Hàn Thành: “Đã kiểm tra ở bệnh viện Châu Thành rồi, không có trở ngại lớn gì cứ từ từ bồi dưỡng là được.”

Châu Thúy Hoa cũng được tính là cô họ hàng xa năm đời với Châu Ngọc Hoa, nể mặt chính ủy viên Đàm mới miễn cưỡng gọi bà ta một tiếng cô chứ trên thực tế cũng không có quan hệ thân thích gì: “Bà cô họ hàng xa đó của tôi cũng thật là, có cần đày đọa đứa trẻ như vậy không? Cũng không sợ gặp báo ứng.”

Miệng của Châu Ngọc Hoa thật lợi hại, vừa vào cửa đã nói liên tục không ngừng, Hàn Thành đuối lý cũng chỉ có thể nghe.

Cá Nhỏ kéo áo cô ta, ngẩng đầu bảo: “Mẹ ơi mẹ nói nhiều quá, mau thả Cơm Nắm xuống để con chơi với anh ấy.”

Châu Ngọc Hoa thả Cơm Nắm xuống, nhìn thấy đứa con trai khỏe mạnh kháu khỉnh còn cao hơn Cơm Nắm nửa cái đầu, rồi lại nhìn Cơm Nắm gầy gò khiến cô ta càng buồn bực hơn: “Cẩn thận chút nhé, chia một ít kẹo của con cho Cơm Nắm đi.”

Cá Nhỏ: “Mẹ ơi mẹ dài dòng quá đi!” Nói xong cậu bé kéo anh em tốt của mình ra góc chơi.

Tô Tiếu Tiếu nghĩ thầm, Triệu Tiên Phong có một người vợ lợi hại như vậy mà còn khen cô lợi hại, đây là nói mát sao? Hiển nhiên Châu Ngọc Hoa cũng nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu, nghĩ đến những lời mà ông chồng nhà mình khen cô đó, cả ngày nói mình là hổ cái còn vợ người ta thì dịu dàng biết ý khiến Châu Ngọc Hoa chỉ muốn tới trút giận, vốn còn muốn ra oai phủ đầu với cô nhưng nhìn thấy đồng chí nữ yếu đuối như vậy đang nhìn mình với nụ cười dịu dàng và hiền thục, sợ lớn tiếng chút sẽ dọa sợ người ta nên hạ thấp giọng điệu theo bản năng.

Châu Ngọc Hoa hỏi Hàn Thành: “Đây là vợ mới cưới của anh sao?”

Hàn Thành gật đầu: “Vợ tôi, Tô Tiếu Tiếu.”

Tô Tiếu Tiếu bước lên hai bước: “Chào chị Châu, em là Tô Tiếu Tiếu, chẳng trách đoàn trưởng Triệu nhắc đến chị đều mang vẻ mặt tự hào, quả nhiên là nữ trung hào kiệt oai phong mạnh mẽ.”



Hàn Thành: “…” Hóa ra hổ cái còn có thể giải thích thành như vậy sao?

Mỗi lần Triệu Tiên Phong nhắc đến Châu Ngọc Hoa cứ mở mồm là một tiếng hổ cái.

Châu Ngọc Hoa nói với vẻ bực tức: “Anh ta mắng tôi là hổ cái rất nhiều lần đi?”

Tô Tiếu Tiếu lắc bàn tay nhỏ của Bánh Đậu nhỏ: “Nào có hổ cái nào xinh đẹp như vậy chứ? Đúng không Bánh Đậu nhỏ, nào, chào dì Châu đi, dì… Châu…”

Tô Tiếu Tiếu dạy Bánh Đậu nhỏ nói chuyện theo bản năng, trẻ con một tuổi rưỡi ngoài “a a a” thì không biết nói gì, cũng rất khiến người lo lắng.

Châu Ngọc Hoa nhíu mày lại: “Đây là Bánh Đậu hả, tôi lại muốn chửi ả đàn bà họ Châu đó, nào, Bánh Đậu, để dì bế nào.”

Hiển nhiên Bánh Đậu nhỏ không nhận ra Châu Ngọc Hoa, cậu bé ra sức lắc đầu quấn lấy cổ Tô Tiếu Tiếu không chịu buông.

Tô Tiếu Tiếu vỗ nhẹ lưng cậu bé: “Thằng bé vẫn còn hơi sợ người lạ, qua vài ngày sẽ ổn thôi.”

Châu Ngọc Hoa không biết nói gì mới phải, Tô Tiếu Tiếu quen Bánh Đậu nhỏ còn chưa được vài ngày cơ mà? Ai mới là người lạ?

“Ngược lại thằng bé cũng dính cô nhỉ.”

Tô Tiếu Tiếu xoa gương mặt nhỏ của đứa trẻ rồi thả cậu bé xuống đất: “Người đàn ông nhỏ của chúng ta không dính người, đi đi, tìm các anh trai chơi đi, Cơm Nắm, hôm nay con và Bánh Đậu đã ăn quá nhiều kẹo rồi, không thể ăn thêm nữa.”



Cơm Nắm mới vừa nhét một viên kẹo vào trong miệng, quai hàm phồng ra chạy tới đón em: “Mẹ ơi con đảm bảo đây là viên cuối cùng.”

Bánh Đậu nhỏ nhìn mẹ rồi lại nhìn anh hai cuối cùng vẫn mếu máo đi theo anh hai.

Châu Ngọc Hoa được mở mang tầm mắt: “Trước đây khi Dương Mai còn sống cũng không thấy Cơm Nắm nghe lời như vậy, là một con khỉ giống y như Cá Nhỏ nhà chúng tôi.”

Hàn Thành không muốn gia nhập vào chủ đề của bọn họ mà chủ động đi vào bếp.

Tô Tiếu Tiếu đổi chủ đề: “Hôm nay nhà hầm ít canh xương heo và lòng, lát nữa chị và Cá Nhỏ ở lại nếm thử tay nghề của em nhé.”

Lúc này Châu Ngọc Hoa mới nhớ tới mùi hương ngửi từ rất xa đã thèm muốn khóc vừa rồi: “Vậy mà lại là canh xương heo sao? Ngửi đâu có giống đâu, tôi còn tưởng là đồ ngon gì chứ, lòng heo thối lắm, người ở chỗ chúng tôi đều không thích ăn, sao cô làm lại thơm như vậy?”

Tô Tiếu Tiếu: “Đơn giản lắm ạ, khi sốt thêm mấy nguyên liệu khử mùi như hoa hồi là được, chị nếm thử là biết ngay.”

Thời buổi này, mọi người nấu cơm ngay cả dầu cũng không nỡ bỏ nhiều thêm hai giọt mà Tô Tiếu Tiếu lại nỡ dùng những thứ này, cũng thật là xa xỉ.

Châu Ngọc Hoa liếc mắt nhìn cô: “Ngược lại cô cũng sành ăn đấy.”

Tô Tiếu Tiếu nửa đùa nửa thật: “Trước khi em gả cho Hàn Thành từng hỏi anh ấy có lo cơm nước không, có thể ăn được thịt không, không ăn được thì em không gả đâu.”

Bàn tay đang múc lòng của Hàn Thành dừng lại, có phải vợ hơi thiếu tâm nhãn rồi không, sao ngay cả chuyện này cũng nói với người ngoài? Người ngoài sẽ nhìn cô ấy thế nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện