Đứa trẻ hơn một tuổi vẫn chưa biết nói chuyện mặc cho Tô Tiếu Tiếu ôm mình, đôi mắt to ngơ ngác, ánh mắt rất trống rỗng liếc nhìn Tô Tiếu Tiếu với vẻ mặt không có cảm xúc rồi lại rũ mắt, hàng lông mi dài hơi rung nhẹ, hai móng vuốt nhỏ đến ngay cả móng tay cũng đen sì xoắn chặt lại với nhau.

Tô Tiếu Tiếu đau lòng muốn chết, cũng không ngại đứa trẻ bẩn mà áp đầu của cậu bé dựa vào vai mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé: “Mẹ là mẹ mới, bé cưng đừng sợ.”

Đứa nhỏ đáng thương, cũng đừng mắc chứng tự kỷ hoặc rối loạn phổ tự kỷ gì đó.

Đột nhiên Cơm Nắm giãy ra khỏi tay của Hàn Thành đi tới đá Tô Tiếu Tiếu, lớn tiếng gào khóc: “Ả đàn bà xấu xa mau thả em của tôi xuống, em của tôi không bán cho bà đâu, hu hu hu hu hu, cha ơi đừng bán em đi mà, hu hu hu hu…”

Hàn Thành vẫn chưa kịp giới thiệu với Cơm Nắm đã biết ghi nhớ chuyện về Tô Tiếu Tiếu, anh vội vàng khom người ôm con trai lớn đột nhiên bùng phát này lại để kiềm chế cậu bé: “Cơm Nắm bình tĩnh! Cô ấy là Tô Tiếu Tiếu, là mẹ mới mà cha tìm cho các con, cô ấy rất tốt không phải ả đàn bà xấu xa đâu.”

Cơm Nắm khóc càng đau lòng hơn: “Hu hu hu hu, cha ơi con không muốn mẹ mới, con muốn về nhà, hu hu hu hu…”

Hàn Thành là người cứng cỏi, khi lên chiến trường bị kẻ địch đánh gãy ba đoạn xương sườn cũng không kêu lấy một tiếng, lại càng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, nhưng lúc này người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất vô cùng kiên cường đó lại đỏ hoe mắt.

“Không sao, đàn ông con trai không rơi lệ, cha sẽ dẫn con và em trai về nhà.”

Tô Tiếu Tiếu cũng muốn khóc, đã xảy ra chuyện gì vậy? Châu Thúy Hoa vẫn còn kéo áo Hàn Thành, nói: “Không thể đi, chưa nói xong phí phụng dưỡng các người không thể đi!”

Mẹ nó chứ, đã chăm đứa nhỏ đang yên lành thành cái dạng này lại còn không biết xấu hổ đòi Hàn Thành phí phụng dưỡng?

Triệu Tiên Phong vốn không phải người dễ đối phó gì, thân phận vợ của thầy có thể đè lên đạo đức nhân phẩm của Hàn Thành nhưng anh ta và ả độc phụ này cũng không có quan hệ gì hết.

Triệu Tiên Phong đi thẳng tới kéo người ra đẩy sang một bên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con mẹ nó lúc đầu bà sống chết quấn lấy muốn Hàn Thành đưa bọn nhỏ tới chỗ mình, mỗi tháng lại đòi của Hàn Thành hơn nửa tháng tiền lương, bà chăm con trai của cậu ấy thành ra như vậy mà còn không biết xấu hổ đòi cậu ấy tiền phụng dưỡng? Con mẹ nó bà là ai hả? Có từng nuôi cậu ấy một ngày nào không? Mẹ nó bà còn là con người sao?”

Nếu như Châu Thúy Hoa là đàn ông thì Triệu Tiên Phong đã sớm đấm mẹ một quyền tới rồi, đồ độc phụ này!



Chẳng trách Hàn Thành lại vội vã lấy vợ rồi đi đón con như vậy.

Châu Thúy Hoa đáp lại một cách hùng hồn: “Đứa trẻ làm sao? Không phải vẫn lành lặn hay sao? Dù sao tôi cũng không quan tâm, nếu như cậu kiên quyết muốn đón bọn nó đi thì phí phụng dưỡng không thể thiếu một xu!”

Triệu Tiên Phong: “Có phải bà bị điên không đấy? Hàn Thành là do bà sinh ra sao? Ở nhà bà được mấy ngày đã bị chỉ trích? Bà không có con trai sao? Thèm tiền thèm đến phát điên rồi cũng không quan tâm xem con trai mình có muốn không à?”

Triệu Tiên Phong cũng biết năm đó bà ta đã đối xử với Hàn Thành thế nào.

Châu Thúy Hoa sa sầm mặt mũi: “Tôi mặc kệ, cậu ta được chồng tôi dạy dỗ, ở nhà chúng tôi gọi chồng tôi một tiếng cha nuôi, có phải là con trai tôi hay không cũng phải có nghĩa vụ nuôi tôi! Tôi giúp cậu ta chăm con là nhân tình, không giúp chính là đạo lý, tôi nói như vậy ở đâu thì ở đó cũng đều chiếm lý hết!”

Triệu Tiên Phong đã sắp bị người đàn bà chanh chua không nói đạo lý này làm cho tức chết mất, con mẹ nó sắp không biết chữ “lý” viết thế nào rồi!

“Hàn Thành, chúng ta tới bệnh viện kiểm tra thương tích rồi lại đến đồn công an, chúng ta phải báo cáo người phụ nữ này đã ngược đãi trẻ con, thương tích trên người Bánh Đậu đủ để bà ta ngồi bóc lịch vài năm rồi!”

Hai kiếp của Tô Tiếu Tiếu cộng lại cũng chưa từng tức giận như vậy, vừa rồi cô đã sờ tay của Bánh Đậu thấy hình như xương của thằng bé đã gãy, lúc xốc áo lên trên người còn có các vết bầm tím ở mức độ khác nhau, bây giờ cả người cô đều đang run lên vì tức giận!

Hàn Thành nhìn vết bầm tím trên người con trai út, anh mím chặt môi, sắc mặt lạnh lùng duỗi tay tới vén áo của con trai lớn lên.

Cơm Nắm rên rỉ một tiếng: “Cha ơi đau.”

Trên người Cơm Nắm cũng là các vết xanh tím mới cũ đan xen, nhìn thấy mà giật mình.

Hàn Thành đỏ mắt, cắn chặt khớp hàm chỉ hận không thể rút súng trên người Triệu Tiên Phong ra bắn nát đầu bà ta, anh quay người túm cổ áo của Châu Thúy Hoa, tức giận gào lên: “Châu Thúy Hoa, đừng tưởng tôi thật sự sợ bà, con mẹ nó ai cho bà động vào con trai tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện