"Đương đương đương... Đương đương đương..." Từng tiếng đập cửa gấp gáp mà vang dội, theo sau truyền đến một giọng nữ không kiên nhẫn: "Tam muội nhi mau dậy đi, đã mấy giờ rồi."
Lâm Ngọc Trúc giãy giụa trở mình, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bức màn mỏng manh không cần kéo lên cũng có thể thấy rõ sắc trời ngoài cửa sổ.
Hôm nay mới tờ mờ sáng.
Lâm Ngọc Lan nằm bên cạnh nàng đã không kiên nhẫn lẩm bẩm: "Ngươi còn lề mề cái gì nha, mau dậy đi, để mẹ liên tiếp gọi cửa."
Lâm Ngọc Trúc nhắm mắt lại, che giấu cảm xúc không kiên nhẫn, hít sâu một hơi rồi mới hô lên: "Dậy đây."
Người ngoài cửa lúc này mới thôi gõ cửa, bất mãn rời đi, trong miệng còn lầm bầm vài câu có thể nghe loáng thoáng được, Lâm Ngọc Trúc chỉ làm như không nghe thấy.
Đứng dậy mặc quần áo, mỗi lần nhìn thấy quần ống loe, vải bông sam tràn đầy hơi thở quê cha đất tổ ập vào mặt, Lâm Ngọc Trúc cầm quần áo tay đều không ngăn được run rẩy.
Thật sự là quá quê.
Không đợi mặc xong quần áo, ngoài phòng lại truyền đến tiếng la, thúc giục: "Như thế nào còn chưa ra!"
Lâm Ngọc Lan trở mình thật mạnh tỏ vẻ bất mãn, cầm chăn che đầu, tiếp tục ngủ.
Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt, xuống giường đi giày, mở cửa ra là phòng bếp, người phụ nữ trước mặt là người mẹ tiện nghi của nàng, đang quay lưng về phía nàng nhào bột trên thớt, gọi là bột kỳ thật chính là bột ngô trộn lương thực phụ.
Hương vị sao? Vô cùng khó ăn! Lý Đại Kiều nhìn Lâm Ngọc Trúc đi tới, tức giận nói: "Sao lề mề như vậy, không biết người trong nhà lát nữa đều phải đi làm sao, thế nào lại nuôi ngươi thành lười như vậy."
Lâm Ngọc Trúc im lặng đi đến cạnh bếp lò, chậm rãi thuần thục nhóm bếp lên, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Ngẫm lại một tháng trước "nàng còn chỉ trích phương tù ở trên chức trường quấy loạn phong vân", (mình không hiểu nghĩa câu này), chớp mắt một cái liền xuyên đến những năm 70 thế kỷ 20 làm một nha đầu nhóm lửa.
Thật sự là chớp mắt liền thay đổi cảnh tượng, lúc nàng mới xuyên đến, đập vào mắt là cảnh người một nhà đang uống cháo ngô, mọi người nói có hoảng hốt hay không.
Lúc ấy Lâm gia cũng chưa ai chú ý tới nàng, hơn nữa đầu nàng choáng váng cũng không kịp làm ra động tác khác thường nào, chính là lừa dối qua ải, ở lại Lâm gia.
Ở một hồi liền qua một tháng.
Nàng không nhận được nửa phần ký ức của nguyên chủ, rất nhiều việc đều là dựa vào nàng từng chút một mò mẫm ra, nguyên chủ ở nhà đứng thứ 4, phía trên có một anh trai cùng hai chị gái, phía dưới còn một em trai, qua một tháng tìm tòi, nàng đã biết đại khái tình huống cơ bản của Lâm gia.
Trước nói cùng thế hệ đi, lão đại Lâm Lập Tùng tính cách nhìn qua xem như ổn trọng, tính cách không khác cha nguyên chủ là bao, không có đại sự không dễ dàng lên tiếng, Lâm Lập Tùng cùng chị gái cả Lâm Ngọc Mai tuổi gần nhất, cho nên quan hệ hai người tốt nhất, cùng nàng đứa em gái cách 6 tuổi liền không thân, ngày thường cũng không nói chuyện được hai câu.
Người cha tiện nghi của nàng là lão công nhân trong xưởng vật liệu thép, Lâm Lập Tùng sinh sớm, đúng thời điểm tốt, lúc ấy nhà máy chiếu cố con cái của công nhân viên, tốt nghiệp sơ trung liền có thể được để cử học lớp ban đêm thi bằng trung chuyên.
