Mưa rơi rất to, Dữu Dữu té ngã trong cơn mưa đêm rồi lại bò dậy, đầu gối đã bị thương, máu tươi cũng chảy ra.

Một ông chú có bộ mặt vặn vẹo đi tới nhặt cô bé đi. Sau đó, Dữu Dữu trong nguyên tác bị bán đi đến một nơi rất xa.

“Không đi, Dữu Dữu không đi đâu…” Dữu Dữu ở trong mơ ra sức lắc đầu, dùng sức vung nắm tay nhỏ.

Đêm khuya rồi nghe thấy tiếng như đi đánh vật, Khương Thành thắp sáng đèn dầu lên. Tiểu Bánh Bao nằm trên giường lẩm bẩm, rõ ràng ngủ rất say nhưng hai chân lại đá qua đá lại.

Cô bé phát ra tiếng “kêu rên” còn mệt đến thở hồng hộc, là đang chạy trốn sao? Quả thật là khiến người vừa buồn cười vừa đau lòng.



Mới sáng Dữu Dữu tỉnh lại nhìn thấy Mạnh Kim Ngọc đang ngồi bên cạnh giường đất của cô bé. Ánh nắng rót vào trong phòng, nụ cười của mẹ kế vô cùng dịu dàng: “Dữu Dữu, mẹ chuẩn bị cho con một chút, hôm nay chúng ta sẽ lên thị trấn chơi với cha con.”

Trẻ con lớn lên ở trong thôn đều ngóng trông được lên thị trấn chơi. Nếu như là bình thường nghe thấy người lớn nói muốn dẫn mình vào thành phố chơi, Dữu Dữu nhất định sẽ vui vẻ hoa tay múa chân nhưng hôm nay thì khác. Giấc mơ đó giống như dấu ấn khắc vào trong lòng Dữu Dữu.

“Con không muốn đi.” Dữu Dữu nghiêm mặt nhỏ, nghiêm túc đáp.

“Đứa trẻ ngốc, lại bướng bỉnh nữa rồi.” Mạnh Kim Ngọc cười không để ý, sau đó lấy một bộ quần áo muốn thay cho Dữu Dữu.



Không ngờ Tiểu Bánh Bao giống như một con cá chạch béo ú trơn tuột lập tức chuồn xuống dưới giường đất, bàn chân nhỏ vừa chạm đất đã chạy nhanh ra ngoài.

Có điều Dữu Dữu vẫn chưa chạy được vài bước đã bị Khương Hoán Minh chặn lại.

Hai tay của anh ta nắm cánh tay nhỏ của Dữu Dữu: “Con vì lời mà bí thư thôn nói hôm đó mới ghét mẹ con sao?”

“Bình thường mẹ con đối xử với con thế nào?” Anh ta lại nói: “Một lần con sốt cao mẹ con ôm con đi mấy dặm đường tới sở y tế tìm bác sĩ, đến chân cũng bị mài rách, bác sĩ nói đứa trẻ nhỏ như vậy nếu như sốt hỏng đầu thì không được, mẹ con thức cả đêm không ngủ trông con cho đến khi con ngừng sốt vẫn chưa thấy yên tâm.”

Dữu Dữu nhớ, nhưng đó đều là những chuyện mà mẹ ruột của cô bé làm. Nhưng cô bé cũng biết, cho dù mình có nói thế nào cũng sẽ không có người tin. Bởi vì những lời cô bé buột miệng nói ra ở đại hội thôn dân trước đó chỉ bị người lớn coi thành trò cười.

Tuy rằng cô bé còn nhỏ nhưng cũng không ngốc chút nào, tại sao người lớn đều không tin cô bé.

Mạnh Kim Ngọc nói với giọng nghẹn ngào: “Con là mẹ mang thai mười tháng sinh ra, khi sinh con bà đỡ được mời tới thôn khác, mẹ đã đau đến thế nào chứ, giống như đi một vòng vào quỷ môn quan. Nhưng từ một khắc con sinh ra đó mẹ cảm thấy rất đáng giá. Nói một câu không dễ nghe thì cho dù không còn mạng nữa cũng đã sao? Mẹ là mẹ con, mẹ bằng lòng đánh đổi tất cả vì con.”

Khương Hoán Minh nghĩ đến đủ loại chuyện khi ấy, ôm vai vợ mình. Trong quá khứ anh ta không đối xử tốt với cô ta nhưng bây giờ cô ta cũng xem như cứ kiên trì chờ đợi, cầu vồng tất sẽ xuất hiện.

“Trong lòng Dữu Dữu oán trách mẹ.” Mạnh Kim Ngọc lau lệ ở khóe mắt: “Không sao, hôm nay dẫn Dữu Dữu ra ngoài chơi một chút, chơi vui rồi sẽ không tức giận nữa, có được không?”

Sức của một đứa trẻ năm tuổi hiển nhiên không lớn bằng Mạnh Kim Ngọc, cô ta thành thạo, rất nhanh đã thay xong quần áo cho Dữu Dữu lại còn thắt bím tóc.

Mạnh Kim Ngọc nhìn đứa nhỏ trắng trẻo xinh xắn mới cười bảo: “Dữu Dữu mặc đồ đẹp vào thật xinh quá, giống như đứa trẻ bước ra từ trong báo vậy.”



Cô ta vừa duỗi tay muốn dắt Dữu Dữu đi nhưng không ngờ Tiểu Bánh Bao dùng sức đẩy cô ta một cái với vẻ tức giận.

“Á…” Mạnh Kim Ngọc hô lên một tiếng kinh hãi.

Khương Hoán Minh thấy vợ bị dọa sợ mới nổi giận giơ tay định đánh Dữu Dữu. Nhưng đúng lúc này Khương Thành đang nhóm lửa ở phòng bếp vội vàng đi lên đẩy anh ta ra: “Sao cha lại đánh người? Dữu Dữu còn nhỏ như vậy, con bé sẽ đau đấy!”

Khương Hoán Minh không ngờ nuôi con lại phiền phức như vậy, anh ta nhíu mày bực dọc túm cổ tay của Dữu Dữu: “Đi.”

Mạnh Kim Ngọc đi tới rồi dừng bước chân: “Thiện Thiện đang ở phòng mẹ, con đi dẫn thằng bé ra đây.”



Dữu Dữu gân cổ lên, có thế nào cũng không chịu khuất phục. Nhưng sau khi đi rất lâu, cô bé cũng đành chấp nhận.

Ưỡn sống lưng đi đường mệt quá!

“Em ra ngoài làm gì?” Dữu Dữu hỏi bé trai ở bên cạnh.

Giọng nói đáng yêu non nớt của Thiện Thiện vang lên: “Đi, đi cùng Dữu Dữu.”

“Không biết lớn nhỏ.” Dữu Dữu học cách nói chuyện của người lớn: “Phải gọi là chị ba.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện