“Vì vậy chị mới kêu em dậy vào giữa đêm thế này. Bây giờ đã là một giờ rồi, chúng ta đi hai chút lá dâu, rồi mang vào thành.” Lâm Sở Du đề nghị.
“Thế nhưng loại đồ này thì có thể bán cho ai?”
“Trước tiên em đừng hỏi gì cả. Hôm nay mẹ bảo chúng ta vào thành bán chút trứng gà, chúng ta tiện thể vác theo lá dâu vào thành bán thử xem, nhưng em phải chuẩn bị nhanh lên, bây giờ đi luôn.
Lâm Thiếu An nghe vậy, không dám do dự nữa, dường như trong thôn lúc này cũng đã có người thức dậy, người phải làm việc thức dậy rất sớm. Nếu muốn thừa dịp bán đồ, chỉ có thể thừa dịp nửa đêm thế này là làm thôi.
Hai người họ tìm đến cây dâu, Lâm Sở Du mượn ánh sáng của mặt trăng hái được mười mấy chiếc lá xuống. Lâm Thiếu An thấy vậy, lo lắng hỏi:
“Chị làm thế này thì biết đến khi vào? Con gái mấy người đúng là ngốc!”
Nói xong thì lập tức giống như con khỉ thuần thục trèo lên trên cây tuốt lá xuống dễ dàng hơn. Cậu tuốt một lần rồi đưa cho Lâm Sở Du, Lâm Sở Du cho lá dâu vào trong bao bố, hai người họ hái gần ba tiếng mới hái được một bao đầy ắp.
Cứ như vậy, thừa dịp trời còn chưa sáng, Lâm Sở Du và Lâm Thiếu An mang theo trứng, vác bao tải đi vào thành.
Đoạn đường này không dễ đi một chút nào cả, trời tối đường xấu, thật sự rất khó đi, hơn nữa trong tay Sở Du còn xách theo giỏ trứng, hiện tại trứng gà này là thứ quý giá nhất của Lâm gia, cô chỉ sợ lỡ tay làm trứng vỡ nát hết. Mà bao lá dâu cũng không hề nhẹ, một mình Thiếu An vác chưa được bao lâu đã mệt, Sở Du đành phải chìa một tay ra giúp cậu cùng nhau khiêng đi. Nhưng từ nhà vào thành đại khái phải đi gần hai mươi dặm đường, hai đứa bé trưởng thành mới đi được một nữa suýt chút đã khóc giữa đường.
Vất vả lắm hai người mới đến được huyện thành lúc hơn chín giờ.
Vào thời đại này, những thứ như trứng gà có thể lưu thông như tiền tệ, chỉ cần trong tay có trứng thì không sợ bán không được tiền. Lâm Sở Du tìm đến trước một đại viện của công nhân viên xưởng may, cô đứng trước cổng ra vào, chờ mọi người đi qua đi lại. Không bao lâu sau, một phụ nữ trung niên đi đến nhỏ giọng hỏi:
“Cô gái, cháu muốn bán trứng à?”
Hai người họ đi đến một nơi không có ai, lén lút như trộm, Sở Du nhỏ giọng nói: “Vâng. Trứng gà mới đẻ hôm qua ạ, cực kỳ tươi ngonngon.”
Người phụ nữ kia rõ ràng đã động lòng, con dâu nhà bà ấy vừa mới sinh cháu trai, đang ở cữ, người thân cũng có tặng trứng. Nhưng ở thời đại thế này cũng chẳng có gì khác có thể ăn, phụ nữ ở cữ đều ăn trứng ngâm đường đỏ. Con dâu bà ấy chưa ra tháng đã hết trứng ăn rồi, mà con dâu lại không có sữa nhiều, cháu trai thường xuyên đói khóc oa oa, bà ấy cũng không còn cách nào khác, đành phải nghĩ đến việc mua thêm chút trứng về cho con dâu và cháu trai ăn.
“Cái này của cháu… bán như thế nào?”
“Tám phân tiền một quả trứng ạ.”
“Tám phân? Cô gái à, cháu không thành thật gì cả. Người ta bán bảy phân một quả trứng, sao đến cháu bán lại mắc hơn người ta một phân tiền thế này?” Người phụ nữ nhíu mày nói.
“Thím, trứng này là trong nhà cháu đã lựa chọn quả to, trứng nhỏ bảy phân một quả là không tệ, nhưng trứng của cháu to hơn nhiều nên đắt hơn một phân tiền ạ.”
Người phụ nữ không thèm nể mặt: “Đắt hơn một phân tiền cũng là quá đắt! Đến bây giờ tôi còn chưa từng mua trứng gà nào mà tám phân một quả cả.”
Lâm Sở Du cười, cô vẫn kiên nhẫn, dễ chịu như trước, nói: “Thím, thím nhìn quả trứng này xem, nắm trong tay thật sự rất lớn, không hề giống với mấy quả nhỏ kia.”