Lâm Lập Tùng làm trưởng tử bẩm sinh chiếm ưu thế, hơn nữa biết phấn đấu, thi kế toán. Thuận theo tự nhiên vào xưởng vật liệu thép làm chức cán sự nhỏ, cho Lâm gia mười phần mặt mũi. Cha mẹ Lâm đối với đứa con trai này là các loại vừa lòng, tuy nhiên vẫn có chỗ làm cho bọn họ nhọc lòng!
Lâm Lập Tùng ánh mắt cao, đã 23 tuổi còn chưa có đối tượng, mỗi lần xem mắt đều nói không thích, cha mẹ Lâm tận tình khuyên bảo cũng không có hiệu quả gì.
Chị gái cả Lâm gia dính ánh sáng Lâm gia cữu cữu, vào làm ở Cung Tiêu Xã còn được tuyển làm nhân viên chính thức, thời đại này có thể vào Cung Tiêu Xã làm việc chính là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh.
Tất nhiên, đồ thanh lý ở Cung Tiêu Xã cướp được trên cơ bản đều cho nhà cậu, bằng không cậu làm sao sẽ giúp nàng vào làm, phải biết rằng lúc trước bởi vì việc này, mợ Lâm đều liên tục lải nhải, nhà mẹ đẻ nàng còn có hai cháu gái chưa có công việc đấy.
Lâm Ngọc Trúc thấy, ở Lâm gia con trai con gái cả chính là thịt đầu quả tim của cha mẹ Lâm, địa vị trưởng tử liền không cần bàn, thời điểm cha mẹ Lâm hoài thai thứ hai liền ngóng trông sinh con gái để ghép thành chữ "tốt", trời chiều lòng người, đúng thật sinh con gái, mức độ yêu thích những đứa con gái sinh sau liền không thể so.
Thời điểm sinh Lâm Ngọc Lan mẹ Lâm còn rất thất vọng, đã có nữ nhi, sinh thêm đứa nữa liền không hiếm lạ, nếu không phải chị hai Lâm gia lớn lên trắng nõn, nói ngọt nịnh cha mẹ vui, thì xem ra địa vị trong nhà so với Lâm Ngọc Trúc xúi quẩy cũng không tốt hơn.
Nhà này địa vị lớn nhất thế nhưng là mẹ Lâm, nàng là phó chủ nhiệm uỷ ban phụ nữ, thời đại này con cái có thể nhận chỗ, Lâm Ngọc Lan vừa tốt nghiệp cao trung, mẹ Lâm liền đem nàng kéo vào, hiện tại vẫn là nhân viên hợp đồng, nhưng chuyển chính thức chỉ là chuyện sớm muộn.
Cứ như vậy cả nhà liền thừa nguyên chủ cùng em trai út không có công việc.
Tiểu nhi tử Lâm Lập Dương cũng là thịt trong lòng mẹ Lâm, đừng nói không có công việc, cho dù phải nuôi cả đời cũng vui.
Tất nhiên đấy là cách nói khoa trương, lấy hiểu biết của Lâm Ngọc Trúc với mẹ Lâm, chậc chậc chậc, khả năng nuôi tiểu nhi tử không lớn.
Huống chi Lâm Lập Dương tuổi còn nhỏ, vừa mới vào học sơ trung, nguyên chủ liền đáng thương, từ nhỏ liền không được cha mẹ thích, trong lòng nàng cũng hiểu rõ, tính cách liền biến thành có chút vâng vâng dạ dạ.
Điều này làm cho mẹ Lâm với tính cách đanh đá cực kỳ chướng mắt, không có việc gì liền sẽ răn dạy hai câu, càng răn dạy nguyên chủ liền càng sợ, càng sợ liền càng làm không tốt công việc, càng làm không tốt liền càng bị mắng, như thế tuần hoàn ác tính... Có thể thấy được tính cách nguyên chủ sẽ phát triển thành cái dạng gì, dù sao không được ưa thích là được.
Nguyên chủ hiện giờ vừa tốt nghiệp cao trung, năm nay vừa lúc là năm 73, năm 73 công nhân các thành thị ở vào trạng thái bão hoà, lúc này con cái của công nhân phần lớn đều không được an bài công tác. Cha mẹ Lâm từ khi nguyên chủ tốt nghiệp đến bây giờ luôn tìm quan hệ, nhưng là vẫn không an bài được công tác.
Nguyên chủ ở trong nhà liền càng thêm xấu hổ, chỉ có thể ngày thường làm việc nhà, làm một người vô hình.
Nguyên chủ lại không phải kẻ ngốc, không tìm được việc trong lòng cũng sốt ruột theo, quýnh lên không khỏi tâm sinh sầu lo, ưu tư thành bệnh một hồi.
Mẹ Lâm gần đây công tác bận rộn, biết nguyên chủ bị bệnh nấu cho một chén nước đường đỏ, cho nàng uống rồi ngủ một giấc, còn chưa khoẻ lại nói sau.
Lúc này có cái đau đầu nhức óc mọi nhà đều không thể nào luôn đi bệnh viện, tuy rằng công nhân viên chức có phiếu chữa bệnh, mua thuốc không mất tiền, nhưng vẫn phải tốn tiền khám bệnh.
Tiền khám bệnh là bao nhiêu, thêm một nửa nữa là có thể mua nửa bao que diêm, mẹ Lâm chính là có điểm không nỡ tiêu số tiền đó, sao lại phải mất tiền đi khám bệnh đây! Lại cảm thấy con cái đã lớn như vậy, phát sốt ngủ một giấc là tốt rồi, thật sự không khoẻ thì lại đi bệnh viện nhìn xem.
Chậm trễ một hồi, nguyên chủ liền treo!
Nếu không phải Lâm Ngọc Trúc xuyên tới, phỏng chừng nguyên chủ trực tiếp chết ở trên bàn cơm.
Lâm Ngọc Trúc tới tận bây giờ vẫn thấy đầu óc nặng nề choáng váng, nàng tìm mẹ Lâm nói mới mang nàng đi bệnh viện.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy cha mẹ Lâm tâm thật lớn, con gái khó chịu như vậy mà không nhìn thấy? Lâm Ngọc Trúc mỗi khi nghĩ đến nguyên nhân chết buồn cười của nguyên chủ liền đối với Lâm gia rất là vô cảm.
Mẹ Lâm làm phó chủ nhiệm cũng coi như là cán bộ hành chính, lúc ấy tiền lương phân cấp, cho dù thấp, lương mẹ Lâm cũng vào khoảng trên dưới 20 đồng.
Hơn nữa cha Lâm cũng là lão công nhân ở nhà máy, lăn lộn hơn hai mươi năm, tiền lương cũng đã tăng mấy bậc, hiện giờ có thể lĩnh 42,5 đồng.
Lâm gia đại ca tuy rằng công tác chưa lâu, nhưng có cái bằng trung chuyên, lại là tiểu cán sự, tiền lương hiện giờ đã có thể ngang bằng cha Lâm, trừ bỏ giao tiền cơm cho nhà ăn cùng tiêu vặt hàng ngày, mỗi tháng có thể đưa mẹ Lâm 35 đồng.
Chị gái cả Lâm gia bởi vì anh cả không kết hôn, hiện tại đối tượng vẫn chưa thể tới cầu hôn.
Lúc này phong tục đều là lớn chưa kết hôn thì nhỏ cũng chưa được lập gia đình.
Chị cả Lâm gia cứ như vậy bị trì hoãn ở trong nhà, ngày thường nàng đều mang cơm trưa đến đơn vị ăn, mỗi tháng nộp cho nhà 20 đồng tiền, tiền lương nàng là 27,5 đồng, so ra tiền tiêu vặt còn nhiều hơn đại ca một hai đồng.
Đừng tưởng rằng đây là mẹ Lâm đau lòng nữ nhi, Lâm Ngọc Trúc lén tính toán, Cung Tiêu Xã thường lưu lại nội bộ hàng thứ phẩm, xem như là phúc lợi của Cung Tiêu Xã.
Hàng thứ phẩm này không có khả năng cho ngươi lấy không, chị cả Lâm gia vì cảm ơn cậu giúp nàng tìm việc, cơ bản hàng tháng đều mua mấy thứ hàng thứ phẩm đưa đến nhà cậu, vậy mới chặn được miệng của mợ.
