Đợi bọn họ đi xa rồi, nhân viên đó mới nói với người bên cạnh: “Đồng chí nữ này thật thích cười, con người cũng dễ ở chung lại còn biết lo liệu mọi việc, sẽ không phải là cô vợ mới cưới của chủ nhiệm Hàn đấy chứ?”
Dì phụ trách bán rau ở bên cạnh nói: “Chưa từng nghe nói chủ nhiệm Hàn sắp lấy vợ thì phải? Đây không phải là người thân họ hàng gì của nhà bọn họ đấy chứ?”
Nhân viên kia lắc đầu bảo: “Cho dù có phải hay không thì cũng dễ ở chung hơn người trước đó của cậu ấy rất nhiều. Đúng rồi, đứa nhỏ mà đoàn trưởng Hàn vừa ôm đó là Cơm Nắm sao? Sao thoạt nhìn còn nhỏ hơn cả lúc trước vậy? Tôi nhớ cũng năm tuổi rồi cơ mà, sao nhìn còn nhỏ hơn cả Cá Nhỏ nhà đoàn trưởng Triệu vậy?”
Dì bán rau lắc đầu: “Ai biết, không phải trẻ con nhà mình thì không biết đau lòng, đưa cho người không có lương tâm chăm có ép khô cũng không nói lý được, con phải chăm bên cạnh mình mới yên tâm được.”
Nhân viên đáp: “Ai nói không phải chứ, theo tôi thấy thì đồng chí nữ này rất không tồi.”
…
Trước đây Cơm Nắm cũng rất ít có cơ hội tới hợp tác xã tiêu thụ, Bánh Đậu càng khỏi cần phải nói, đây là lần đầu tiên cậu bé tới đây, nhìn thấy gì cũng cảm thấy mới mẻ, đôi mắt trong veo sáng ngời đảo nhanh như bi.
Tô Tiếu Tiếu mua không ít đồ, lương thực chính gồm có gạo, bột mì, khoai tây khoai sọ, khoai lang, còn thêm mấy sản phẩm bổ sung dinh dưỡng cho đứa trẻ như sữa mạch nha cũng được chuẩn bị đầy đủ, ngoài ra còn mấy thứ gia vị thiếu trong bếp như dầu muối tương dấm, gừng hành, tỏi, và mấy nguyên liệu như gừng hành, đại hội cũng chuẩn bị không ít.
Gia vị ở đây trồng cũng không đầy đủ được như ở thế kỷ hai mốt, ngay cả những thứ như sả và hương thảo cũng không mua được, nhưng so với ở thôn Tô Gia thì vật chất ở đây đã được tính là vô cùng phong phú rồi, có thể mua được nhiều như vậy cô cũng đã rất hài lòng.
Hàn Thành nói được làm được, chuyện trong nhà đều giao cho cô quyết định, ngoại trừ kiến nghị đừng mua lòng heo ra thì sau đó cho dù cô mua gì anh cũng lên tiếng phản đối.
Tô Tiếu Tiếu mang một ít kẹo ở thôn Tô Gia tới, đều là mấy thứ như kẹo hỷ và bánh hỷ, cô lại mua thêm một cân kẹo sữa thỏ trắng, thuận tay lấy một nắm nhỏ cho Cơm Nắm và Bánh Đậu.
Cơm Nắm cũng ngây người, cậu bé chưa bao giờ từng được cho nhiều kẹo như vậy, cũng chưa bao giờ từng thấy người nào năng mua đồ như thế. Cậu bé sáp tới nhỏ giọng nói với Hàn Thành: “Cha ơi, mua nhiều đồ như vậy cần đến mười đồng tiền lận đó.” Cơm Nắm so hai bàn tay của mình một chút: “Cần mười đồng tiền nhiều như vậy sao? Cha kiếm được nhiều tiền đến vậy không ạ? Tiền lương của cha nuôi được mẹ và bọn con không?”
Cơm Nắm thật sự không biết mười đồng là bao nhiêu tiền vì dù sao đếm xong hai bàn tay cũng chỉ được thế là nhiều nhất.
Hàn Thành rất bất đắc dĩ: “Trẻ con đừng quan tâm những thứ này, không phải lần nào cũng mua nhiều như vậy, mua một lần đủ cho cả nhà mình ăn rất lâu.”
Trên thực tế, anh cũng đã đánh giá thấp năng lực mua sắm của Tô Tiếu Tiếu, cái sọt mà anh đeo hoàn toàn không đựng được mà cần phải lái xe tới chở.
Cơm Nắm cúi đầu nghĩ ngợi, mẹ mới này có đồ tốt đều là cả nhà cùng chia nhau mà chưa bao giờ từng ăn mảnh, bạn nhìn kẹo sữa thỏ trắng này cũng được đặc biệt dành cho cậu bé và em trai ăn, còn mẹ và cha thì không ăn.
Sau khi Tô Tiếu Tiếu mua xong mới nhìn đống đồ lớn với vẻ lúng túng: “Đồng chí Hàn Thành, những thứ này chúng ta lần lượt mang về nhà sao?”
Nhân viên ở hợp tác xã tiêu thụ vừa rồi được Tô Tiếu Tiếu cho mấy quả hồng nghe thấy cô nói như vậy mới vội vàng bảo: “Dùng xe ba bánh của chúng tôi chở về này, xong rồi đưa lại cho chúng tôi là được.”
Tô Tiếu Tiếu tươi cười hớn hở: “Vậy thật sự cảm ơn các anh quá.”
Nhân viên ở hợp tác xã tiêu thụ phất tay: “Vì dân phục vụ, chuyện nên làm thôi.”
Hàn Thành: “…”
Đây còn là nhân viên hợp tác xã tiêu thụ bình thường mắt cao hơn trán đấy sao? Rốt cuộc vợ anh có ma lực gì? Tại sao người nào bình thường cũng coi thường người ta đều tốt xử với cô như vậy?
….
Xe ba bánh của hợp tác xã tiêu thụ không chỉ có thể đựng được toàn bộ đồ Tô Tiếu Tiếu đã mua mà còn có thể cùng chở cả người về.
Người đàn ông vĩ đại Hàn Thành ở đằng trước ra sức đạp bàn đạp, Tô Tiếu Tiếu một tay ôm đứa nhỏ ngồi ở phía sau, bên cạnh là lương thực đầy ắp, ở thời đại cố hết toàn sức mới có thể ăn no mặc ấm này, Tô Tiếu Tiếu cảm thấy mình giống như đã chiến thắng cuộc đời vậy.
Dì phụ trách bán rau ở bên cạnh nói: “Chưa từng nghe nói chủ nhiệm Hàn sắp lấy vợ thì phải? Đây không phải là người thân họ hàng gì của nhà bọn họ đấy chứ?”
Nhân viên kia lắc đầu bảo: “Cho dù có phải hay không thì cũng dễ ở chung hơn người trước đó của cậu ấy rất nhiều. Đúng rồi, đứa nhỏ mà đoàn trưởng Hàn vừa ôm đó là Cơm Nắm sao? Sao thoạt nhìn còn nhỏ hơn cả lúc trước vậy? Tôi nhớ cũng năm tuổi rồi cơ mà, sao nhìn còn nhỏ hơn cả Cá Nhỏ nhà đoàn trưởng Triệu vậy?”
Dì bán rau lắc đầu: “Ai biết, không phải trẻ con nhà mình thì không biết đau lòng, đưa cho người không có lương tâm chăm có ép khô cũng không nói lý được, con phải chăm bên cạnh mình mới yên tâm được.”
Nhân viên đáp: “Ai nói không phải chứ, theo tôi thấy thì đồng chí nữ này rất không tồi.”
…
Trước đây Cơm Nắm cũng rất ít có cơ hội tới hợp tác xã tiêu thụ, Bánh Đậu càng khỏi cần phải nói, đây là lần đầu tiên cậu bé tới đây, nhìn thấy gì cũng cảm thấy mới mẻ, đôi mắt trong veo sáng ngời đảo nhanh như bi.
Tô Tiếu Tiếu mua không ít đồ, lương thực chính gồm có gạo, bột mì, khoai tây khoai sọ, khoai lang, còn thêm mấy sản phẩm bổ sung dinh dưỡng cho đứa trẻ như sữa mạch nha cũng được chuẩn bị đầy đủ, ngoài ra còn mấy thứ gia vị thiếu trong bếp như dầu muối tương dấm, gừng hành, tỏi, và mấy nguyên liệu như gừng hành, đại hội cũng chuẩn bị không ít.
Gia vị ở đây trồng cũng không đầy đủ được như ở thế kỷ hai mốt, ngay cả những thứ như sả và hương thảo cũng không mua được, nhưng so với ở thôn Tô Gia thì vật chất ở đây đã được tính là vô cùng phong phú rồi, có thể mua được nhiều như vậy cô cũng đã rất hài lòng.
Hàn Thành nói được làm được, chuyện trong nhà đều giao cho cô quyết định, ngoại trừ kiến nghị đừng mua lòng heo ra thì sau đó cho dù cô mua gì anh cũng lên tiếng phản đối.
Tô Tiếu Tiếu mang một ít kẹo ở thôn Tô Gia tới, đều là mấy thứ như kẹo hỷ và bánh hỷ, cô lại mua thêm một cân kẹo sữa thỏ trắng, thuận tay lấy một nắm nhỏ cho Cơm Nắm và Bánh Đậu.
Cơm Nắm cũng ngây người, cậu bé chưa bao giờ từng được cho nhiều kẹo như vậy, cũng chưa bao giờ từng thấy người nào năng mua đồ như thế. Cậu bé sáp tới nhỏ giọng nói với Hàn Thành: “Cha ơi, mua nhiều đồ như vậy cần đến mười đồng tiền lận đó.” Cơm Nắm so hai bàn tay của mình một chút: “Cần mười đồng tiền nhiều như vậy sao? Cha kiếm được nhiều tiền đến vậy không ạ? Tiền lương của cha nuôi được mẹ và bọn con không?”
Cơm Nắm thật sự không biết mười đồng là bao nhiêu tiền vì dù sao đếm xong hai bàn tay cũng chỉ được thế là nhiều nhất.
Hàn Thành rất bất đắc dĩ: “Trẻ con đừng quan tâm những thứ này, không phải lần nào cũng mua nhiều như vậy, mua một lần đủ cho cả nhà mình ăn rất lâu.”
Trên thực tế, anh cũng đã đánh giá thấp năng lực mua sắm của Tô Tiếu Tiếu, cái sọt mà anh đeo hoàn toàn không đựng được mà cần phải lái xe tới chở.
Cơm Nắm cúi đầu nghĩ ngợi, mẹ mới này có đồ tốt đều là cả nhà cùng chia nhau mà chưa bao giờ từng ăn mảnh, bạn nhìn kẹo sữa thỏ trắng này cũng được đặc biệt dành cho cậu bé và em trai ăn, còn mẹ và cha thì không ăn.
Sau khi Tô Tiếu Tiếu mua xong mới nhìn đống đồ lớn với vẻ lúng túng: “Đồng chí Hàn Thành, những thứ này chúng ta lần lượt mang về nhà sao?”
Nhân viên ở hợp tác xã tiêu thụ vừa rồi được Tô Tiếu Tiếu cho mấy quả hồng nghe thấy cô nói như vậy mới vội vàng bảo: “Dùng xe ba bánh của chúng tôi chở về này, xong rồi đưa lại cho chúng tôi là được.”
Tô Tiếu Tiếu tươi cười hớn hở: “Vậy thật sự cảm ơn các anh quá.”
Nhân viên ở hợp tác xã tiêu thụ phất tay: “Vì dân phục vụ, chuyện nên làm thôi.”
Hàn Thành: “…”
Đây còn là nhân viên hợp tác xã tiêu thụ bình thường mắt cao hơn trán đấy sao? Rốt cuộc vợ anh có ma lực gì? Tại sao người nào bình thường cũng coi thường người ta đều tốt xử với cô như vậy?
….
Xe ba bánh của hợp tác xã tiêu thụ không chỉ có thể đựng được toàn bộ đồ Tô Tiếu Tiếu đã mua mà còn có thể cùng chở cả người về.
Người đàn ông vĩ đại Hàn Thành ở đằng trước ra sức đạp bàn đạp, Tô Tiếu Tiếu một tay ôm đứa nhỏ ngồi ở phía sau, bên cạnh là lương thực đầy ắp, ở thời đại cố hết toàn sức mới có thể ăn no mặc ấm này, Tô Tiếu Tiếu cảm thấy mình giống như đã chiến thắng cuộc đời vậy.
Danh sách chương