“Thế nhưng loại đồ này thì có thể bán cho ai?”
“Trước tiên em đừng hỏi gì cả. Hôm nay mẹ bảo chúng ta vào thành bán chút trứng gà, chúng ta tiện thể vác theo lá dâu vào thành bán thử xem, nhưng em phải chuẩn bị nhanh lên, bây giờ đi luôn.
Lâm Thiếu An nghe vậy, không dám do dự nữa, dường như trong thôn lúc này cũng đã có người thức dậy, người phải làm việc thức dậy rất sớm. Nếu muốn thừa dịp bán đồ, chỉ có thể thừa dịp nửa đêm thế này là làm thôi.
Hai người họ tìm đến cây dâu, Lâm Sở Du mượn ánh sáng của mặt trăng hái được mười mấy chiếc lá xuống. Lâm Thiếu An thấy vậy, lo lắng hỏi:
“Chị làm thế này thì biết đến khi vào? Con gái mấy người đúng là ngốc!”
Nói xong thì lập tức giống như con khỉ thuần thục trèo lên trên cây tuốt lá xuống dễ dàng hơn. Cậu tuốt một lần rồi đưa cho Lâm Sở Du, Lâm Sở Du cho lá dâu vào trong bao bố, hai người họ hái gần ba tiếng mới hái được một bao đầy ắp.
Cứ như vậy, thừa dịp trời còn chưa sáng, Lâm Sở Du và Lâm Thiếu An mang theo trứng, vác bao tải đi vào thành.
Đoạn đường này không dễ đi một chút nào cả, trời tối đường xấu, thật sự rất khó đi, hơn nữa trong tay Sở Du còn xách theo giỏ trứng, hiện tại trứng gà này là thứ quý giá nhất của Lâm gia, cô chỉ sợ lỡ tay làm trứng vỡ nát hết. Mà bao lá dâu cũng không hề nhẹ, một mình Thiếu An vác chưa được bao lâu đã mệt, Sở Du đành phải chìa một tay ra giúp cậu cùng nhau khiêng đi. Nhưng từ nhà vào thành đại khái phải đi gần hai mươi dặm đường, hai đứa bé trưởng thành mới đi được một nữa suýt chút đã khóc giữa đường.
Vất vả lắm hai người mới đến được huyện thành lúc hơn chín giờ.
Vào thời đại này, những thứ như trứng gà có thể lưu thông như tiền tệ, chỉ cần trong tay có trứng thì không sợ bán không được tiền. Lâm Sở Du tìm đến trước một đại viện của công nhân viên xưởng may, cô đứng trước cổng ra vào, chờ mọi người đi qua đi lại. Không bao lâu sau, một phụ nữ trung niên đi đến nhỏ giọng hỏi:
“Cô gái, cháu muốn bán trứng à?”
Hai người họ đi đến một nơi không có ai, lén lút như trộm, Sở Du nhỏ giọng nói: “Vâng. Trứng gà mới đẻ hôm qua ạ, cực kỳ tươi ngonngon.”
Người phụ nữ kia rõ ràng đã động lòng, con dâu nhà bà ấy vừa mới sinh cháu trai, đang ở cữ, người thân cũng có tặng trứng. Nhưng ở thời đại thế này cũng chẳng có gì khác có thể ăn, phụ nữ ở cữ đều ăn trứng ngâm đường đỏ. Con dâu bà ấy chưa ra tháng đã hết trứng ăn rồi, mà con dâu lại không có sữa nhiều, cháu trai thường xuyên đói khóc oa oa, bà ấy cũng không còn cách nào khác, đành phải nghĩ đến việc mua thêm chút trứng về cho con dâu và cháu trai ăn.
“Cái này của cháu… bán như thế nào?”
“Tám phân tiền một quả trứng ạ.”
“Tám phân? Cô gái à, cháu không thành thật gì cả. Người ta bán bảy phân một quả trứng, sao đến cháu bán lại mắc hơn người ta một phân tiền thế này?” Người phụ nữ nhíu mày nói.
“Thím, trứng này là trong nhà cháu đã lựa chọn quả to, trứng nhỏ bảy phân một quả là không tệ, nhưng trứng của cháu to hơn nhiều nên đắt hơn một phân tiền ạ.”
Người phụ nữ không thèm nể mặt: “Đắt hơn một phân tiền cũng là quá đắt! Đến bây giờ tôi còn chưa từng mua trứng gà nào mà tám phân một quả cả.”
Lâm Sở Du cười, cô vẫn kiên nhẫn, dễ chịu như trước, nói: “Thím, thím nhìn quả trứng này xem, nắm trong tay thật sự rất lớn, không hề giống với mấy quả nhỏ kia.”
Danh sách chương