Vừa dứt lời, trái tim của Tiểu Bánh Bao treo giữa họng. Mẹ kế đối đầu với cô bé, cha cũng không nóng không lạnh với cô bé. Dữu Dữu rất sợ bọn họ không dẫn mình đi cùng.

Từ đầu đến cuối Khương Hoán Minh đều mang vẻ mặt lạnh lùng.

Trong lòng Mạnh Kim Ngọc lo âu, trông thấy Dữu Dữu bước ra lại càng lúc càng mất kiên nhẫn hơn, lần nào con sao chổi này cũng muốn hại mình ra mặt.

“Con đừng tới nhà bà ngoại, người lớn còn có việc quan trọng.” Vẻ mặt của cô ta lạnh nhạt thậm chí còn không thèm giả bộ.

Gương mặt nhỏ của Tiểu Bánh Bao phồng lên.

Dữu Dữu không thể bị vứt bỏ được!

Khóe miệng của cô bé xụ xuống, đi bước nhỏ tới bên cạnh Khương Hoán Minh với vẻ dè dặt. Đứa trẻ vừa mới tỉnh ngủ chưa được bao lâu, trên đầu là mái tóc tơ mềm mại, gương mặt nhỏ thì núng nính, đôi mắt ngập nước tràn đầy vẻ sợ hãi, hàng lông mi giống như cánh quạt rũ xuống một cái bóng nhỏ bên dưới mắt.

Cô bé lấy dũng khí làm nũng: “Cha ơi…”

Giọng nói ngây thơ mềm mại mà lại mang theo vẻ cầu xin.

Khương Hoán Minh liếc mắt nhìn xuống, trông thấy con gái nhẹ nhàng nắm góc áo của mình. Bàn tay nhỏ của cô bé thấp thỏm bất an, đang do dự xem có nên thu lại hay không, trông rất đáng thương.

“Vậy đi chung đi.” Anh ta đáp.

Ánh mắt của Mạnh Kim Ngọc thay đổi nhưng cuối cùng cũng không thể hiện ra ngoài.



Không đến một lúc sau, hai vợ chồng đã dẫn con gái nhỏ cùng nhau ra ngoài.

Dọc theo đường đi, hai người đụng phải không ít thôn dân. Đối với bọn họ mà nói, Khương Hoán Minh làm việc ở huyện thành chính là khách hiếm, mỗi lần về thôn mọi người đều tò mò vô cùng.

Bình thường Khương Hoán Minh còn vui vẻ nhưng hôm nay lại không tươi tỉnh nổi với những gương mặt tươi cười chất phác này. Các thôn dân nhiệt tình nịnh nọt không khỏi đưa mắt nhìn nhau, khi gặp thoáng qua đều mang vẻ mặt không thoải mái.

Có gì tài giỏi lắm sao, mũi cũng hếch ngược lên trời rồi!

Khương Hoán Minh đi một đường ở đằng trước, trầm giọng nói: “Xe đạp, không phải tôi không có thì nhất định không được. Kết hôn mười mấy năm gom được nhiều tiền như vậy vốn không có khả năng, nhưng cô không thể lừa người được, biết không? Vì để tôi vui mà cô thật sự có thể bịa ra được bất cứ lời nói dối nào sao? Huống chi tôi còn vui vẻ đến mấy ngày? Bây giờ toàn bộ công nhân ở hợp tác xã mua bán đều coi tôi thành trò cười, cô đã hài lòng chưa?”

“Hoán Minh, không phải em có ý này, sao anh có thể nghĩ về em như vậy được?” Tốc độ nói của Mạnh Kim Ngọc nhanh hơn rất nhiều.

“Đúng, không phải cô có ý này.” Khương Hoán Minh cười lạnh: “Chỉ là cô trời sinh ngu dốt, không biết nhìn xa trông rộng, không có cái nhìn đại cục, tôi không nhìn lầm cô.”

Mạnh Kim Ngọc rũ mắt. Trong gia đình này không có ai để ý đến cô ta, đều cho rằng cô ta xấu xa. Mọi người ở trong thôn cũng coi thường cô ta, mà người khởi xướng của toàn bộ chuyện này đều là Dữu Dữu. Nhưng cũng may, Khương Hoán Minh mới là người có quyền lên tiếng nhất trong nhà này, chỉ cần nắm thóp được anh ta thì cô ta vẫn chưa thua.

“Hoán Minh, chuyện trước đó em làm quả thực khiến người coi thường, anh không muốn cho em cơ hội cũng là chuyện hiển nhiên thôi, nhưng bây giờ em nhất định muốn chứng minh mình với anh, nếu như khoản tiền đó không ở nhà mẹ đẻ em vậy lúc đó anh lại trách em cũng chưa muộn, được không?” Mắt của Mạnh Kim Ngọc đỏ lên, nói với vẻ oan ức: “Em nhất định có thể mua một chiếc xe đạp cho anh.”

Vốn dĩ Dữu Dữu hoàn toàn không có hứng thú với nội dung trò chuyện của người lớn nhưng lỗ tai lại không thể đóng lại, hai người nói chuyện thuận theo gió “vù” một cái đã thổi vào trong lỗ tai nhỏ của cô bé.

Trời sinh ngu dốt, không biết nhìn xa trông rộng, không có cái nhìn đại cục, khiến người coi thường…



Giọng điệu khinh thường này của cha với mẹ kế cũng là chửi cả mẹ ruột của Dữu Dữu!

Tiểu Bánh Bao không cho phép mẹ ruột của mình bị người chửi. Cô bé muốn phản kích!

Dữu Dữu lập tức ngẩng gương mặt nhỏ, đôi chân ghim chặt trên mặt đất không nhúc nhích.

Khương Hoán Minh không phải người có ý chí sắt đá, thấy hốc mắt của Mạnh Kim Ngọc đã đỏ hoe, cũng đã hơi động lòng.

Nhưng từ khóe mắt lại thấy con gái đứng ở phía sau không chịu đi. Dưới ánh nắng long lanh, Dữu Dữu nhỏ bé đứng nguyên tại chỗ giống như một chiến sĩ nhỏ ghét người xấu như kẻ thù.

Mạnh Kim Ngọc mất kiên nhẫn với cô bé, đôi mày nhíu chặt đến độ sắp có thể kẹp chết một con ruồi: “Sao nữa?”

Lại định ồn ào gì nữa? Hai người lớn nhìn về cái bóng nhỏ của Dữu Dữu.

Cái miệng nhỏ của Tiểu Bánh Bao xụ xuống, giang hai cánh tay trắng trẻo ra: “Chân mỏi, bế cơ.”

Mặt của Mạnh Kim Ngọc lập tức tối tăm. Cô ta mới không thèm để ý đến đứa trẻ này, cũng không phải trẻ con trong thành phố mà nuông chiều thành ra như vậy.

Nhưng đứa trẻ này là một đứa không có mắt nhìn, lại còn đòi cha cô bé bế mình.

“Cha, muốn bế…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện