới hai cánh tay nắm chặt bả vai của Dữu Dữu, đôi mắt đỏ ngầu như nhỏ máu, điên cuồng lắc.

“Là con, là do con chạy lung tung, mẹ vì tìm con mới để một mình Thiện Thiện lại trước quầy hàng.”

“Con đã chạy đi đâu? Con đã chạy đi đâu hả?”

“Em trai con mất tích rồi, đều là do con hại!”

Mạnh Kim Ngọc thét chói tai, khóe mắt như sắp nứt ra, cô ta nhìn chằm chằm vào Dữu Dữu với vẻ dữ tợn, ánh mắt đó giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện