Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tô Tiếu Tiếu hỏi Triệu Tiên Phong có phiếu vải và phiếu giày không cho cô mượn dùng trước.

Cái khác không nói nhưng Triệu Tiên Phong còn có thật.

“Mượn cái gì mà mượn, cứ coi như quà tôi tặng cho cháu trai lớn đi.” Anh ta bảo.

Tô Tiếu Tiếu cũng không khách sáo với anh ta, bọn họ đến trung tâm thương mại quốc doanh gần đó mua giày và quần cho lũ trẻ, sau đó lại đến nhà khách thuê một phòng tắm rửa sạch cho tụi nhỏ, quần áo trước đó mà cô mua cũng có chỗ dùng.

Hai đứa trẻ trông sáng bừng hẳn lên lộ ra diện mạo vốn có, gầy thì có hơi gầy thật nhưng làn da vẫn tính là trắng trẻo, nét mặt và ngũ quan lớn lên rất giống Hàn Thành, xinh đẹp và tinh tế, đặc biệt là Cơm Nắm nhỏ, đứa trẻ mới năm tuổi mà các đường nét trên gương mặt đã rất rõ ràng, nếu béo lên một chút chắc hẳn sẽ rất đáng yêu, Tô Tiếu Tiếu cuối cùng cũng khôi phục một chút tự tin có thể chăm tụi nhỏ thành đứa trẻ đáng yêu.

Triệu Tiên Phong quen hai anh em này vẫn lòng đầy căm tức: “Lão yêu bà này, Cơm Nắm và Bánh Đậu đều gầy đi hai vòng rồi.”

Tô Tiếu Tiếu thơm nhẹ lên mặt của Bánh Đậu nhỏ: “Không sao, lão yêu bà đợi có cha thu phục, sau này mỗi ngày chúng ta đều uống sữa mạch nha và sữa bò, rất nhanh sẽ béo trở lại.”

Cơm Nắm được Triệu Tiên Phong ôm trong lòng nhìn chằm chằm vào Tô Tiếu Tiếu đang thơm em trai với vẻ đăm chiêu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ bĩu môi mà chẳng nói gì cả.

Hình như mẹ kế này chỉ thích em trai mà không thích mình.

Về đến tiệm cơm quốc doanh, Hàn Thành đã xách một bao hành lý to đợi ở trong đó.

Anh nhìn con trai đã tắm rửa sạch sẽ mà sững sờ, muốn đón Bánh Đậu từ trên tay Tô Tiếu Tiếu kết quả Bánh Đậu nhỏ lại quay đầu, dùng bàn tay chưa bị thương đó của mình ôm chặt cổ Tô Tiếu Tiếu không chịu buông.

“Không sao, cứ để em bế.” Tô Tiếu Tiếu vỗ nhẹ vào lưng đứa nhỏ an ủi: “Bánh Đậu đừng sợ, đó là cha.”

“Xử lý xong nhanh như vậy rồi sao?” Cô trấn an đứa trẻ xong mới hỏi Hàn Thành.

Hàn Thành gật đầu: “Hai anh em nhà họ Đàm đó chỉ biết bạo lực gia đình còn ở bên ngoài sợ cun cút, xử lý bọn họ rất dễ.”



Quá trình cụ thể thì anh không nói, còn tiền và đồ của các con cũng đã được lấy về hết.

“Châu Thúy Hoa thì sao?” Tô Tiếu Tiếu lại hỏi.

Hàn Thành: “Bọn họ vì bo bo giữ mình sẽ tự tay đưa Châu Thúy Hoa vào nhà lao thôi, trở về đợi tin là được.”

Anh không ra tay với phụ nữ không có nghĩa sẽ nhân từ với con trai của bà ta, con trai không phải là tim thịt của bà ta hay sao? Châu Thúy Hoa dám động vào con trai anh vậy anh sẽ trả lại lên người con trai bà ta mười lần.

“Vậy cái này không cần dùng đến sao?” Tô Tiếu Tiếu đưa báo cáo kiểm tra thương tích của đứa trẻ cho anh.

Sau khi Hàn Thành xem xong lại siết chặt nắm tay: “Có dùng, cứ giữ lại, sau này bà ta còn dám làm loạn thêm nữa, cứ làm loạn một lần thì anh sẽ trừng trị một lần.”



Lúc này hai bên đường quốc lộ vẫn chưa có đèn đường gì, buổi tối dẫn đứa trẻ đi đường đêm không an toàn, bọn họ thương lượng sẽ chia thành hai đoạn đường đi, trước khi trời tối chạy nhanh đến một thành phố nghỉ ngơi một đêm đến sáng ngày mai sẽ về bội đội, cũng không trì hoãn công việc của bọn họ vào hôm sau.

Kiếp trước Tô Tiếu Tiếu cũng đã từng tới thành phố này, ngoại trừ một vài phố cổ với hàng ban công còn duy trì dáng vẻ cũ ra thì sau này nhà cao tầng san sát, gần như không tìm lại được dáng vẻ của hiện tại.

Đón được hai đứa trẻ xong sự việc cũng dần lắng xuống, lúc này cô mới dành chút tâm tư để ý đến tình hình của thành phố và hiện tại.

Mùa thu năm 1972 chính là thời điểm các nơi đang vận động sôi nổi và căng thẳng nhất, rời xa thôn Tô Ga khá yên bình cùng năm tháng đến thành phố, Tô Tiếu Tiếu mới chân chính cảm giác được cuộc vận động mang tới cho người ta bầu không khí khó thở thế nào, băng tay đỏ đi đến đâu bắt người đến đó, có khả năng vì giấu một quyển sách cũng sẽ bị tố cáo và bắt đi.

Ở thời đại người người đều bất an này, người thông minh đều biết bo bo giữ mình, rốt cuộc là ai đã cho Châu Thúy Hoa tự tin dám ngược đãi con của Hàn Thành như vậy? Tuy rằng Hàn Thành không nói nhưng đại khái Tô Tiếu Tiếu có thể đoán ra được anh dùng cách gì để thu phục Châu Thúy Hoa.

Cô không may mắn đến vậy, không thể xuyên tới các cuốn sách mà mình đã từng đọc để biết trước tình tiết cốt truyện, cũng không mang theo hệ thống giải quyết vấn đề vật chất thiếu thốn, cô dựa vào tri thức ít ỏi của mình về thời kỳ này để sờ đá qua sông, lúc này cô thấy vô cùng thấy may mắn vì đã quyết định gả cho Hàn Thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện