Lý Ngọc Phụng trừng mắt nhìn con gái: “Con hiểu cái gì? Phải có mùi này thì mọt mới không cắn, giặt xong sẽ không còn dáng nữa, con không thấy đồ cất mấy năm vẫn giống y như đồ mới sao?”

Tô Tiếu Tiếu: “…” Được rồi, mẹ cô đúng là một nhân tài, quần áo cất mấy năm không giặt lại cho cô mặc lên luôn.

Người một nhà ăn đơn giản cho qua bữa sáng, đoán chừng là lo lắng Tô Tiếu Tiếu có áp lực nên không dám nhắc quá nhiều đến chuyện xem mắt mà vẫn giống như thường, ai đi làm thì đi làm ai ra ruộng thì ra ruộng.

Chỉ có Lý Ngọc Phụng và kiên trì kéo Tô Tiếu Tiếu qua một bên thắt hai bím tóc cho cô rồi lại cột hai sợi dây buộc tóc màu đỏ lên, cổ áo cũng dựng thật thẳng nhưng nhìn trái nhìn phải thấy vẫn không hài lòng cho lắm.

“Miếng vá trên bộ này cũng lộ quá rồi, hay là con vẫn nên mặc bộ mới đó vào đi?”

Tô Tiếu Tiếu vừa nghe thế sắc mặt lại hơi thay đổi: “Mẹ, thật sự không cần đâu, như vậy mới thể hiện con là người giản dị.”

Lý Ngọc Phụng không tin: “Thật sao?”

Tô Tiếu Tiếu: “Thật chứ, con đi đây mẹ.”

Tô Tiếu Tiếu mang theo cả cặp sách rời đi, Lý Ngọc Phụng móc hai tờ tiền nhàu nhĩ trong túi nhét vào tay cô rồi an ủi: “Đến thị trấn mua mấy cái kẹo mà ăn, đi vui vẻ, có ưng hay không cũng không sao cả, cùng lắm thì mẹ nuôi con cả đời.”

Tô Tiếu Tiếu cảm thấy mình không có duyên với cha mẹ, ấn tượng duy nhất về cha mẹ lúc còn nhỏ không phải cãi nhau thì chính là chiến tranh lạnh, ngược lại cô lại cảm giác được tình thương của mẹ mà mình chưa bao giờ từng được hưởng từ trên người Lý Ngọc Phụng, cô thật sự rất thích người mẹ như Lý Ngọc Phụng này.

Cô ôm bà ấy: “Mẹ yên tâm, sau này con nhất định sẽ cho mẹ trải qua cuộc sống thật tốt.”

Tô Tiếu Tiếu biết tiến trình của lịch sử, cuộc sống như vậy sẽ không quá lâu, sau này cô sẽ có cách để sống tốt hơn, sẽ không để nhà họ Tô cứ nghèo mãi như vậy được.

Lý Ngọc Phụng vỗ lưng cô: “Đứa trẻ này, đi đi.”





Ở nông thôn và thành trấn ở những năm bảy mươi có thể nghe thấy tiếng chim nhỏ ríu rít trên đầu cành, thấy hạt lúa vàng nặng trĩu, thấy xe đạp Phượng Hoàng 28 cổ xưa, thấy hợp tác xã tiêu thụ kiểu cũ không có quá nhiều mặt hàng, thậm chí là cả mấy bà tám ăn no không có việc gì chỉ thích nói nhăng nói cuội nữa…

Tất cả những thứ này đối với Tô Tiếu Tiếu mà nói đều vô cùng mới mẻ.

Thôn Tô Gia nằm sát bên rìa huyện nên đường đi đến huyện cũng chỉ chừng mười mấy phút, trong thôn không bí mật gì, trên đường đụng phải mấy bác mấy thím đi làm đều sẽ hỏi một câu: “Đi xem mắt sao?” “Có phải là xem mắt chung với góa phụ Lưu không?” “Cô gái chưa chồng xinh xắn như cháu cần gì phải đi làm mẹ kế của người ta…”

Tô Tiếu Tiếu người cũng như tên gặp được vấn đề không muốn trả lời đều chỉ cười trừ cho qua, nhưng không ngờ đi đến đầu thôn lại gặp phải quả phụ Lưu vừa vặn đi ra khỏi nhà.

Ngay khi nhìn thấy bộ áo hoa đỏ chót chói mắt trên người quả phụ Lưu đó, Tô Tiếu Tiếu cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã không nghe theo ý kiến của mẹ.

Quả phụ Lưu vốn tên là Lưu Thủy Tiên, thật ra cũng chỉ lớn hơn Tô Tiếu Tiếu hai tuổi, trên người có một vẻ đẹp mà chỉ thiếu phụ mới có, nói thế nào nhỉ, chính là loại mà nói theo nghĩa tốt thì là phong tình còn nói theo nghĩa xấu thì chính là cám dỗ, là kiểu phụ nữ đàn ông sẽ rất thích còn đàn bà thì rất khó chịu.

Cô ta mở mồm trước: “Ôi, Tiếu Tiếu, tôi thật sự không ngờ một sinh viên đại học tương lai như cô lại sẽ tự hạ thấp giá trị bản thân đến mức đi giành một người góa vợ chăm hai đứa con với tôi đấy.”

Lưu Thủy Tiên đã học hai năm cấp ba, ở trong thôn cũng được tính là có học lực rất cao, bằng không cũng không nói ra được câu như “tự hạ thấp giá trị bản thân” này, cũng sẽ không vừa nhắc đến điều kiện biết chữ là bà mai Từ đã lập tức nghĩ đến cô ta ngay.

Tô Tiếu Tiếu không muốn tán dóc với cô ta, đối phương là tròn hay dẹt còn chưa biết, cô gặp rồi cũng chưa chắc đã nhìn trúng đâu.

“Chị dùng chữ “giành” này có phải quá nặng rồi không? Dù sao tôi cũng nhàn rỗi không có việc gì nên tùy tiện đi xem mắt đấy, đi trước đây.”

Tô Tiếu Tiếu nói xong trực tiếp vượt qua cô ta tiến lên, phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ, đấu võ mồm với phụ nữ là không thú vị nhất.

“Cô…” Quả phụ Lưu tức đến không nói được lời nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện