"Anh em các con biết lý lẽ như vậy, mẹ yên tâm rồi." Vương Thúy Phân vui vẻ yên tâm, nhưng cũng không bỏ qua cơ hội dạy dỗ con dâu, liếc nhìn sắc mặt không được tốt của hai con dâu thản nhiên nói.
"Không phải mẹ cay nghiệt, giống như ngày hôm nay ở trước mặt khách quở trách Tiểu Muội, tuyệt đối không có lần sau. Nếu như Tiểu Muội thật sự làm sai chuyện, cũng nên là người một nhà đóng cửa bảo nhau. Châm ngôn nói chị dâu như mẹ, hai đứa làm chị dâu, cần giáo dục con bé, nhưng không phải làm xấu danh tiếng của con bé, dù sao Tiểu Muội cũng đã đến tuổi gần kết hôn, con bé gả cho nhà tốt cũng có thể giúp đỡ cho nhà mẹ đẻ, đúng không?"
Vương Thúy Phân khổ tâm giúp Diệp Thư Hoa soát độ hảo cảm trước mặt hai anh trai, mà Diệp Thư Hoa thì còn đang vui vẻ ăn vụng, đầu nhỏ tỉnh thoảng gật một chút, từ góc độ của anh cả Diệp và anh hai Diệp nhìn đến thì thấy cô đang thật lòng gật đầu với lời của mẹ.
Hai anh em bỗng cảm động không thôi, ngay tại chỗ tức giận bắt đầu phê bình vợ mình một trận.
Đội trưởng Diệp đối với Vương Thúy Phân cũng như vậy, chuyện nhỏ có thể để cho Vương Thúy Phân làm chủ, bà ấy làm sai sẽ phê bình giáo dục không chút lưu tình. Anh cả Diệp và anh hai Dịệp chịu ảnh hưởng từ cha, bình thường vẫn luôn nhường vợ, rất có bộ dạng vợ quản nghiêm, nhưng bây giờ tức giận lên có mấy phần uy nghiêm của đội trưởng Diệp, ít nhất Tống Tú Tú gả vào chưa đến một năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng tức giận của chồng, nhất thời không dám nói gì.
Tình huống của Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú cũng không khác nhau lắm, bọn họ cũng không phải là lòng dạ ác độc đến mức phá hư danh tiếng của cô em chồng để cô gả cho gia đình không tốt. Ở trên bàn ăn cũng chỉ là tức giận không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng hôm nay bị ba mẹ con này một xướng hai họa, không có ý biến thành cố ý.
Hai chị em dâu có khổ cũng không nói được.
Anh cả Diệp đã hoàn toàn bị bề ngoài đáng yêu ngoan ngoãn của Diệp Thư Hoa mê hoặc, dạy dỗ vợ xong, cũng có chút “Phê bình kín đáo” đối với Vương Thúy Phân: "Tiểu Muội vừa có bản lĩnh vừa thông minh, chăm sóc Đại Bảo còn tốt hơn cả mẹ thằng bé nữa, sao mẹ lại nói em ấy không hiểu chuyện chứ?"
Lâm Hồng Mai bị chồng đánh vào mặt không ngừng chỉ cảm thấy trong lòng thật mệt mỏi...
Vương Thúy Phân nghe nói như vậy, đầu tiên là dở khóc dở cười, thẳng cả ngốc quá, ngay cả Tiểu Muội cũng có thể dụ cho nó xoay vòng vòng, thật đúng với câu nói kia, không có ngốc nhất chỉ có ngốc hơn! Chẳng qua bà ấy thay đổi suy nghĩ một chút, Tiểu Muội có thể lừa anh cả của mình thành như vậy, so sánh với Lâm Hồng Mai thông minh lanh lợi nhưng lại không có cách nào dỗ dành chồng của mình? Chỉ có thể nói Tiểu Muội của nhà bọn họ rất có khả năng ở một phương diện khác.
Vương Thúy Phân nghĩ như vậy, không dấu vết cho đứa con gái ngốc một ánh mắt khen ngợi.
Chẳng qua lúc này Diệp Thư Hoa đang dùng hai tay bưng bát một lòng liếm sữa, hoàn toàn không chú ý đến sự tán thưởng của mẹ mình.
Có lẽ là do bà ấy suy nghĩ nhiều rồi, Vương Thúy Phân thu hồi tầm mắt không dám nhìn thẳng, tiếp tục biểu diễn màn chưa xong, nhìn khuôn mặt tràn đầy tiếc nuối của Tống Tú Tú.
"Đại Bảo có phúc, còn nhỏ tuổi đã có thể ăn được đồ tốt như vậy, chờ Nhị Bảo của chúng ta ra đời có lẽ không ăn được rồi."
Ý của lời này là lúc mẹ của Đại Bảo mang thai Đại Bảo cũng không đặc biệt bồi bổ sữa mạch nha, nhưng vẫn có thể đẻ ra Đại Bảo mập mạp, sau khi vợ thằng hai mang thai cũng ăn không ít trứng gà bồi bổ, nhất định cũng có thể sinh ra được một Nhị Bảo có sức khỏe thông minh như anh trai của mình.
Tống Tú Tú đang sờ bụng nghĩ thầm chờ trận này đi qua, có thể tranh thủ một ít quyền lợi uống sữa mạch nha cho con trai hay không, nghe được lời này, sắc mặt lại cứng đờ, nghe ý của mẹ chồng là quyết định không cho mình đụng vào những đồ tốt này nữa.
Từ sau khi mang thai hưởng thụ đãi ngộ cao nhất, tất nhiên lúc này trong lòng Tống Tú Tú không thể cân bằng được, nhưng hết lần này đến lần khác chồng của cô ta còn vui vẻ: "Con cũng cảm thấy như vậy, Nhị Bảo ở trong bụng mẹ lăn qua lăn lại, nhất định là một bé trai nghịch ngợm!"
Sự giác ngộ của anh hai Diệp lấy được sự tán thưởng của Vương Thúy Phân, mà tất nhiên Tống Tú Tú và Lâm Hồng Mai thì đều tức giận. Chẳng qua làm cho bọn họ tức giận thật ra không phải là Vương Thúy Phân và anh em nhà họ Diệp, giống như mục tiêu đã định trước, cuối cùng giá trị cừu hận sẽ hoàn toàn rơi trên người Diệp Thư Hoa, bởi vì trong lúc "đại hội đại chiến" diễn ra, Diệp Thư Hoa đã hạ giá trị tồn tại xuống thấp nhất. Lúc chuyện này hạ màn, cô đã làm một chuyện lớn, cô giống như là giấu bảo bối, cố ý cất sữa mạch nha đặt trong ngăn ở phòng bếp được Vương Thúy Phân khóa lại đưa vào trong phòng của Vương Thúy Phân.
"Không phải mẹ cay nghiệt, giống như ngày hôm nay ở trước mặt khách quở trách Tiểu Muội, tuyệt đối không có lần sau. Nếu như Tiểu Muội thật sự làm sai chuyện, cũng nên là người một nhà đóng cửa bảo nhau. Châm ngôn nói chị dâu như mẹ, hai đứa làm chị dâu, cần giáo dục con bé, nhưng không phải làm xấu danh tiếng của con bé, dù sao Tiểu Muội cũng đã đến tuổi gần kết hôn, con bé gả cho nhà tốt cũng có thể giúp đỡ cho nhà mẹ đẻ, đúng không?"
Vương Thúy Phân khổ tâm giúp Diệp Thư Hoa soát độ hảo cảm trước mặt hai anh trai, mà Diệp Thư Hoa thì còn đang vui vẻ ăn vụng, đầu nhỏ tỉnh thoảng gật một chút, từ góc độ của anh cả Diệp và anh hai Diệp nhìn đến thì thấy cô đang thật lòng gật đầu với lời của mẹ.
Hai anh em bỗng cảm động không thôi, ngay tại chỗ tức giận bắt đầu phê bình vợ mình một trận.
Đội trưởng Diệp đối với Vương Thúy Phân cũng như vậy, chuyện nhỏ có thể để cho Vương Thúy Phân làm chủ, bà ấy làm sai sẽ phê bình giáo dục không chút lưu tình. Anh cả Diệp và anh hai Dịệp chịu ảnh hưởng từ cha, bình thường vẫn luôn nhường vợ, rất có bộ dạng vợ quản nghiêm, nhưng bây giờ tức giận lên có mấy phần uy nghiêm của đội trưởng Diệp, ít nhất Tống Tú Tú gả vào chưa đến một năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng tức giận của chồng, nhất thời không dám nói gì.
Tình huống của Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú cũng không khác nhau lắm, bọn họ cũng không phải là lòng dạ ác độc đến mức phá hư danh tiếng của cô em chồng để cô gả cho gia đình không tốt. Ở trên bàn ăn cũng chỉ là tức giận không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng hôm nay bị ba mẹ con này một xướng hai họa, không có ý biến thành cố ý.
Hai chị em dâu có khổ cũng không nói được.
Anh cả Diệp đã hoàn toàn bị bề ngoài đáng yêu ngoan ngoãn của Diệp Thư Hoa mê hoặc, dạy dỗ vợ xong, cũng có chút “Phê bình kín đáo” đối với Vương Thúy Phân: "Tiểu Muội vừa có bản lĩnh vừa thông minh, chăm sóc Đại Bảo còn tốt hơn cả mẹ thằng bé nữa, sao mẹ lại nói em ấy không hiểu chuyện chứ?"
Lâm Hồng Mai bị chồng đánh vào mặt không ngừng chỉ cảm thấy trong lòng thật mệt mỏi...
Vương Thúy Phân nghe nói như vậy, đầu tiên là dở khóc dở cười, thẳng cả ngốc quá, ngay cả Tiểu Muội cũng có thể dụ cho nó xoay vòng vòng, thật đúng với câu nói kia, không có ngốc nhất chỉ có ngốc hơn! Chẳng qua bà ấy thay đổi suy nghĩ một chút, Tiểu Muội có thể lừa anh cả của mình thành như vậy, so sánh với Lâm Hồng Mai thông minh lanh lợi nhưng lại không có cách nào dỗ dành chồng của mình? Chỉ có thể nói Tiểu Muội của nhà bọn họ rất có khả năng ở một phương diện khác.
Vương Thúy Phân nghĩ như vậy, không dấu vết cho đứa con gái ngốc một ánh mắt khen ngợi.
Chẳng qua lúc này Diệp Thư Hoa đang dùng hai tay bưng bát một lòng liếm sữa, hoàn toàn không chú ý đến sự tán thưởng của mẹ mình.
Có lẽ là do bà ấy suy nghĩ nhiều rồi, Vương Thúy Phân thu hồi tầm mắt không dám nhìn thẳng, tiếp tục biểu diễn màn chưa xong, nhìn khuôn mặt tràn đầy tiếc nuối của Tống Tú Tú.
"Đại Bảo có phúc, còn nhỏ tuổi đã có thể ăn được đồ tốt như vậy, chờ Nhị Bảo của chúng ta ra đời có lẽ không ăn được rồi."
Ý của lời này là lúc mẹ của Đại Bảo mang thai Đại Bảo cũng không đặc biệt bồi bổ sữa mạch nha, nhưng vẫn có thể đẻ ra Đại Bảo mập mạp, sau khi vợ thằng hai mang thai cũng ăn không ít trứng gà bồi bổ, nhất định cũng có thể sinh ra được một Nhị Bảo có sức khỏe thông minh như anh trai của mình.
Tống Tú Tú đang sờ bụng nghĩ thầm chờ trận này đi qua, có thể tranh thủ một ít quyền lợi uống sữa mạch nha cho con trai hay không, nghe được lời này, sắc mặt lại cứng đờ, nghe ý của mẹ chồng là quyết định không cho mình đụng vào những đồ tốt này nữa.
Từ sau khi mang thai hưởng thụ đãi ngộ cao nhất, tất nhiên lúc này trong lòng Tống Tú Tú không thể cân bằng được, nhưng hết lần này đến lần khác chồng của cô ta còn vui vẻ: "Con cũng cảm thấy như vậy, Nhị Bảo ở trong bụng mẹ lăn qua lăn lại, nhất định là một bé trai nghịch ngợm!"
Sự giác ngộ của anh hai Diệp lấy được sự tán thưởng của Vương Thúy Phân, mà tất nhiên Tống Tú Tú và Lâm Hồng Mai thì đều tức giận. Chẳng qua làm cho bọn họ tức giận thật ra không phải là Vương Thúy Phân và anh em nhà họ Diệp, giống như mục tiêu đã định trước, cuối cùng giá trị cừu hận sẽ hoàn toàn rơi trên người Diệp Thư Hoa, bởi vì trong lúc "đại hội đại chiến" diễn ra, Diệp Thư Hoa đã hạ giá trị tồn tại xuống thấp nhất. Lúc chuyện này hạ màn, cô đã làm một chuyện lớn, cô giống như là giấu bảo bối, cố ý cất sữa mạch nha đặt trong ngăn ở phòng bếp được Vương Thúy Phân khóa lại đưa vào trong phòng của Vương Thúy Phân.
Danh sách chương