Nhà ăn giải tán, Diệp Thư Hoa được toại nguyện về nhà ăn không ngồi rồi, người ăn không ngồi rồi không có nhân quyền, mỗi ngày ở nhà giặt quần áo nấu cơm trông con quét nhà.

Cô chủ Diệp sống sờ sờ biến thành bảo mẫu Diệp, mà người sai khiến cô làm việc còn không phải người khác, chính là đồng chí mẹ Vương Thúy Phân!Vương Thúy Phân là người cưng chiều Diệp Thư Hoa nhất nhà, Lâm Hồng Mai cũng oán thầm mẹ chồng sắp cưng chiều cô em chồng như đứa con nít ba tuổi.


Bà ấy yêu cầu Diệp Thư Hoa như thế đương nhiên không phải ngược đãi, mà là trước đó ở nhà ăn Vương Thúy Phân đã phát hiện, con gái út vốn làm việc còn vụng về, từ khi bị bệnh nửa tháng lại dưỡng thân thể nửa tháng, hình như hơi nuôi phế rồi.Cắt rau mà cắt lung ta lung tung, rửa bát cũng tay chân vụng về.

Ở nhà ăn còn chưa tới phiên cô chủ trì nấu ăn, tạm thời không nhìn ra tay nghề thụt lùi bao nhiêu, thế nhưng chỉ với dáng vẻ từ từ chậm rãi, khó khăn cực nhọc đốt củi của cô, Vương Thúy Phân đã không ôm hy vọng, cô con gái út đã là nửa phế nhân.Vương Thúy Phân là người mẹ cưng chiều con cái nhưng không mất lý trí, bà ấy thật lòng hi vọng sau khi Diệp Thư Hoa lấy chồng sống cuộc sống thật tốt đẹp, mà không phải vui vẻ xuất giá, không tới mấy ngày bởi vì không biết làm bất kỳ việc nhà nào bị nhà chồng đuổi về nhà mẹ đẻ, vậy thì nhất định phải bắt đầu "giáo trình nàng dâu" của thập niên 70 rồi.Vừa kéo mua thu hoạch đã qua, trong ruộng vẫn còn việc làm những không cần liều mạng như hành quân đánh trận, Vương Thúy Phân còn có dư sức bố trí nhiệm vụ cho Diệp Thư Hoa, cũng về nhà kiểm tra "tình hình bài tập của cô" mỗi ngày.Dù rằng Diệp Thư Hoa ở nhà ăn không ngồi rồi trên danh nghĩa, nhưng mỗi ngày vẫn khiến mình mệt như chó chết.

Lúc trước cô đến nhà ăn còn có điểm công có lương thực ăn, mệt cũng coi như mệt có ý nghĩa, mà bây giờ hoàn toàn là lao động không công.


Không chỉ mẹ cô bới móc, hai người chị dâu còn ở bên cạnh nhìn như cổ vũ, chứ thực ra quạt gió thổi lửa nói các kiểu lời như "Em gái mười tuổi nhà chị đã có thể nấu mấy món ăn ngon, Tiểu Muội còn phải nỗ lực".Đương nhiên Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú lén lụt thọc dao nhưng không đâm tới Diệp Thư Hoa, đời trước cô chủ Diệp mười ngón không dính mùa xuân nước, bây giờ cô có thể miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ mẹ cô bố trí mỗi ngày.

Trên thực tế là chống đỡ bảy, tám người của cái nhà này ăn uống ngủ nghỉ, quả thực chính là kỳ tích được không, Diệp Thư Hoa cũng cảm thấy mình vô cùng trâu bò.Đáng tiếc làm việc nhà ở trong mắt cô thực sự không tính là kỹ năng chuẩn bị, bởi vì cô là cô gái sớm muộn phải gả vào thành phố.

Theo bầu không khí của xã hội bây giờ, không ai đặc biệt vì kết hôn mà mua nhà mới, trên căn bản là một gia đình lớn ở cùng nhau, nhà chồng có mẹ chồng có bà nội chồng…, dù có khả năng làm việc, cô có lẽ cũng không có không gian phát huy.

Lại qua mười hai mươi năm nữa, có thể ở riêng, vừa vặn mời bảo mẫu, những việc này tiêu ít tiền là có thể giải quyết, căn bản không cần cô nhọc lòng.Đồng chí Vương Thúy Phân là mẹ cô, nhiệm vụ của mẫu thân đại nhân dặn dò không thể không làm, làm không tốt Diệp Thư Hoa không tự ti, làm tốt cũng không có gì vui, thái độ của cô nói trắng ra chính là đang đối phó nhiệm vụ.


Các chị dâu nói móc chỉ như gió thổi bên tai, so với vì lời nói của bọn họ mà không vui, Diệp Thư Hoa càng lo lắng cô còn tiếp tục "không ra bên ngoài gặp người ngoài", phiếu cơm mình xem trọng có khả năng đã bị người khác cướp đi rồi.Diệp Thư Hoa vừa ở nhà mệt như chó, vừa có cảm giác nguy hiểm tràn đầy, đột nhiên có một buổi chiều nọ, đồng chí Vương Thúy Phân nói với cô: "Tiểu Muội, thừa dịp trời còn chưa tối, giúp mẹ đến chỗ của thanh niên trí thức mời Tiểu Tống tới dùng cơm."Lời căn dặn bất thình lình, khiến Diệp thư Hoa đúng lúc nổi lên ý xấu với đồng chí Tiểu Tống, đang tìm cơ hội hành động sợ hãi giật mình một cái.

Trong nháy mắt còn tưởng rằng mẹ cô có hỏa nhãn kim tinh, đã nhìn thấu ý đồ của cô, theo bản năng hỏi một câu: "Cái gì cơ?"Vương Thúy Phân có lẽ nghĩ lời này khiến cô không vui, hạ thấp âm thanh dụ dỗ nói: "Đây chính là do cha con dặn dò, muốn mời Tiểu Tống tới nhà ăn cơm cảm ơn cậu ấy, con xụ mặt cẩn thận cha con không vui.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện