Chị dâu hai Diệp Tống Tú Tú người cũng như tên, bộ dạng thanh tú dễ thương, so với việc châm chọc giống như Lâm Hồng Mai, càng thích trong bông có kim: "Nếu chỉ có người trong nhà, Tiểu Muội nghịch ngợm như vậy cũng được, hôm nay thanh niên trí thức Tống đến làm khách đó, thật là có chút ngượng ngùng, thanh niên trí thức Tông tuyệt đối đừng chê trách nhé."
Hai chị em dâu một xướng một họa vô cùng ăn ý, trước khi ma vương Vương Thúy Phân cuồng bao che kịp phản ứng, bọn họ cũng đã thành công đóng đinh Diệp Thư Hoa lên cây cột sỉ nhục thiếu gia giáo trong nhà, còn kéo vị khách Tống Thanh Huy này vào, chuyện này có chút không bỏ qua được.
Vương Thúy Phân cũng không khỏi trầm mặc mấy giây, đang muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, Diệp Thư Hoa mở miệng trước, mặt đầy vô tội nhìn Tống Thanh Huy.
"Ý của chị dâu cả và chị dâu hai là cá chỉ có thể để lại cho anh Tống ăn, chúng ta đều không thể ăn sao?"
Trái lại không phải Diệp Thư Hoa trộm đổi khái niệm, mà cô thật sự hiểu như vậy, nhất là lúc chị dâu hai thay cô nói xin lỗi với Tống Thanh Huy, cô thật sự bừng tỉnh hiểu ra. Cô ăn một chút cá cũng phải nói xin lỗi với khách, ý chính là cả nhà bọn họ không thể đụng được, chỉ có Tống Thanh Huy mới có tư cách ăn thôi! Ở thời đại này, có phải chiêu đãi khách đều có phong cách này không, Diệp Thư Hoa không biết, nhưng cô lại vô cùng thích Tống Thanh Huy. Tống Tú Tú dùng ai mượn cớ không tốt lại cứ thích kéo Tống Thanh Huy vào, ở trong lòng Diệp Thư Hoa, người anh em này đã trở thành người của cô, người mình còn khách khí cái gì. Diệp Thư Hoa kiên quyết dứt khoát đưa quyền phát biểu cho khách tự nói.
Chẳng qua nếu là một người khách nào đó bị cuốn vào chuyện này, chắc hẳn cũng chỉ có thể lúng túng nhưng không mất lễ phép mỉm cười nói “Không sao, tôi cũng không thích ăn xx” vân vân. Mà chỗ lợi hại của Tống Thanh Huy chính là, sau khi biểu đạt mình không ngại, lại còn tự nhiên nói thêm một câu.
"Lúc tôi ở nhà người nhà cũng thường xuyên dặn dò tôi ăn nhiều cá bổ não, Tiểu Muội vẫn còn đang lúc phát triển thân thể, ăn nhiều một chút cũng có chỗ tốt."
Có lẽ là do Diệp Thư Hoa kêu anh Tống quá thuận miệng, Tống Thanh Huy cũng không để ý kêu cô là Tiểu Muội.
Chẳng qua lúc này ai cũng không chú ý vấn đề xưng hô giữa hai người, ba người đã làm mẹ và sắp làm mẹ nghe vậy đều sáng mắt nhìn anh xác nhận lần nữa: "Ăn cá bổ não, có phải ăn nhiều một chút sẽ trở nên thông minh không?"
Tống Thanh Huy che giấu lương tâm mỉm cười gật đầu, ăn cá bổ não là không sai, nhưng với cái tuổi này của Diệp Tiểu Muội, trừ cách nhét trở lại vào bụng, chỉ sợ không có cách nào để cho cô trở nên thông minh hơn.
Anh cũng bất ngờ mình lại ma xui quỷ ám, giúp Diệp Tiểu Muội lừa ăn lừa uống. Thấy ánh mắt tin tưởng lời của mình của thím Diệp, còn gắp cá cho Diệp Tiểu Muội, để cho cô ăn nhiều thông minh một chút, Tống Thanh Huy cũng có chút chột dạ, bưng ly rượu lên chủ động cụng ly với đội trưởng Diệp, định nói sang chuyện khác.
Người nhà họ Diệp cũng không chú ý đến sự chột dạ của Tống Thanh Huy. Có hai lý do mà bọn họ vô cùng tin tưởng anh, một là Tống Thanh Huy có kiến thức rộng, lời nói ra có độ tin tưởng cao. Hai là, anh đến từ bắc Kinh, thủ đô của tổ quốc, đối với nông dân cả đời không có cơ hội đi ra khỏi thôn mà nói, chỗ đó chính là nơi xa không với đến. Tất nhiên người ở thủ đô không giống như người bình thường, thanh niên trí thức ở Bắc kinh nói tất nhiên tuyệt đối không sai!
Vào lúc này Vương Thúy Phân cố gắng giúp đỡ Diệp Thư Hoa trở nên thông minh hơn, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú cũng không oán hận nữa. Dù sao các cô cũng có con mình, còn nghĩ chờ đứa bé hết bú sữa mẹ có thể ăn được đồ ăn, sẽ cố gắng để cho bọn trẻ ăn nhiều thịt cá một chút, bây giờ cũng không tiện ngăn mẹ chồng lại.
So với bộ dạng gấp gáp của đồng chí Vương Thúy Phân, tâm thái của Diệp Thư Hoa vẫn rất ổn định, trước tiên cô nở nụ cười sáng lạn với Tống Thanh Huy đã giúp đỡ mình sau đó hết sức bình tĩnh nhắc nhở đồng chí Vương: "Mẹ ơi, gắp thịt gầy bụng cá đó, xương tương đối ít, ăn cũng ngon."
Vương Thúy Phân nghe được lời thiếu đầu óc đó, dừng động tác lại một chút, thiếu chút nữa làm rớt đôi đũa.
Tống Thanh Huy vừa vặn cúi đầu nhấp một ngụm rượu, thiếu chút nữa bị lời của cô làm sặc, vội vàng uống một ngụm khác đè xuống.
Cũng bởi vì con gái không có mắt nhìn, nên mới càng cần bổ não hơn, hình như Vương Thúy Phân đã hạ quyết tâm, lại gắp mấy đũa cá vào bát của Diệp Thư Hoa. Thấy bộ dạng bưng bát cười ngu ngốc của cô, Vương Thúy Phân nghiêng đầu qua, có chút vội vàng thỉnh giáo thanh niên trí thức Tống.
"Tiểu Tống, ăn nhiều thịt có thể bổ não không?"
Hai chị em dâu một xướng một họa vô cùng ăn ý, trước khi ma vương Vương Thúy Phân cuồng bao che kịp phản ứng, bọn họ cũng đã thành công đóng đinh Diệp Thư Hoa lên cây cột sỉ nhục thiếu gia giáo trong nhà, còn kéo vị khách Tống Thanh Huy này vào, chuyện này có chút không bỏ qua được.
Vương Thúy Phân cũng không khỏi trầm mặc mấy giây, đang muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, Diệp Thư Hoa mở miệng trước, mặt đầy vô tội nhìn Tống Thanh Huy.
"Ý của chị dâu cả và chị dâu hai là cá chỉ có thể để lại cho anh Tống ăn, chúng ta đều không thể ăn sao?"
Trái lại không phải Diệp Thư Hoa trộm đổi khái niệm, mà cô thật sự hiểu như vậy, nhất là lúc chị dâu hai thay cô nói xin lỗi với Tống Thanh Huy, cô thật sự bừng tỉnh hiểu ra. Cô ăn một chút cá cũng phải nói xin lỗi với khách, ý chính là cả nhà bọn họ không thể đụng được, chỉ có Tống Thanh Huy mới có tư cách ăn thôi! Ở thời đại này, có phải chiêu đãi khách đều có phong cách này không, Diệp Thư Hoa không biết, nhưng cô lại vô cùng thích Tống Thanh Huy. Tống Tú Tú dùng ai mượn cớ không tốt lại cứ thích kéo Tống Thanh Huy vào, ở trong lòng Diệp Thư Hoa, người anh em này đã trở thành người của cô, người mình còn khách khí cái gì. Diệp Thư Hoa kiên quyết dứt khoát đưa quyền phát biểu cho khách tự nói.