Cho nên nói, tiền tiêu vặt hàng tháng trên dưới cắt bớt, trung bình một năm tích cóp cũng không được bao nhiêu tiền riêng, còn không tự tại bằng anh cả Lâm gia.
Bạn nói Lâm Ngọc Mai sẽ luôn mua đồ cho nhà cậu như vậy sao, tất nhiên là không, nàng lại không ngốc, chờ kết hôn rồi, tới nhà chồng sẽ không làm vậy nữa.
Nếu không một nhà cậu có thể bị nước miếng hàng xóm láng giềng dìm chết đuối, cháu ngoại gái đã gả chồng còn muốn cháu hiếu kính, dựa vào đâu chứ.
Chị hai Lâm gia tính tình gian xảo cũng không trốn thoát được ngũ chỉ sơn của mẹ Lâm, cán sự hợp đồng tiền lương không cao, 13,5 đồng tiền, mỗi tháng nàng có thể lấy một đồng tiền tiêu vặt, tuy có bất mãn, đều bị mẹ Lâm trị trở về.
Dùng lời nói là: "Mày không ăn cơm ở nhà sao? Mày xem anh chị mày mỗi tháng đưa trong nhà bao nhiêu tiền, mày còn không biết xấu hổ đòi nhiều tiền tiêu vặt?"
Chị hai Lâm gia không phản bác được, cũng không thể bỏ nhà trốn đi đi.
Tới lượt nguyên chủ này, mẹ Lâm liền nói thẳng: "Mày cũng không kiếm được tiền, cũng không thể ở nhà ăn không ngồi rồi, đã lớn như vậy, trong nhà người đi làm, người đi học, vậy việc nhà không cần làm? Cơm sáng không cần nấu?"
Đối phương lý do chính đáng, bên ta không thể phản bác, Lâm Ngọc Trúc cứ như vậy làm tiểu bảo mẫu ở Lâm gia nuôi sống chính mình.
Không còn cách nào, một tháng này nàng tranh thủ thời điểm nhàn rỗi đi dạo nhà xưởng, trong tay gì cũng không có, chỉ có thể da mặt dày lân la, cuối cùng tin tức dò được cơ bản đều là, danh ngạch làm việc trong nhà máy đều là điều động nội bộ, tốt nghiệp cao trung như nàng chỗ nào cũng có, muốn đến làm việc chỉ có thể so quan hệ.
Lâm Ngọc Trúc không có biện pháp, chỉ có thể chờ đợi thời cơ.
Buổi trưa Lâm gia chỉ có mẹ Lâm cùng chị hai về ăn cơm, chờ mọi người về nàng bắt đầu xào đồ ăn cùng nấu cơm là được.
Nhưng buổi sáng là cả nhà cùng ăn cơm, mọi người đi làm sớm, nàng cũng phải dậy làm sớm một chút, bằng không tất cả đều trông cậy vào mẹ Lâm một mình làm.
Hiển nhiên mẹ Lâm không nghĩ nuông chiều con gái.
Lâm Ngọc Trúc mỗi ngày đều là bị thúc giục tỉnh dậy, cảm giác này cực kỳ toan sảng.
Nhớ kiếp trước nàng thế nào cũng là trời sáng rõ mới dậy, hiện tại... không nhắc tới nữa.
Lâm Ngọc Trúc vừa mới nhóm bếp xong liền nghe mẹ Lâm ở bên cạnh cằn nhằn: "Còn ở đấy lề mề cái gì, nhanh bắc nồi lên đun nước đi, lát nữa mày định đun nước mà không nấu cơm?"
Lâm Ngọc Trúc vừa ngáp vừa đứng dậy lấy cây móc đặt kiềng bếp lên, sau đó xách ấm đã được đổ đầy nước đặt lên, lại nghe mẹ Lâm muốn nàng rửa rau.
Lâm Ngọc Trúc mặt vô cảm lại đi rửa rau, sáng sớm nước trong lu có chút lạnh, Lâm Ngọc Trúc đời trước có tật xấu đau bụng kinh, cho nên ngày thường ít để dính nước lạnh.
Ở Lâm gia, mỗi lần chưa đợi nước đun xong, mẹ Lâm đã không chờ được, Lâm Ngọc Trúc cũng không có ký ức của nguyên chủ, không biết thân mình hiện giờ có tật xấu này hay không, nếu có sợ là đau muốn chết.
Nói một hồi nàng cảm giác như đã quên cái gì?
Lâm Ngọc Trúc giãy giụa trở mình, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bức màn mỏng manh không cần kéo lên cũng có thể thấy rõ sắc trời ngoài cửa sổ.
Hôm nay mới tờ mờ sáng.
Lâm Ngọc Lan nằm bên cạnh nàng đã không kiên nhẫn lẩm bẩm: "Ngươi còn lề mề cái gì nha, mau dậy đi, để mẹ liên tiếp gọi cửa."
Lâm Ngọc Trúc nhắm mắt lại, che giấu cảm xúc không kiên nhẫn, hít sâu một hơi rồi mới hô lên: "Dậy đây."
Người ngoài cửa lúc này mới thôi gõ cửa, bất mãn rời đi, trong miệng còn lầm bầm vài câu có thể nghe loáng thoáng được, Lâm Ngọc Trúc chỉ làm như không nghe thấy.
Đứng dậy mặc quần áo, mỗi lần nhìn thấy quần ống loe, vải bông sam tràn đầy hơi thở quê cha đất tổ ập vào mặt, Lâm Ngọc Trúc cầm quần áo tay đều không ngăn được run rẩy.
Thật sự là quá quê.
Không đợi mặc xong quần áo, ngoài phòng lại truyền đến tiếng la, thúc giục: "Như thế nào còn chưa ra!"
Lâm Ngọc Lan trở mình thật mạnh tỏ vẻ bất mãn, cầm chăn che đầu, tiếp tục ngủ.
Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt, xuống giường đi giày, mở cửa ra là phòng bếp, người phụ nữ trước mặt là người mẹ tiện nghi của nàng, đang quay lưng về phía nàng nhào bột trên thớt, gọi là bột kỳ thật chính là bột ngô trộn lương thực phụ.
Hương vị sao? Vô cùng khó ăn! Lý Đại Kiều nhìn Lâm Ngọc Trúc đi tới, tức giận nói: "Sao lề mề như vậy, không biết người trong nhà lát nữa đều phải đi làm sao, thế nào lại nuôi ngươi thành lười như vậy."
Lâm Ngọc Trúc im lặng đi đến cạnh bếp lò, chậm rãi thuần thục nhóm bếp lên, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Ngẫm lại một tháng trước "nàng còn chỉ trích phương tù ở trên chức trường quấy loạn phong vân", (mình không hiểu nghĩa câu này), chớp mắt một cái liền xuyên đến những năm 70 thế kỷ 20 làm một nha đầu nhóm lửa.
Thật sự là chớp mắt liền thay đổi cảnh tượng, lúc nàng mới xuyên đến, đập vào mắt là cảnh người một nhà đang uống cháo ngô, mọi người nói có hoảng hốt hay không.
Lúc ấy Lâm gia cũng chưa ai chú ý tới nàng, hơn nữa đầu nàng choáng váng cũng không kịp làm ra động tác khác thường nào, chính là lừa dối qua ải, ở lại Lâm gia.
Ở một hồi liền qua một tháng.
Nàng không nhận được nửa phần ký ức của nguyên chủ, rất nhiều việc đều là dựa vào nàng từng chút một mò mẫm ra, nguyên chủ ở nhà đứng thứ 4, phía trên có một anh trai cùng hai chị gái, phía dưới còn một em trai, qua một tháng tìm tòi, nàng đã biết đại khái tình huống cơ bản của Lâm gia.
Trước nói cùng thế hệ đi, lão đại Lâm Lập Tùng tính cách nhìn qua xem như ổn trọng, tính cách không khác cha nguyên chủ là bao, không có đại sự không dễ dàng lên tiếng, Lâm Lập Tùng cùng chị gái cả Lâm Ngọc Mai tuổi gần nhất, cho nên quan hệ hai người tốt nhất, cùng nàng đứa em gái cách 6 tuổi liền không thân, ngày thường cũng không nói chuyện được hai câu.
Người cha tiện nghi của nàng là lão công nhân trong xưởng vật liệu thép, Lâm Lập Tùng sinh sớm, đúng thời điểm tốt, lúc ấy nhà máy chiếu cố con cái của công nhân viên, tốt nghiệp sơ trung liền có thể được để cử học lớp ban đêm thi bằng trung chuyên.
Lâm Lập Tùng làm trưởng tử bẩm sinh chiếm ưu thế, hơn nữa biết phấn đấu, thi kế toán. Thuận theo tự nhiên vào xưởng vật liệu thép làm chức cán sự nhỏ, cho Lâm gia mười phần mặt mũi. Cha mẹ Lâm đối với đứa con trai này là các loại vừa lòng, tuy nhiên vẫn có chỗ làm cho bọn họ nhọc lòng!
Lâm Lập Tùng ánh mắt cao, đã 23 tuổi còn chưa có đối tượng, mỗi lần xem mắt đều nói không thích, cha mẹ Lâm tận tình khuyên bảo cũng không có hiệu quả gì.
Chị gái cả Lâm gia dính ánh sáng Lâm gia cữu cữu, vào làm ở Cung Tiêu Xã còn được tuyển làm nhân viên chính thức, thời đại này có thể vào Cung Tiêu Xã làm việc chính là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh.
Tất nhiên, đồ thanh lý ở Cung Tiêu Xã cướp được trên cơ bản đều cho nhà cậu, bằng không cậu làm sao sẽ giúp nàng vào làm, phải biết rằng lúc trước bởi vì việc này, mợ Lâm đều liên tục lải nhải, nhà mẹ đẻ nàng còn có hai cháu gái chưa có công việc đấy.
Lâm Ngọc Trúc thấy, ở Lâm gia con trai con gái cả chính là thịt đầu quả tim của cha mẹ Lâm, địa vị trưởng tử liền không cần bàn, thời điểm cha mẹ Lâm hoài thai thứ hai liền ngóng trông sinh con gái để ghép thành chữ "tốt", trời chiều lòng người, đúng thật sinh con gái, mức độ yêu thích những đứa con gái sinh sau liền không thể so.
Thời điểm sinh Lâm Ngọc Lan mẹ Lâm còn rất thất vọng, đã có nữ nhi, sinh thêm đứa nữa liền không hiếm lạ, nếu không phải chị hai Lâm gia lớn lên trắng nõn, nói ngọt nịnh cha mẹ vui, thì xem ra địa vị trong nhà so với Lâm Ngọc Trúc xúi quẩy cũng không tốt hơn.
Nhà này địa vị lớn nhất thế nhưng là mẹ Lâm, nàng là phó chủ nhiệm uỷ ban phụ nữ, thời đại này con cái có thể nhận chỗ, Lâm Ngọc Lan vừa tốt nghiệp cao trung, mẹ Lâm liền đem nàng kéo vào, hiện tại vẫn là nhân viên hợp đồng, nhưng chuyển chính thức chỉ là chuyện sớm muộn.
Cứ như vậy cả nhà liền thừa nguyên chủ cùng em trai út không có công việc.
Tiểu nhi tử Lâm Lập Dương cũng là thịt trong lòng mẹ Lâm, đừng nói không có công việc, cho dù phải nuôi cả đời cũng vui.
Tất nhiên đấy là cách nói khoa trương, lấy hiểu biết của Lâm Ngọc Trúc với mẹ Lâm, chậc chậc chậc, khả năng nuôi tiểu nhi tử không lớn.
Huống chi Lâm Lập Dương tuổi còn nhỏ, vừa mới vào học sơ trung, nguyên chủ liền đáng thương, từ nhỏ liền không được cha mẹ thích, trong lòng nàng cũng hiểu rõ, tính cách liền biến thành có chút vâng vâng dạ dạ.
Điều này làm cho mẹ Lâm với tính cách đanh đá cực kỳ chướng mắt, không có việc gì liền sẽ răn dạy hai câu, càng răn dạy nguyên chủ liền càng sợ, càng sợ liền càng làm không tốt công việc, càng làm không tốt liền càng bị mắng, như thế tuần hoàn ác tính... Có thể thấy được tính cách nguyên chủ sẽ phát triển thành cái dạng gì, dù sao không được ưa thích là được.
Nguyên chủ hiện giờ vừa tốt nghiệp cao trung, năm nay vừa lúc là năm 73, năm 73 công nhân các thành thị ở vào trạng thái bão hoà, lúc này con cái của công nhân phần lớn đều không được an bài công tác. Cha mẹ Lâm từ khi nguyên chủ tốt nghiệp đến bây giờ luôn tìm quan hệ, nhưng là vẫn không an bài được công tác.
Nguyên chủ ở trong nhà liền càng thêm xấu hổ, chỉ có thể ngày thường làm việc nhà, làm một người vô hình.
Nguyên chủ lại không phải kẻ ngốc, không tìm được việc trong lòng cũng sốt ruột theo, quýnh lên không khỏi tâm sinh sầu lo, ưu tư thành bệnh một hồi.
Mẹ Lâm gần đây công tác bận rộn, biết nguyên chủ bị bệnh nấu cho một chén nước đường đỏ, cho nàng uống rồi ngủ một giấc, còn chưa khoẻ lại nói sau.
Lúc này có cái đau đầu nhức óc mọi nhà đều không thể nào luôn đi bệnh viện, tuy rằng công nhân viên chức có phiếu chữa bệnh, mua thuốc không mất tiền, nhưng vẫn phải tốn tiền khám bệnh.
Tiền khám bệnh là bao nhiêu, thêm một nửa nữa là có thể mua nửa bao que diêm, mẹ Lâm chính là có điểm không nỡ tiêu số tiền đó, sao lại phải mất tiền đi khám bệnh đây! Lại cảm thấy con cái đã lớn như vậy, phát sốt ngủ một giấc là tốt rồi, thật sự không khoẻ thì lại đi bệnh viện nhìn xem.
Chậm trễ một hồi, nguyên chủ liền treo!
Nếu không phải Lâm Ngọc Trúc xuyên tới, phỏng chừng nguyên chủ trực tiếp chết ở trên bàn cơm.
Lâm Ngọc Trúc tới tận bây giờ vẫn thấy đầu óc nặng nề choáng váng, nàng tìm mẹ Lâm nói mới mang nàng đi bệnh viện.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy cha mẹ Lâm tâm thật lớn, con gái khó chịu như vậy mà không nhìn thấy? Lâm Ngọc Trúc mỗi khi nghĩ đến nguyên nhân chết buồn cười của nguyên chủ liền đối với Lâm gia rất là vô cảm.
Mẹ Lâm làm phó chủ nhiệm cũng coi như là cán bộ hành chính, lúc ấy tiền lương phân cấp, cho dù thấp, lương mẹ Lâm cũng vào khoảng trên dưới 20 đồng.
Hơn nữa cha Lâm cũng là lão công nhân ở nhà máy, lăn lộn hơn hai mươi năm, tiền lương cũng đã tăng mấy bậc, hiện giờ có thể lĩnh 42,5 đồng.
Lâm gia đại ca tuy rằng công tác chưa lâu, nhưng có cái bằng trung chuyên, lại là tiểu cán sự, tiền lương hiện giờ đã có thể ngang bằng cha Lâm, trừ bỏ giao tiền cơm cho nhà ăn cùng tiêu vặt hàng ngày, mỗi tháng có thể đưa mẹ Lâm 35 đồng.
Chị gái cả Lâm gia bởi vì anh cả không kết hôn, hiện tại đối tượng vẫn chưa thể tới cầu hôn.
Lúc này phong tục đều là lớn chưa kết hôn thì nhỏ cũng chưa được lập gia đình.
Chị cả Lâm gia cứ như vậy bị trì hoãn ở trong nhà, ngày thường nàng đều mang cơm trưa đến đơn vị ăn, mỗi tháng nộp cho nhà 20 đồng tiền, tiền lương nàng là 27,5 đồng, so ra tiền tiêu vặt còn nhiều hơn đại ca một hai đồng.
Đừng tưởng rằng đây là mẹ Lâm đau lòng nữ nhi, Lâm Ngọc Trúc lén tính toán, Cung Tiêu Xã thường lưu lại nội bộ hàng thứ phẩm, xem như là phúc lợi của Cung Tiêu Xã.
Hàng thứ phẩm này không có khả năng cho ngươi lấy không, chị cả Lâm gia vì cảm ơn cậu giúp nàng tìm việc, cơ bản hàng tháng đều mua mấy thứ hàng thứ phẩm đưa đến nhà cậu, vậy mới chặn được miệng của mợ.
Cho nên nói, tiền tiêu vặt hàng tháng trên dưới cắt bớt, trung bình một năm tích cóp cũng không được bao nhiêu tiền riêng, còn không tự tại bằng anh cả Lâm gia.
Bạn nói Lâm Ngọc Mai sẽ luôn mua đồ cho nhà cậu như vậy sao, tất nhiên là không, nàng lại không ngốc, chờ kết hôn rồi, tới nhà chồng sẽ không làm vậy nữa.
Nếu không một nhà cậu có thể bị nước miếng hàng xóm láng giềng dìm chết đuối, cháu ngoại gái đã gả chồng còn muốn cháu hiếu kính, dựa vào đâu chứ.
Chị hai Lâm gia tính tình gian xảo cũng không trốn thoát được ngũ chỉ sơn của mẹ Lâm, cán sự hợp đồng tiền lương không cao, 13,5 đồng tiền, mỗi tháng nàng có thể lấy một đồng tiền tiêu vặt, tuy có bất mãn, đều bị mẹ Lâm trị trở về.
Dùng lời nói là: "Mày không ăn cơm ở nhà sao? Mày xem anh chị mày mỗi tháng đưa trong nhà bao nhiêu tiền, mày còn không biết xấu hổ đòi nhiều tiền tiêu vặt?"
Chị hai Lâm gia không phản bác được, cũng không thể bỏ nhà trốn đi đi.
Tới lượt nguyên chủ này, mẹ Lâm liền nói thẳng: "Mày cũng không kiếm được tiền, cũng không thể ở nhà ăn không ngồi rồi, đã lớn như vậy, trong nhà người đi làm, người đi học, vậy việc nhà không cần làm? Cơm sáng không cần nấu?"
Đối phương lý do chính đáng, bên ta không thể phản bác, Lâm Ngọc Trúc cứ như vậy làm tiểu bảo mẫu ở Lâm gia nuôi sống chính mình.
Không còn cách nào, một tháng này nàng tranh thủ thời điểm nhàn rỗi đi dạo nhà xưởng, trong tay gì cũng không có, chỉ có thể da mặt dày lân la, cuối cùng tin tức dò được cơ bản đều là, danh ngạch làm việc trong nhà máy đều là điều động nội bộ, tốt nghiệp cao trung như nàng chỗ nào cũng có, muốn đến làm việc chỉ có thể so quan hệ.
Lâm Ngọc Trúc không có biện pháp, chỉ có thể chờ đợi thời cơ.
Buổi trưa Lâm gia chỉ có mẹ Lâm cùng chị hai về ăn cơm, chờ mọi người về nàng bắt đầu xào đồ ăn cùng nấu cơm là được.
Nhưng buổi sáng là cả nhà cùng ăn cơm, mọi người đi làm sớm, nàng cũng phải dậy làm sớm một chút, bằng không tất cả đều trông cậy vào mẹ Lâm một mình làm.
Hiển nhiên mẹ Lâm không nghĩ nuông chiều con gái.
Lâm Ngọc Trúc mỗi ngày đều là bị thúc giục tỉnh dậy, cảm giác này cực kỳ toan sảng.
Nhớ kiếp trước nàng thế nào cũng là trời sáng rõ mới dậy, hiện tại... không nhắc tới nữa.
Lâm Ngọc Trúc vừa mới nhóm bếp xong liền nghe mẹ Lâm ở bên cạnh cằn nhằn: "Còn ở đấy lề mề cái gì, nhanh bắc nồi lên đun nước đi, lát nữa mày định đun nước mà không nấu cơm?"
Lâm Ngọc Trúc vừa ngáp vừa đứng dậy lấy cây móc đặt kiềng bếp lên, sau đó xách ấm đã được đổ đầy nước đặt lên, lại nghe mẹ Lâm muốn nàng rửa rau.
Lâm Ngọc Trúc mặt vô cảm lại đi rửa rau, sáng sớm nước trong lu có chút lạnh, Lâm Ngọc Trúc đời trước có tật xấu đau bụng kinh, cho nên ngày thường ít để dính nước lạnh.
Ở Lâm gia, mỗi lần chưa đợi nước đun xong, mẹ Lâm đã không chờ được, Lâm Ngọc Trúc cũng không có ký ức của nguyên chủ, không biết thân mình hiện giờ có tật xấu này hay không, nếu có sợ là đau muốn chết.
Nói một hồi nàng cảm giác như đã quên cái gì?
Danh sách chương