Nghĩ đến một mình cô dẫn hai đứa con đi chợ mua đồ ăn, cánh tay thon và đôi chân thon đó cũng không biết có xách được đồ không nữa, ngày mai đi chợ mua đồ với cô ấy sớm một chút vẫn tốt hơn.
Khi tan làm, Hàn Thành hỏi một vòng mới tìm được gà con mà Cơm Nắm muốn, anh dùng phiếu lương để đổi, người ta cũng đồng ý buổi chiều sẽ đưa đến cho anh nhưng số lượng không nhiều, chỉ có bốn con, khi ấy số lượng nuôi gà cũng có giới hạn nên bốn con cũng được tính là đủ nhiều rồi.
Hàn Thành cảm ơn, sau khi thay quân trang mặc thường ngày vào anh ra rừng trúc ở ngọn núi phía sau bệnh viện chặt ít trúc mang về nhà.
Phía bên Tô Tiếu Tiếu chuẩn bị xong cơm trưa cũng vẫn còn sớm, nhìn thấy quả hồng vàng rực đầy trên cây, cô nghĩ đến kiếp trước thấy người ta phát trực tiếp làm hồng khô, xem xong đã đặt hàng ngay, mới nổi lên suy nghĩ: “Cơm Nắm, Bánh Đậu, chúng ta hái hồng xuống làm thành hồng khô được không?”
“Mẹ ơi, hồng khô là cái gì?” Quả hồng phải một, hai năm mới hái được nên Cơm Nắm chưa từng ăn.
“Chính là hái hồng xuống phơi khô, vừa ngọt vừa mềm, ăn ngon lắm, nhưng mà hơi dính răng.” Tô Tiếu Tiếu nghĩ đến vị ngọt và dẻo đó là chảy nước miếng, trước đó cô cũng không cảm thấy mình tham ăn đến vậy.
Nói làm là làm, cây hồng không già lắm cũng không tính là rất cao, chuyển cái ghế tới đứng lên là có thể hái được.
Trên người Tô Tiếu Tiếu đeo một chiếc túi cũ của Hàn Thành rồi đứng lên ghế, nền đất không bằng phẳng cho lắm khiến cái ghế lắc lư, Cơm Nắm chỉ sợ Tô Tiếu Tiếu ngã xuống, lúc nhỏ cậu bé cũng ngã như vậy.
“Mẹ ơi mẹ cẩn thận một chút.”
“Cảm ơn Cơm Nắm đã nhắc nha.” Tô Tiếu Tiếu nhảy xuống khỏi ghế, đổi một chỗ bằng phẳng hơn rồi tiếp tục hái.
Chưa đến một lúc đã hái được một túi to, cô đổ hồng lên nền đá bên cạnh rồi nói với hai anh em: “Lát nữa ăn cơm xong mới có thể ăn hồng, bằng không sẽ không ăn sườn được.”
Hai anh em thật sự không ăn mà ngoan ngoãn nhìn Tô Tiếu Tiếu hái hồng.
Đợi cô hái đủ sáu túi người cũng mệt không chịu được, còn những quả còn lại kia thì thật sự không với tới được.
“Còn lại đợi cha về lại hái sau vậy.”
Tô Tiếu Tiếu vừa dứt lời, Cơm Nắm tinh mắt đã nhìn thấy cha ôm một đống trúc về nhà từ phía xa: “Cha ơi cha ơi, cha mau giúp mẹ hái hồng đi!”
Tô Tiếu Tiếu đang lau mồ hôi trên trán nhìn thấy Hàn Thành trở về đôi mắt cũng cong lại, cái lúm đồng tiền nhạt hiện lên: “Hàn Thành, anh về rồi? Hôm nay vất vả không?”
Hàn Thành làm một ca phẫu thuật đứng gần ba tiếng đồng hồ nhưng lúc này toàn bộ mệt mỏi trong người cũng tan biến hết.
Người vợ mới cưới đang cười hiện ra cái lúm đồng tiền, con trai lớn thì mặt mày hớn hở tràn đầy sức sống, đứa nhỏ thì yên lặng ngồi ở bên cạnh ôm hồng chơi, bối cảnh là cây hồng vàng rực rỡ, trên đầu là trời xanh mây trắng cao vút vời vợi.
Đây là năm tháng bình yên mà Hàn Thành nằm mơ cũng muốn.
Một dòng nước ấm chảy qua tim anh, anh bỏ trúc xuống, lắc đầu: “Không vất vả, em hái toàn bộ hồng xuống định tặng người ta sao?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Không phải, em định làm hồng khô, gọt vỏ hồng rồi đem đi phơi nắng một chút, nắn một chút là có thể làm thành hồng khô rất ngon, đợi đến mùa xuân phơi xong hồng bên trên còn kết một lớp đường màu trắng, để đến khi đó mới là lúc ăn ngon nhất.”
Cơm Nắm cũng bị Tô Tiếu Tiếu nói mà phát thèm: “Mẹ ơi mẹ ơi, vậy chúng ta mau làm hồng khô đi, con muốn ăn hồng khô kết đường trắng!”
Tô Tiếu Tiếu: “Hồng khô có thể từ từ làm, bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước đã, đồng chí Cơm Nắm, nhiệm vụ của con bây giờ là dẫn em trai đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm!”
Cơm Nắm chào kiểu quân đội: “Nhận được lệnh của mẹ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Cậu bé quay người dắt em trai: “Bánh Đậu ăn cơm thôi, mau đi rửa tay với anh hai nào.”
Hàn Thành nghĩ đến lời bác sĩ Trần nói, muốn hỏi một chút nhưng lời vừa đến bên miệng lại thu về.
Tô Tiếu Tiếu kéo tay áo của anh: “Đồng chí Hàn Thành, anh ngây ra đó làm gì, mau đi rửa tay rồi giúp em dọn cơm đi chứ.”
Hàn Thành nhìn vợ chằm chằm rồi nói từ tận đáy lòng: “Em dạy tụi nhỏ rất tốt.”
Lúc đầu nhìn thấy Tiểu Bảo anh đã nghĩ Tô Tiếu Tiếu nhất định cũng có thể dạy con trai của anh giống như Tiểu Bảo, sự thật chứng minh ánh mắt của anh quả thật rất tốt.
Tô Tiếu Tiếu kiễng mũi chân chỉnh lại áo của Hàn Thành một chút, thấy anh cuối cùng cũng chịu cởi khuy gài áo mới vừa cười vừa đáp: “Bọn trẻ vốn rất ngoan rồi, anh đi rửa tay trước đi lát nữa em nói chuyện này với anh.”
Khi tan làm, Hàn Thành hỏi một vòng mới tìm được gà con mà Cơm Nắm muốn, anh dùng phiếu lương để đổi, người ta cũng đồng ý buổi chiều sẽ đưa đến cho anh nhưng số lượng không nhiều, chỉ có bốn con, khi ấy số lượng nuôi gà cũng có giới hạn nên bốn con cũng được tính là đủ nhiều rồi.
Hàn Thành cảm ơn, sau khi thay quân trang mặc thường ngày vào anh ra rừng trúc ở ngọn núi phía sau bệnh viện chặt ít trúc mang về nhà.
Phía bên Tô Tiếu Tiếu chuẩn bị xong cơm trưa cũng vẫn còn sớm, nhìn thấy quả hồng vàng rực đầy trên cây, cô nghĩ đến kiếp trước thấy người ta phát trực tiếp làm hồng khô, xem xong đã đặt hàng ngay, mới nổi lên suy nghĩ: “Cơm Nắm, Bánh Đậu, chúng ta hái hồng xuống làm thành hồng khô được không?”
“Mẹ ơi, hồng khô là cái gì?” Quả hồng phải một, hai năm mới hái được nên Cơm Nắm chưa từng ăn.
“Chính là hái hồng xuống phơi khô, vừa ngọt vừa mềm, ăn ngon lắm, nhưng mà hơi dính răng.” Tô Tiếu Tiếu nghĩ đến vị ngọt và dẻo đó là chảy nước miếng, trước đó cô cũng không cảm thấy mình tham ăn đến vậy.
Nói làm là làm, cây hồng không già lắm cũng không tính là rất cao, chuyển cái ghế tới đứng lên là có thể hái được.
Trên người Tô Tiếu Tiếu đeo một chiếc túi cũ của Hàn Thành rồi đứng lên ghế, nền đất không bằng phẳng cho lắm khiến cái ghế lắc lư, Cơm Nắm chỉ sợ Tô Tiếu Tiếu ngã xuống, lúc nhỏ cậu bé cũng ngã như vậy.
“Mẹ ơi mẹ cẩn thận một chút.”
“Cảm ơn Cơm Nắm đã nhắc nha.” Tô Tiếu Tiếu nhảy xuống khỏi ghế, đổi một chỗ bằng phẳng hơn rồi tiếp tục hái.
Chưa đến một lúc đã hái được một túi to, cô đổ hồng lên nền đá bên cạnh rồi nói với hai anh em: “Lát nữa ăn cơm xong mới có thể ăn hồng, bằng không sẽ không ăn sườn được.”
Hai anh em thật sự không ăn mà ngoan ngoãn nhìn Tô Tiếu Tiếu hái hồng.
Đợi cô hái đủ sáu túi người cũng mệt không chịu được, còn những quả còn lại kia thì thật sự không với tới được.
“Còn lại đợi cha về lại hái sau vậy.”
Tô Tiếu Tiếu vừa dứt lời, Cơm Nắm tinh mắt đã nhìn thấy cha ôm một đống trúc về nhà từ phía xa: “Cha ơi cha ơi, cha mau giúp mẹ hái hồng đi!”
Tô Tiếu Tiếu đang lau mồ hôi trên trán nhìn thấy Hàn Thành trở về đôi mắt cũng cong lại, cái lúm đồng tiền nhạt hiện lên: “Hàn Thành, anh về rồi? Hôm nay vất vả không?”
Hàn Thành làm một ca phẫu thuật đứng gần ba tiếng đồng hồ nhưng lúc này toàn bộ mệt mỏi trong người cũng tan biến hết.
Người vợ mới cưới đang cười hiện ra cái lúm đồng tiền, con trai lớn thì mặt mày hớn hở tràn đầy sức sống, đứa nhỏ thì yên lặng ngồi ở bên cạnh ôm hồng chơi, bối cảnh là cây hồng vàng rực rỡ, trên đầu là trời xanh mây trắng cao vút vời vợi.
Đây là năm tháng bình yên mà Hàn Thành nằm mơ cũng muốn.
Một dòng nước ấm chảy qua tim anh, anh bỏ trúc xuống, lắc đầu: “Không vất vả, em hái toàn bộ hồng xuống định tặng người ta sao?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Không phải, em định làm hồng khô, gọt vỏ hồng rồi đem đi phơi nắng một chút, nắn một chút là có thể làm thành hồng khô rất ngon, đợi đến mùa xuân phơi xong hồng bên trên còn kết một lớp đường màu trắng, để đến khi đó mới là lúc ăn ngon nhất.”
Cơm Nắm cũng bị Tô Tiếu Tiếu nói mà phát thèm: “Mẹ ơi mẹ ơi, vậy chúng ta mau làm hồng khô đi, con muốn ăn hồng khô kết đường trắng!”
Tô Tiếu Tiếu: “Hồng khô có thể từ từ làm, bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước đã, đồng chí Cơm Nắm, nhiệm vụ của con bây giờ là dẫn em trai đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm!”
Cơm Nắm chào kiểu quân đội: “Nhận được lệnh của mẹ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Cậu bé quay người dắt em trai: “Bánh Đậu ăn cơm thôi, mau đi rửa tay với anh hai nào.”
Hàn Thành nghĩ đến lời bác sĩ Trần nói, muốn hỏi một chút nhưng lời vừa đến bên miệng lại thu về.
Tô Tiếu Tiếu kéo tay áo của anh: “Đồng chí Hàn Thành, anh ngây ra đó làm gì, mau đi rửa tay rồi giúp em dọn cơm đi chứ.”
Hàn Thành nhìn vợ chằm chằm rồi nói từ tận đáy lòng: “Em dạy tụi nhỏ rất tốt.”
Lúc đầu nhìn thấy Tiểu Bảo anh đã nghĩ Tô Tiếu Tiếu nhất định cũng có thể dạy con trai của anh giống như Tiểu Bảo, sự thật chứng minh ánh mắt của anh quả thật rất tốt.
Tô Tiếu Tiếu kiễng mũi chân chỉnh lại áo của Hàn Thành một chút, thấy anh cuối cùng cũng chịu cởi khuy gài áo mới vừa cười vừa đáp: “Bọn trẻ vốn rất ngoan rồi, anh đi rửa tay trước đi lát nữa em nói chuyện này với anh.”
Danh sách chương