Chẳng qua nếu là một người khách nào đó bị cuốn vào chuyện này, chắc hẳn cũng chỉ có thể lúng túng nhưng không mất lễ phép mỉm cười nói “Không sao, tôi cũng không thích ăn xx” vân vân. Mà chỗ lợi hại của Tống Thanh Huy chính là, sau khi biểu đạt mình không ngại, lại còn tự nhiên nói thêm một câu.
"Lúc tôi ở nhà người nhà cũng thường xuyên dặn dò tôi ăn nhiều cá bổ não, Tiểu Muội vẫn còn đang lúc phát triển thân thể, ăn nhiều một chút cũng có chỗ tốt."
Có lẽ là do Diệp Thư Hoa kêu anh Tống quá thuận miệng, Tống Thanh Huy cũng không để ý kêu cô là Tiểu Muội.
Chẳng qua lúc này ai cũng không chú ý vấn đề xưng hô giữa hai người, ba người đã làm mẹ và sắp làm mẹ nghe vậy đều sáng mắt nhìn anh xác nhận lần nữa: "Ăn cá bổ não, có phải ăn nhiều một chút sẽ trở nên thông minh không?"
Tống Thanh Huy che giấu lương tâm mỉm cười gật đầu, ăn cá bổ não là không sai, nhưng với cái tuổi này của Diệp Tiểu Muội, trừ cách nhét trở lại vào bụng, chỉ sợ không có cách nào để cho cô trở nên thông minh hơn.
Anh cũng bất ngờ mình lại ma xui quỷ ám, giúp Diệp Tiểu Muội lừa ăn lừa uống. Thấy ánh mắt tin tưởng lời của mình của thím Diệp, còn gắp cá cho Diệp Tiểu Muội, để cho cô ăn nhiều thông minh một chút, Tống Thanh Huy cũng có chút chột dạ, bưng ly rượu lên chủ động cụng ly với đội trưởng Diệp, định nói sang chuyện khác.
Người nhà họ Diệp cũng không chú ý đến sự chột dạ của Tống Thanh Huy. Có hai lý do mà bọn họ vô cùng tin tưởng anh, một là Tống Thanh Huy có kiến thức rộng, lời nói ra có độ tin tưởng cao. Hai là, anh đến từ bắc Kinh, thủ đô của tổ quốc, đối với nông dân cả đời không có cơ hội đi ra khỏi thôn mà nói, chỗ đó chính là nơi xa không với đến. Tất nhiên người ở thủ đô không giống như người bình thường, thanh niên trí thức ở Bắc kinh nói tất nhiên tuyệt đối không sai!
Vào lúc này Vương Thúy Phân cố gắng giúp đỡ Diệp Thư Hoa trở nên thông minh hơn, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú cũng không oán hận nữa. Dù sao các cô cũng có con mình, còn nghĩ chờ đứa bé hết bú sữa mẹ có thể ăn được đồ ăn, sẽ cố gắng để cho bọn trẻ ăn nhiều thịt cá một chút, bây giờ cũng không tiện ngăn mẹ chồng lại.
So với bộ dạng gấp gáp của đồng chí Vương Thúy Phân, tâm thái của Diệp Thư Hoa vẫn rất ổn định, trước tiên cô nở nụ cười sáng lạn với Tống Thanh Huy đã giúp đỡ mình sau đó hết sức bình tĩnh nhắc nhở đồng chí Vương: "Mẹ ơi, gắp thịt gầy bụng cá đó, xương tương đối ít, ăn cũng ngon."
Vương Thúy Phân nghe được lời thiếu đầu óc đó, dừng động tác lại một chút, thiếu chút nữa làm rớt đôi đũa.
Tống Thanh Huy vừa vặn cúi đầu nhấp một ngụm rượu, thiếu chút nữa bị lời của cô làm sặc, vội vàng uống một ngụm khác đè xuống.
Cũng bởi vì con gái không có mắt nhìn, nên mới càng cần bổ não hơn, hình như Vương Thúy Phân đã hạ quyết tâm, lại gắp mấy đũa cá vào bát của Diệp Thư Hoa. Thấy bộ dạng bưng bát cười ngu ngốc của cô, Vương Thúy Phân nghiêng đầu qua, có chút vội vàng thỉnh giáo thanh niên trí thức Tống.
"Tiểu Tống, ăn nhiều thịt có thể bổ não không?"
Danh sách chương