Sau khi ăn cơm, Tô Tiếu Tiếu tắm nước nóng xem như cũng thoải mái hơn, trước đó Cơm Nắm và Bánh Đậu đã tắm rửa thay quần áo nên chỉ cần rửa qua mặt và tay chân là được.
Buổi tối ngủ, Tô Tiếu Tiếu và Bánh Đậu ngủ một giường, Hàn Thành và Cơm Nắm ngủ một giường, đây là đêm đầu tiên một nhà bốn người ngủ chung. Một tối này tất cả mọi người đều ngủ vô cùng bình yêu, cũng là một đêm ngủ ngon nhất sau khi Tô Tiếu Tiếu xuyên đến đây.
Sáng hôm sau, một nhóm người dùng bữa sáng ở nhà khách rồi tiếp tục lên đường. Đến mười hai giờ trưa cuối cùng cũng đến khu tập thể gia đình bộ đội.
Đây là một thị trấn nhỏ ven biển phía đông, thị trấn không lớn và toàn bộ thị trấn đều thuộc phạm vi quản hạt của căn cứ quân sự, trên cơ bản người ở nơi này đều là gia đình quân nhân, phần lớn dân bản địa đã bị sắp xếp di dời đến thành phố, chỉ có số ít người già vẫn còn ở đây, nơi này giao thông thuận tiện, cách trung tâm thành phố cũng không tính là xa, nếu lái xe đại khái cũng chỉ tầm một tiếng.
Kiếp trước Tô Tiếu Tiếu sống ở khu vực duyên hải, cô ôm Bánh Đậu xuống xe, gió biển thổi tới thoáng mang theo vị tanh mặn của biển đó khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Lúc này bầu trời vô cùng xanh, không khí cũng cực kỳ trong lành, ngay cả gió biển cũng vô cùng ấm áp, Tô Tiếu Tiếu nâng mắt nhìn biển trời một màu ở phía xa, lúm đồng tiền nhỏ hiện ra, cuộc sống mới của cô sắp bắt đầu rồi.
…
Khu tập thể gia đình trong tưởng tượng của Tô Tiếu Tiếu chắc hẳn cũng tương tự với tiểu khu ở hiện tại, bước qua một cánh cửa lớn sau đó là những ngôi nhà tập thể, mỗi gia đình một phòng.
Thế nhưng không phải, đại khái là vì toàn bộ thị trấn đều là quân khu, không thiếu đất cho nên khu gia đình đều có sân riêng đơn độc cho từng nhà, tuy rằng đều là nhà một tầng, cũng không xa hoa như mấy căn biệt thự cao tầng Tô Tiếu Tiếu từng ở kiếp trước nhưng thắng ở chỗ diện tích lớn, chỉ riêng sân đoán chừng cũng phải tám mươi đến một trăm mét vuông, mỗi hộ gia đình đều để lại đất trồng rau trong vườn, bên cạnh là một giá phơi quần áo, ở giữa là ao bơm nước, nơi giặt đồ, hai bên một bên là nhà bếp, bên còn lại là phòng rửa tay. Cả hai bên đều có hành lang gấp khúc và đều được lợp ngói, nếu trời đổ mưa cũng không cần lo lắng bị ướt.
Phòng chính là kiểu thân máy bay thêm hai cánh tiêu chuẩn, ở chính giữa là phòng khách, hai bên trái phải là hai phòng đối diện, tổng cộng là bốn phòng, ngăn nắp không có không gian thừa.
So với ký túc xá tập thể nhỏ hẹp ngay cả nhà vệ sinh riêng cũng không có được phân cho anh cả của Tô Tiếu Tiếu thì nơi này có thể xưng thành thiên đường.
Đây quả thật là một ngôi nhà được đặt làm riêng để chăm con, đám trẻ không ra khỏi cửa vẫn có thể chơi cả buổi.
Tô Tiếu Tiếu cũng quá hài lòng rồi, một lần nữa cảm thấy mình đã gả cho đúng người.
Nhưng đáng tiếc sân nhà không có ai quan tâm, chỉ là một mảnh trống huơ trống hoác, Tô Tiếu Tiếu nhìn thấy sân nhà người ta mà phát thèm, điều duy nhất khiến cô cảm thấy an ủi đại khái chính là cây hồng phủ đầy nắng vàng rực rỡ ngay cổng sân đó, một mặt hướng ra ngoài bị người hái đi không ít, còn quả ở bên trong sân thì vẫn còn rất nhiều.
Tô Tiếu Tiếu thả Bánh Đậu nhỏ xuống, kêu cậu bé đi tìm anh hai chơi rồi hỏi Hàn Thành: “Hàn Thành, trong nhà có gì ăn không?”
Hàn Thành nghỉ phép một tuần, Tô Tiếu Tiếu đoán trong nhà chắc hẳn không có lương thực dự trữ.
“Mấy thứ lương thực chính như gạo và mì còn một ít, cũng không nhiều, cái khác thì không có.” Trên thực tế, Hàn Thành quanh năm ăn cơm ở nhà ăn bộ đội nên trong nhà hoàn toàn không nhóm lửa gì, chút lương thực tồn kho này cũng được anh mua trước khi đi một ngày, bằng không chuột chạy tới đây cũng đói chết rũ cả đám.
“Bây giờ vừa vặn là giờ cơm, anh đi tới nhà ăn bộ đội gọi cơm về ăn tạm cho qua bữa, buổi chiều sẽ đi mua ít đồ ăn về nấu cơm sau.” Hàn Thành bảo.
Nồi niêu bát chậu trong nhà một năm chưa đụng vào cũng bẩn không chịu được.
Triệu Tiên Phong gỡ xong đồ cũng bước tới nói: “Đừng phiền phức như vậy, dẫn tụi nhỏ đến nhà tôi ăn là được, Cá Nhỏ nhà chúng tôi một năm rồi chưa gặp Cơm Nắm, ngày nào cũng nhắc mãi về anh Cơm Nắm của nó, chắc hẳn là rất nhớ thằng bé rồi.”
Tô Tiếu Tiếu lấy một nửa đồ trong số các loại hoa quả khô mà Lý Ngọc Phụng đã chuẩn bị cho mình đưa cho Triệu Tiên Phong, cô cười bảo: “Ngày đầu tiên về nhà ăn cơm nên chúng tôi muốn cả gia đình ăn cơm ở nhà trước đã, hôm nay không giữ anh, đợi chúng tôi dọn dẹp xong lại dẫn Cá Nhỏ nhà anh tới đây chơi, thuận tiện thử tay nghề của tôi.”
Mấy câu nói mềm mại lại chặn cho Triệu Tiên Phong muốn phản bác cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Buổi tối ngủ, Tô Tiếu Tiếu và Bánh Đậu ngủ một giường, Hàn Thành và Cơm Nắm ngủ một giường, đây là đêm đầu tiên một nhà bốn người ngủ chung. Một tối này tất cả mọi người đều ngủ vô cùng bình yêu, cũng là một đêm ngủ ngon nhất sau khi Tô Tiếu Tiếu xuyên đến đây.
Sáng hôm sau, một nhóm người dùng bữa sáng ở nhà khách rồi tiếp tục lên đường. Đến mười hai giờ trưa cuối cùng cũng đến khu tập thể gia đình bộ đội.
Đây là một thị trấn nhỏ ven biển phía đông, thị trấn không lớn và toàn bộ thị trấn đều thuộc phạm vi quản hạt của căn cứ quân sự, trên cơ bản người ở nơi này đều là gia đình quân nhân, phần lớn dân bản địa đã bị sắp xếp di dời đến thành phố, chỉ có số ít người già vẫn còn ở đây, nơi này giao thông thuận tiện, cách trung tâm thành phố cũng không tính là xa, nếu lái xe đại khái cũng chỉ tầm một tiếng.
Kiếp trước Tô Tiếu Tiếu sống ở khu vực duyên hải, cô ôm Bánh Đậu xuống xe, gió biển thổi tới thoáng mang theo vị tanh mặn của biển đó khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Lúc này bầu trời vô cùng xanh, không khí cũng cực kỳ trong lành, ngay cả gió biển cũng vô cùng ấm áp, Tô Tiếu Tiếu nâng mắt nhìn biển trời một màu ở phía xa, lúm đồng tiền nhỏ hiện ra, cuộc sống mới của cô sắp bắt đầu rồi.
…
Khu tập thể gia đình trong tưởng tượng của Tô Tiếu Tiếu chắc hẳn cũng tương tự với tiểu khu ở hiện tại, bước qua một cánh cửa lớn sau đó là những ngôi nhà tập thể, mỗi gia đình một phòng.
Thế nhưng không phải, đại khái là vì toàn bộ thị trấn đều là quân khu, không thiếu đất cho nên khu gia đình đều có sân riêng đơn độc cho từng nhà, tuy rằng đều là nhà một tầng, cũng không xa hoa như mấy căn biệt thự cao tầng Tô Tiếu Tiếu từng ở kiếp trước nhưng thắng ở chỗ diện tích lớn, chỉ riêng sân đoán chừng cũng phải tám mươi đến một trăm mét vuông, mỗi hộ gia đình đều để lại đất trồng rau trong vườn, bên cạnh là một giá phơi quần áo, ở giữa là ao bơm nước, nơi giặt đồ, hai bên một bên là nhà bếp, bên còn lại là phòng rửa tay. Cả hai bên đều có hành lang gấp khúc và đều được lợp ngói, nếu trời đổ mưa cũng không cần lo lắng bị ướt.
Phòng chính là kiểu thân máy bay thêm hai cánh tiêu chuẩn, ở chính giữa là phòng khách, hai bên trái phải là hai phòng đối diện, tổng cộng là bốn phòng, ngăn nắp không có không gian thừa.
So với ký túc xá tập thể nhỏ hẹp ngay cả nhà vệ sinh riêng cũng không có được phân cho anh cả của Tô Tiếu Tiếu thì nơi này có thể xưng thành thiên đường.
Đây quả thật là một ngôi nhà được đặt làm riêng để chăm con, đám trẻ không ra khỏi cửa vẫn có thể chơi cả buổi.
Tô Tiếu Tiếu cũng quá hài lòng rồi, một lần nữa cảm thấy mình đã gả cho đúng người.
Nhưng đáng tiếc sân nhà không có ai quan tâm, chỉ là một mảnh trống huơ trống hoác, Tô Tiếu Tiếu nhìn thấy sân nhà người ta mà phát thèm, điều duy nhất khiến cô cảm thấy an ủi đại khái chính là cây hồng phủ đầy nắng vàng rực rỡ ngay cổng sân đó, một mặt hướng ra ngoài bị người hái đi không ít, còn quả ở bên trong sân thì vẫn còn rất nhiều.
Tô Tiếu Tiếu thả Bánh Đậu nhỏ xuống, kêu cậu bé đi tìm anh hai chơi rồi hỏi Hàn Thành: “Hàn Thành, trong nhà có gì ăn không?”
Hàn Thành nghỉ phép một tuần, Tô Tiếu Tiếu đoán trong nhà chắc hẳn không có lương thực dự trữ.
“Mấy thứ lương thực chính như gạo và mì còn một ít, cũng không nhiều, cái khác thì không có.” Trên thực tế, Hàn Thành quanh năm ăn cơm ở nhà ăn bộ đội nên trong nhà hoàn toàn không nhóm lửa gì, chút lương thực tồn kho này cũng được anh mua trước khi đi một ngày, bằng không chuột chạy tới đây cũng đói chết rũ cả đám.
“Bây giờ vừa vặn là giờ cơm, anh đi tới nhà ăn bộ đội gọi cơm về ăn tạm cho qua bữa, buổi chiều sẽ đi mua ít đồ ăn về nấu cơm sau.” Hàn Thành bảo.
Nồi niêu bát chậu trong nhà một năm chưa đụng vào cũng bẩn không chịu được.
Triệu Tiên Phong gỡ xong đồ cũng bước tới nói: “Đừng phiền phức như vậy, dẫn tụi nhỏ đến nhà tôi ăn là được, Cá Nhỏ nhà chúng tôi một năm rồi chưa gặp Cơm Nắm, ngày nào cũng nhắc mãi về anh Cơm Nắm của nó, chắc hẳn là rất nhớ thằng bé rồi.”
Tô Tiếu Tiếu lấy một nửa đồ trong số các loại hoa quả khô mà Lý Ngọc Phụng đã chuẩn bị cho mình đưa cho Triệu Tiên Phong, cô cười bảo: “Ngày đầu tiên về nhà ăn cơm nên chúng tôi muốn cả gia đình ăn cơm ở nhà trước đã, hôm nay không giữ anh, đợi chúng tôi dọn dẹp xong lại dẫn Cá Nhỏ nhà anh tới đây chơi, thuận tiện thử tay nghề của tôi.”
Mấy câu nói mềm mại lại chặn cho Triệu Tiên Phong muốn phản bác cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Danh sách chương