"Sao? Ta nói không đúng à? Thanh danh suýt chút nữa bị hủy, chỉ một cái tát liền xong việc, đấy không phải là dễ nói chuyện thì là gì."
Lâm Ngọc Trúc quay đầu đi không muốn tiếp tục nhìn đồ ngốc này nữa, nếu trong tay nàng xách theo rìu, nàng thế nào cũng phải bổ một nhát cho đầu óc nàng ta đỡ úng nước.
"Ngươi còn biết người ta thanh danh bị huỷ hoại? Vậy sao ngươi không nghĩ tới thanh danh của ngươi?" Không chần chừ nữa, Lâm Ngọc Trúc bỏ lại Vương Tiểu Mai đi xuống ruộng cắt lúa mạch.
Nàng vẫn còn một ruộng lúa mạch lớn đang đợi nàng thu hoạch đây...
Nàng sợ nếu nói thêm hai câu nữa, Vương Tiểu Mai kia vốn đầu óc đã không thông minh lại càng thêm ngốc!
Buổi chiều làm công gần như không có nghỉ giải lao, tổ của nàng là Lý thẩm đi theo phía sau nhặt lúa mạch, sau đó bó thành bó dựng ở trong ruộng.
Lý thẩm buổi sáng liên tục thúc giục nàng nhanh lên, buổi chiều cũng vẫn liên tục thúc giục, giục đến mức Lâm Ngọc Trúc thấy to đầu.
Cơn giận vừa dâng lên, tay đang vung lên cắt lúa giữ không chắc, lưỡi liềm liền bay ra với quỹ đạo tương đối kỳ lạ, bay ra từ phía bên phải nàng tạo thành một vòng tròn.
Nàng vốn dĩ cực kỳ chú ý không để lưỡi liềm cắt vào chân, trong nháy mắt lúc lưỡi liềm rời tay nàng nhanh chóng phản ứng lại, né tránh, Lý thẩm phía sau nàng suýt chút nữa trúng chiêu.
Lâm Ngọc Trúc quay đầu lại thấy Lý thẩm không có việc gì liền an tâm, sau đó uyển chuyển nói: "Thẩm à, sao ngươi vẫn còn đứng bên phải của ta vậy, may lúc nãy lưỡi liềm không trúng thẩm, nếu trúng thẩm nói xem thẩm có bao nhiêu xui xẻo. Thẩm yên tâm, tốc độ này của ta không chậm được, ngươi đừng ở đây thúc giục, phía sau vẫn còn nhiều lúa mạch chưa bó kìa. Thẩm nóng vội cái gì? Nếu thẩm mệt muốn nghỉ ngơi thẩm liền đứng ở bên trái của ta."
Lý thẩm mở to mắt nhìn Lâm Ngọc Trúc, nàng suýt nữa bị lưỡi liềm cắt trúng còn là nàng sai? Nếu bị cắt trúng thật là do nàng xui xẻo? Nha đầu này tuổi không lớn, sao da mặt dày như vậy, quả thực là mặt dày vô sỉ.
Lâm Ngọc Trúc mặt không đỏ tâm không loạn đứng ở kia, đây đều là thao tác thường ngày của nàng ở nơi làm việc, nhớ trước đây nàng là bị người khác ngược, ngược rồi ngược liền biến thành nàng ngược người khác, hiện giờ xuyên qua tới đây đã lâu không làm việc này nữa, không ngờ vẫn thuận tay như cũ, nói thế nào nhỉ, chuyện ném nồi này làm không phí công.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ nếu ngày nào đó lại xuyên trở về hẳn là nàng vẫn có thể ở nơi làm việc tiếp tục lăn lộn.
Lý thẩm vừa tức giận vừa nghĩ tiểu nha đầu này có phải cố ý không đây, tay run run giúp nàng nhặt lưỡi liềm lên, giọng nói hoà hoãn đôi chút: "Lâm thanh niên trí thức, ngươi cứ cắt từ từ, cũng không vội một chốc một lát này, hay là, ngươi nghỉ ngơi một lát." Lúc nói chuyện khoé miệng giật giật liên tục.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy hẳn là tức giận.
Nghỉ ngơi là không có khả năng, thời điểm này là lúc đại đội trưởng giám sát nghiêm nhất, không cho phép bất luận kẻ nào lười biếng, nếu phát hiện đều sẽ phê bình trừ công điểm, không nể mặt bất kì ai!
Lý thẩm trong lòng đem Lâm Ngọc Trúc mắng một trận, hôm nay đại đội trưởng đã cố ý dặn dò thôn dân không được trong lúc mấu chốt này gây chuyện sinh sự, cãi nhau ẩu đả, bằng không nàng nhất định sẽ không tha cho nha đầu này.
Lý thẩm chờ cơn giận vơi một nửa, lại có chút nghĩ mà sợ, nha đầu này cũng thật ghê gớm, lưỡi liềm này mà cầm không chắc không cẩn thận cắt trúng nàng, vậy phải chảy bao nhiêu máu.
Nghĩ như vậy đã cảm thấy đau, cũng thật sự không dám tiếp tục thúc giục nha đầu này.
Lâm Ngọc Trúc sờ sờ mũi, nàng cũng bị hoảng sợ.
Cũng không biết có phải bị dọa nên được đả thông hai mạch Nhâm Đốc hay không, Lâm Ngọc Trúc đột nhiên cảm thấy lúc này cắt lúa mạch rất thuận tay, một chút cũng không thấy mệt.
Dần dần tốc độ nàng cắt lúa mạch nhanh dần lên, buổi sáng đến lúc này là nàng mệt rã rời, nhưng không ngờ lúc này lại cảm thấy vẫn còn có thể kiên trì, thật thần kì.
Lưỡi liềm trong tay nhất thời múa đến uy vũ sinh phong, Lý thẩm nhìn mà kinh hãi, sợ hơi không chú ý, lưỡi liềm liền bay tới chỗ nàng.
Công việc của Lý thẩm cũng đòi hỏi phải có kỹ thuật, bó không chắc lúa mạch liền rời ra, lại phải bó lại, cho nên tốc độ của nàng cũng không nhanh.
Nói trắng ra chính là cố ý giả vờ thúc giục, để thể hiện rằng nàng có năng lực hơn Lâm Ngọc Trúc, dùng mánh lới để tôn bản thân lên.
Hiện giờ Lâm Ngọc Trúc vừa tăng tốc độ lên, nàng lại theo không kịp.
Chờ Lâm Ngọc Trúc đã cắt cách xa mấy mét, quay đầu nhìn lại, tốt lắm, Lý thẩm vẫn còn đang cách chỗ cũ không bao xa chậm rãi bó lúa.
Này liền không đúng rồi, tốc độ này của ngươi cũng không nhanh nha.
Lâm Ngọc Trúc không khách khí nói: "Lý thẩm, vừa nãy ngươi còn liên tục thúc giục ta mà, tốc độ này ngươi còn theo không kịp nha."
Lý thẩm cảm thấy không còn mặt mũi, nàng cảm thấy Lâm Ngọc Trúc là cố ý, chính là để gây khó khăn cho nàng.
"Vậy ngươi nghỉ ngơi một chút, ta sắp bó tới chỗ ngươi rồi." Lý thẩm không vội vàng nói.
Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt, nàng nghỉ ngơi để cho đại đội trưởng vốn không ưa thanh niên trí thức lấy nêu gương sao.
Mắt lạnh liếc Lý thẩm một cái, Lâm Ngọc Trúc lại tiếp tục cắt lúa mạch, chỉ là lúc này nàng nghĩ xa hơn.
Lý thẩm bó chậm nàng liền cắt chậm, Lý thẩm bó nhanh nàng sẽ cắt nhanh, dù sao cũng sẽ không kéo khoảng cách quá xa.
Lý thẩm vốn tính toán chậm rãi bó, như vậy chờ Lâm Ngọc Trúc làm xong nhiệm vụ cắt lúa hôm nay sẽ phải giúp nàng bó lúa.
Hai người một tổ, phân cho một mảnh mà, chờ cắt xong lúa mạch bó thành bó, sẽ cùng nhau chuyển lúa mạch lên xe đẩy và đẩy đến ruộng lúa mạch, lúc đó sẽ tính công điểm cho hai người các nàng, nếu không làm xong có thể cả hai đều sẽ bị trừ công điểm.
Làm việc tập thể chính là có điểm này không tốt, không đồng lòng hiệp lực, ai cũng lòng dạ hẹp hòi.
Người thành thật thì làm nhiều, cũng có không ít người giống như Lý thẩm, thủ đoạn gian dối chuyên môn bắt nạt người thành thật.
Lâm Ngọc Trúc hiện tại không thiếu tiền không thiếu lương, nhìn ra ý đồ của Lý thẩm cũng nguyện ý phụng bồi, nếu không muốn làm việc tử tế, thì ai cũng đừng nghĩ kiếm được công điểm.
Nửa giờ qua đi, các nàng bên này rõ ràng bị tụt lại phía sau.
Lý thẩm lúc này mới phản ứng lại thấy không thích hợp, trừng mắt lườm Lâm Ngọc Trúc, bấy giờ tốc độ trong tay mới nhanh hơn.
Nàng bên này nhanh lên, Lâm Ngọc Trúc cũng cắt lúa mạch tử tế, không cần Lý thẩm phải đi theo sau mông thúc giục.
Vì đuổi kịp tiến độ, Lý thẩm còn chưa kiệt sức, nhìn Lâm Ngọc Trúc đột nhiên làm việc ra dáng ra hình, còn rất kinh ngạc, đây vẫn là Lâm thanh niên trí thức? Tiếng chuông tan tầm cứ theo lẽ thường vang lên, nhưng nhiệm vụ của mọi người vẫn chưa làm xong, vì thu hoạch, đại đội trưởng gân cổ kêu lên: "Các hương thân, chúng ta đều vất vả thêm một ít, đem nhiệm vụ hôm nay làm xong, nếu không trời đổ mưa, lương thực đều hư thối, một năm vất vả của chúng ta đều uổng phí.
Không có lương thực sang năm một nhà già trẻ ăn cái gì? Kiếm đâu ra tiền cho trẻ con trong nhà đi học.
Chịu khó vất vả mấy ngày này, sau đó chính là ngày lành."
Lời này làm trong lòng mọi người căng thẳng, đồ ăn cũng không phải là việc nhỏ, không có ai oán giận, mọi người đều tự giác vùi đầu khổ làm.
Lâm Ngọc Trúc bên này lúc mạch đều đã cắt xong bó thành bó, chỉ thiếu bước đem lúa mạch chuyển lên xe cho người chở đi.
Lý thẩm trong nhà còn có trẻ con đang chờ nàng về nấu cơm, nàng lúc này có chút hối hận, là nàng coi thường Lâm thanh niên trí thức, không nghĩ tới nha đầu này tuổi không lớn tâm cơ lại nhiều.
Lý thẩm tròng mắt xoay chuyển, trong lòng nảy ra một kế, mở miệng nói: "Lâm thanh niên trí thức, ta phải đi về trước nấu cơm đưa đến cho cả nhà, hay là ngươi cứ làm trước, ta nấu xong cơm sẽ quay lại chuyển lúa mạch."
Yêu cầu này cũng không tính là quá đáng, đã có rất nhiều phụ nữ trở về nấu cơm, chờ nấu xong cơm lại quay về tiếp tục làm việc.
Lâm Ngọc Trúc lại không phải là người độc đoán, gật gật đầu, "Được."
Lâm Ngọc Trúc quay đầu đi không muốn tiếp tục nhìn đồ ngốc này nữa, nếu trong tay nàng xách theo rìu, nàng thế nào cũng phải bổ một nhát cho đầu óc nàng ta đỡ úng nước.
"Ngươi còn biết người ta thanh danh bị huỷ hoại? Vậy sao ngươi không nghĩ tới thanh danh của ngươi?" Không chần chừ nữa, Lâm Ngọc Trúc bỏ lại Vương Tiểu Mai đi xuống ruộng cắt lúa mạch.
Nàng vẫn còn một ruộng lúa mạch lớn đang đợi nàng thu hoạch đây...
Nàng sợ nếu nói thêm hai câu nữa, Vương Tiểu Mai kia vốn đầu óc đã không thông minh lại càng thêm ngốc!
Buổi chiều làm công gần như không có nghỉ giải lao, tổ của nàng là Lý thẩm đi theo phía sau nhặt lúa mạch, sau đó bó thành bó dựng ở trong ruộng.
Lý thẩm buổi sáng liên tục thúc giục nàng nhanh lên, buổi chiều cũng vẫn liên tục thúc giục, giục đến mức Lâm Ngọc Trúc thấy to đầu.
Cơn giận vừa dâng lên, tay đang vung lên cắt lúa giữ không chắc, lưỡi liềm liền bay ra với quỹ đạo tương đối kỳ lạ, bay ra từ phía bên phải nàng tạo thành một vòng tròn.
Nàng vốn dĩ cực kỳ chú ý không để lưỡi liềm cắt vào chân, trong nháy mắt lúc lưỡi liềm rời tay nàng nhanh chóng phản ứng lại, né tránh, Lý thẩm phía sau nàng suýt chút nữa trúng chiêu.
Lâm Ngọc Trúc quay đầu lại thấy Lý thẩm không có việc gì liền an tâm, sau đó uyển chuyển nói: "Thẩm à, sao ngươi vẫn còn đứng bên phải của ta vậy, may lúc nãy lưỡi liềm không trúng thẩm, nếu trúng thẩm nói xem thẩm có bao nhiêu xui xẻo. Thẩm yên tâm, tốc độ này của ta không chậm được, ngươi đừng ở đây thúc giục, phía sau vẫn còn nhiều lúa mạch chưa bó kìa. Thẩm nóng vội cái gì? Nếu thẩm mệt muốn nghỉ ngơi thẩm liền đứng ở bên trái của ta."
Lý thẩm mở to mắt nhìn Lâm Ngọc Trúc, nàng suýt nữa bị lưỡi liềm cắt trúng còn là nàng sai? Nếu bị cắt trúng thật là do nàng xui xẻo? Nha đầu này tuổi không lớn, sao da mặt dày như vậy, quả thực là mặt dày vô sỉ.
Lâm Ngọc Trúc mặt không đỏ tâm không loạn đứng ở kia, đây đều là thao tác thường ngày của nàng ở nơi làm việc, nhớ trước đây nàng là bị người khác ngược, ngược rồi ngược liền biến thành nàng ngược người khác, hiện giờ xuyên qua tới đây đã lâu không làm việc này nữa, không ngờ vẫn thuận tay như cũ, nói thế nào nhỉ, chuyện ném nồi này làm không phí công.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ nếu ngày nào đó lại xuyên trở về hẳn là nàng vẫn có thể ở nơi làm việc tiếp tục lăn lộn.
Lý thẩm vừa tức giận vừa nghĩ tiểu nha đầu này có phải cố ý không đây, tay run run giúp nàng nhặt lưỡi liềm lên, giọng nói hoà hoãn đôi chút: "Lâm thanh niên trí thức, ngươi cứ cắt từ từ, cũng không vội một chốc một lát này, hay là, ngươi nghỉ ngơi một lát." Lúc nói chuyện khoé miệng giật giật liên tục.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy hẳn là tức giận.
Nghỉ ngơi là không có khả năng, thời điểm này là lúc đại đội trưởng giám sát nghiêm nhất, không cho phép bất luận kẻ nào lười biếng, nếu phát hiện đều sẽ phê bình trừ công điểm, không nể mặt bất kì ai!
Lý thẩm trong lòng đem Lâm Ngọc Trúc mắng một trận, hôm nay đại đội trưởng đã cố ý dặn dò thôn dân không được trong lúc mấu chốt này gây chuyện sinh sự, cãi nhau ẩu đả, bằng không nàng nhất định sẽ không tha cho nha đầu này.
Lý thẩm chờ cơn giận vơi một nửa, lại có chút nghĩ mà sợ, nha đầu này cũng thật ghê gớm, lưỡi liềm này mà cầm không chắc không cẩn thận cắt trúng nàng, vậy phải chảy bao nhiêu máu.
Nghĩ như vậy đã cảm thấy đau, cũng thật sự không dám tiếp tục thúc giục nha đầu này.
Lâm Ngọc Trúc sờ sờ mũi, nàng cũng bị hoảng sợ.
Cũng không biết có phải bị dọa nên được đả thông hai mạch Nhâm Đốc hay không, Lâm Ngọc Trúc đột nhiên cảm thấy lúc này cắt lúa mạch rất thuận tay, một chút cũng không thấy mệt.
Dần dần tốc độ nàng cắt lúa mạch nhanh dần lên, buổi sáng đến lúc này là nàng mệt rã rời, nhưng không ngờ lúc này lại cảm thấy vẫn còn có thể kiên trì, thật thần kì.
Lưỡi liềm trong tay nhất thời múa đến uy vũ sinh phong, Lý thẩm nhìn mà kinh hãi, sợ hơi không chú ý, lưỡi liềm liền bay tới chỗ nàng.
Công việc của Lý thẩm cũng đòi hỏi phải có kỹ thuật, bó không chắc lúa mạch liền rời ra, lại phải bó lại, cho nên tốc độ của nàng cũng không nhanh.
Nói trắng ra chính là cố ý giả vờ thúc giục, để thể hiện rằng nàng có năng lực hơn Lâm Ngọc Trúc, dùng mánh lới để tôn bản thân lên.
Hiện giờ Lâm Ngọc Trúc vừa tăng tốc độ lên, nàng lại theo không kịp.
Chờ Lâm Ngọc Trúc đã cắt cách xa mấy mét, quay đầu nhìn lại, tốt lắm, Lý thẩm vẫn còn đang cách chỗ cũ không bao xa chậm rãi bó lúa.
Này liền không đúng rồi, tốc độ này của ngươi cũng không nhanh nha.
Lâm Ngọc Trúc không khách khí nói: "Lý thẩm, vừa nãy ngươi còn liên tục thúc giục ta mà, tốc độ này ngươi còn theo không kịp nha."
Lý thẩm cảm thấy không còn mặt mũi, nàng cảm thấy Lâm Ngọc Trúc là cố ý, chính là để gây khó khăn cho nàng.
"Vậy ngươi nghỉ ngơi một chút, ta sắp bó tới chỗ ngươi rồi." Lý thẩm không vội vàng nói.
Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt, nàng nghỉ ngơi để cho đại đội trưởng vốn không ưa thanh niên trí thức lấy nêu gương sao.
Mắt lạnh liếc Lý thẩm một cái, Lâm Ngọc Trúc lại tiếp tục cắt lúa mạch, chỉ là lúc này nàng nghĩ xa hơn.
Lý thẩm bó chậm nàng liền cắt chậm, Lý thẩm bó nhanh nàng sẽ cắt nhanh, dù sao cũng sẽ không kéo khoảng cách quá xa.
Lý thẩm vốn tính toán chậm rãi bó, như vậy chờ Lâm Ngọc Trúc làm xong nhiệm vụ cắt lúa hôm nay sẽ phải giúp nàng bó lúa.
Hai người một tổ, phân cho một mảnh mà, chờ cắt xong lúa mạch bó thành bó, sẽ cùng nhau chuyển lúa mạch lên xe đẩy và đẩy đến ruộng lúa mạch, lúc đó sẽ tính công điểm cho hai người các nàng, nếu không làm xong có thể cả hai đều sẽ bị trừ công điểm.
Làm việc tập thể chính là có điểm này không tốt, không đồng lòng hiệp lực, ai cũng lòng dạ hẹp hòi.
Người thành thật thì làm nhiều, cũng có không ít người giống như Lý thẩm, thủ đoạn gian dối chuyên môn bắt nạt người thành thật.
Lâm Ngọc Trúc hiện tại không thiếu tiền không thiếu lương, nhìn ra ý đồ của Lý thẩm cũng nguyện ý phụng bồi, nếu không muốn làm việc tử tế, thì ai cũng đừng nghĩ kiếm được công điểm.
Nửa giờ qua đi, các nàng bên này rõ ràng bị tụt lại phía sau.
Lý thẩm lúc này mới phản ứng lại thấy không thích hợp, trừng mắt lườm Lâm Ngọc Trúc, bấy giờ tốc độ trong tay mới nhanh hơn.
Nàng bên này nhanh lên, Lâm Ngọc Trúc cũng cắt lúa mạch tử tế, không cần Lý thẩm phải đi theo sau mông thúc giục.
Vì đuổi kịp tiến độ, Lý thẩm còn chưa kiệt sức, nhìn Lâm Ngọc Trúc đột nhiên làm việc ra dáng ra hình, còn rất kinh ngạc, đây vẫn là Lâm thanh niên trí thức? Tiếng chuông tan tầm cứ theo lẽ thường vang lên, nhưng nhiệm vụ của mọi người vẫn chưa làm xong, vì thu hoạch, đại đội trưởng gân cổ kêu lên: "Các hương thân, chúng ta đều vất vả thêm một ít, đem nhiệm vụ hôm nay làm xong, nếu không trời đổ mưa, lương thực đều hư thối, một năm vất vả của chúng ta đều uổng phí.
Không có lương thực sang năm một nhà già trẻ ăn cái gì? Kiếm đâu ra tiền cho trẻ con trong nhà đi học.
Chịu khó vất vả mấy ngày này, sau đó chính là ngày lành."
Lời này làm trong lòng mọi người căng thẳng, đồ ăn cũng không phải là việc nhỏ, không có ai oán giận, mọi người đều tự giác vùi đầu khổ làm.
Lâm Ngọc Trúc bên này lúc mạch đều đã cắt xong bó thành bó, chỉ thiếu bước đem lúa mạch chuyển lên xe cho người chở đi.
Lý thẩm trong nhà còn có trẻ con đang chờ nàng về nấu cơm, nàng lúc này có chút hối hận, là nàng coi thường Lâm thanh niên trí thức, không nghĩ tới nha đầu này tuổi không lớn tâm cơ lại nhiều.
Lý thẩm tròng mắt xoay chuyển, trong lòng nảy ra một kế, mở miệng nói: "Lâm thanh niên trí thức, ta phải đi về trước nấu cơm đưa đến cho cả nhà, hay là ngươi cứ làm trước, ta nấu xong cơm sẽ quay lại chuyển lúa mạch."
Yêu cầu này cũng không tính là quá đáng, đã có rất nhiều phụ nữ trở về nấu cơm, chờ nấu xong cơm lại quay về tiếp tục làm việc.
Lâm Ngọc Trúc lại không phải là người độc đoán, gật gật đầu, "Được."
Danh sách chương