Mấy ngày sau đó, Sở Du vẫn còn chưa bắt đầu làm việc trở lại, có thời gian rảnh sẽ dọn dep chỉnh đốn nhà cửa, còn giúp Lâm Bảo Quốc xoa bóp chân, đôi chân bị tổn thương của Lâm Bảo Quốc sưng lên rất to, Sở Du cảm thấy tình huống không thể lạc quan, nếu còn tiếp tục như vậy, cái chân này còn có thể giữ được nữa hay không vẫn là một vấn đề, chỉ là, hiện tại chút tiền này tuyệt đối không thể đủ để làm phẫu thuật, cho dù có làm, hộ lý và thuốc thang sau khi phẫu thuật cũng là vấn đề, đến lúc đó cả gia đình đều phải chăm sóc Lâm Bảo Quốc, chắc chắn là không có cách nào đi kiếm tiền, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải kiếm đủ trọn vẹn tiền đã rồi lại tính sau.
Sở Du nhất thời lâm vào thế lưỡng nan, cách Đoan Ngọ vẫn còn chút thời gian, lá cây sậy trong ruộng đang trưởng thành tươi tốt, những cái lá cây sậy này là mục tiêu kế tiếp của cô, chỉ là, bây giờ cô nên làm cái gì? Cũng không thể chỉ ngồi ăn rồi chờ chết được? Ở nông thôn đến cả điện cũng không có, mỗi ngày chỉ chờ ở nhà cũng rất nhàm chán, cũng nên tìm một chút chuyện để làm một chút.
Cô cảm thấy bản thân cô đại khái là người xuyên không uất ức nhất, người ta đều là một ngày thu đấu vàng, cô một ngày kiếm được một khối cũng đã không tệ.
Không có chuyện để làm, Sở Du dứt khoát bắt đầu đi làm việc cùng với Tần Mỹ Lệ.
Trước kia, khi trời còn chưa sáng, cái còi của Trịnh Trường Vệ đã được thổi lên, cái còi này giống như là một cái chuông báo thức vậy, chỉ là nhắc nhở người trong thôn nên rời giường bắt đầu làm việc, người trong thôn bắt đầu bận rộn thu dọn mọi thứ, không bao lâu sau liền bắt đầu đi đến chỗ làm công.
Thời điểm Sở Du đến, đã thấy Triệu Ngân Phượng ở phía trước nhà mình tới muộn, Trịnh Trường Vệ muốn trừ điểm công của bà ta, bà ta đang cãi nhau với Trịnh Trường Vệ, sống chết cũng không chịu cho trừ.
Vì để cho việc cấy mạ có hiệu suất, đội trưởng đội sản xuất phân từng mẩu ruộng ra, chia cho mọi người, không còn tính điểm công theo ngày nữa, mà là lấy ruộng làm đơn vị đến tính, toàn bộ số mạ trong một mẫu ruộng nếu được cắm xong hết, thì sẽ được tính 40 điểm công.
Cho nên việc Sở Du bắt đầu làm việc không phải là để tính điểm công cho mình, mà là giúp Tần Mỹ Lệ kiếm điểm công.
"Mẹ, ba mẫu ruộng này đều là của nhà ta cả ạ?" Sở Du kinh ngạc hỏi.
"Mẫu bên trái này là của chúng ta, hai mẫu bên phải là của thím Phượng Hoa và thím Đỗ của con."
Tôn Phượng Hoa là vợ của Trịnh Trường Vệ, em Đỗ là vợ của chỉ đạo viên Tưởng Trung Bình, ở nông thôn, điều kiện của hai nhà này không thể nghi ngờ chính là càng tốt hơn một chút, Tôn Phượng Hoa và bà Đỗ không muốn chịu khổ, không muốn kiếm số điểm công này, liền không đi đến đây làm việc, tặng không điểm công cho người khác kiếm, không nghĩ cũng biết, Tần Mỹ Lệ đương nhiên là nhận lấy cái này, cũng tương đương với việc nhận lấy điểm công của hai người bọn họ.
"Mẹ, mẹ có thể làm hết được sao?" Sở Du thực sự đau lòng cho người phụ nữ nông thôn giản dị này.
"Mẹ không sao, chờ mẹ kiếm tiền nộp học phí cho con, để con có thể tiếp tục đi học!" Tần Mỹ Lệ lau mồ hôi trên đỉnh đầu nói.
Sở Du nhất thời lâm vào thế lưỡng nan, cách Đoan Ngọ vẫn còn chút thời gian, lá cây sậy trong ruộng đang trưởng thành tươi tốt, những cái lá cây sậy này là mục tiêu kế tiếp của cô, chỉ là, bây giờ cô nên làm cái gì? Cũng không thể chỉ ngồi ăn rồi chờ chết được? Ở nông thôn đến cả điện cũng không có, mỗi ngày chỉ chờ ở nhà cũng rất nhàm chán, cũng nên tìm một chút chuyện để làm một chút.
Cô cảm thấy bản thân cô đại khái là người xuyên không uất ức nhất, người ta đều là một ngày thu đấu vàng, cô một ngày kiếm được một khối cũng đã không tệ.
Không có chuyện để làm, Sở Du dứt khoát bắt đầu đi làm việc cùng với Tần Mỹ Lệ.
Trước kia, khi trời còn chưa sáng, cái còi của Trịnh Trường Vệ đã được thổi lên, cái còi này giống như là một cái chuông báo thức vậy, chỉ là nhắc nhở người trong thôn nên rời giường bắt đầu làm việc, người trong thôn bắt đầu bận rộn thu dọn mọi thứ, không bao lâu sau liền bắt đầu đi đến chỗ làm công.
Thời điểm Sở Du đến, đã thấy Triệu Ngân Phượng ở phía trước nhà mình tới muộn, Trịnh Trường Vệ muốn trừ điểm công của bà ta, bà ta đang cãi nhau với Trịnh Trường Vệ, sống chết cũng không chịu cho trừ.
Vì để cho việc cấy mạ có hiệu suất, đội trưởng đội sản xuất phân từng mẩu ruộng ra, chia cho mọi người, không còn tính điểm công theo ngày nữa, mà là lấy ruộng làm đơn vị đến tính, toàn bộ số mạ trong một mẫu ruộng nếu được cắm xong hết, thì sẽ được tính 40 điểm công.
Cho nên việc Sở Du bắt đầu làm việc không phải là để tính điểm công cho mình, mà là giúp Tần Mỹ Lệ kiếm điểm công.
"Mẹ, ba mẫu ruộng này đều là của nhà ta cả ạ?" Sở Du kinh ngạc hỏi.
"Mẫu bên trái này là của chúng ta, hai mẫu bên phải là của thím Phượng Hoa và thím Đỗ của con."
Tôn Phượng Hoa là vợ của Trịnh Trường Vệ, em Đỗ là vợ của chỉ đạo viên Tưởng Trung Bình, ở nông thôn, điều kiện của hai nhà này không thể nghi ngờ chính là càng tốt hơn một chút, Tôn Phượng Hoa và bà Đỗ không muốn chịu khổ, không muốn kiếm số điểm công này, liền không đi đến đây làm việc, tặng không điểm công cho người khác kiếm, không nghĩ cũng biết, Tần Mỹ Lệ đương nhiên là nhận lấy cái này, cũng tương đương với việc nhận lấy điểm công của hai người bọn họ.
"Mẹ, mẹ có thể làm hết được sao?" Sở Du thực sự đau lòng cho người phụ nữ nông thôn giản dị này.
"Mẹ không sao, chờ mẹ kiếm tiền nộp học phí cho con, để con có thể tiếp tục đi học!" Tần Mỹ Lệ lau mồ hôi trên đỉnh đầu nói.
Danh sách chương