Có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị cho hôn lễ cận kề nhưng ở thời điểm này chính là có tiền cũng không dám phô trương lãng phí, không cẩn thận bị báo cáo thành phú nông thì thật sự là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Dù sao Tô Vệ Dân cũng là đại đội trưởng, ông ấy dẫn con trai và mấy thanh niên trai tráng ở đội sản xuất sắp xếp những thứ cần sắp xếp cho xong hết một buổi chiều.

Sảnh tiệc đã có sẵn chính là nhà một tầng bằng gạch bùn đơn giản, đằng trước quây lại thành lều đặt mấy cái bếp đất và vài cái chảo to coi như nhà bếp, hơn mười cái bàn gỗ cũ mỗi bàn đặt bốn băng ghế dài, bát nồi muôi đĩa cũng đều đầy đủ cả, những thứ này đều do nhà ăn lớn khi còn ăn chung nồi trước đây để lại, toàn bộ đám hỷ đám giỗ trong thôn đều sẽ bày cỗ ở đây.

Mua một con heo và mấy con cá ở đội sản xuất, thêm mấy món chay, lại thêm một ít bánh hỷ kẹo hỷ và hạt dưa mà Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu đã mua, thế này đã là một bàn tiệc cực tốt ở thời đại này rồi.

Bên nam bỏ tiền cho bên nữ mua heo bày cỗ nên Tô Tiếu Tiếu cũng được tính là gả đi một cách rất nở mày nở mặt.

Tô Vệ Dân cả đêm dẫn người thông báo cho người thân ngày mai tới ăn tiệc, đến đây công tác chuẩn bị cho hôn lễ xem như đã làm xong.

Tô Tiếu Tiếu gả đi xa, thật ra của hồi môn cũng không có gì cần chuẩn bị, Lý Ngọc Phụng lấy vòng tay vàng và vòng cổ bình an mà bà ngoại bà ấy để lại cho bà ấy, rồi lại lấy ra ba trăm đồng tiền từ trong tiền sinh lễ lén lút cho Tô Tiếu Tiếu làm của hồi môn.

Một cái vòng vàng thô như vậy, Tô Tiếu Tiếu không ngờ mẹ cô vẫn còn chút của cải. Nhưng cô không định lấy: “Mẹ, con thích cái vòng cổ bình an này, con lấy đeo còn tiền và vòng vàng mẹ giữ lại cho mình, con không dùng đến.”

Vòng cổ bình an màu phỉ thúy rất đẹp, trong suốt lóng lánh, Tô Tiếu Tiếu vừa nhìn đã thích ngay.

Lý Ngọc Phụng quả thực rất cạn lời với đứa con gái không biết nhìn hàng này: “Đây là mẹ cho con dùng sao? Là sau này con để làm vốn truyền lại cho con cháu, đây là đồ tốt mà bà ngoại của bà ngoại con truyền lại, khi nghèo cỡ mấy mẹ con cũng chưa từng nghĩ đến việc lấy nó ra, nghĩ cái gì thế hả con? Tiền cho con mang bên người vì khi con ra ngoài chỗ nào cũng cần dùng tiền hết.”

Tô Tiếu Tiếu đẩy trở về: “Cho nên mẹ càng phải giữ thật tốt giúp con, đặt ở chỗ mẹ và đặt ở chỗ con không có sự khác biệt, con mang đi đường xa như vậy lỡ như rơi mất thì sao? Mẹ bảo quản tốt thay con đi.



Về phần tiền, cứ coi như con hiếu thuận với mẹ và cha, mẹ phải cho Hàn Thành biết con gái mẹ xứng với sinh lễ này chứ, tốn thêm chút sính lễ lấy về nhà mới thương con, giờ mẹ còn cho con không phải nói rõ con không đáng giá hay sao?”

Lý Ngọc Phụng tức đến giơ tay đánh cô: “Đứa trẻ nhà con, sao nói mãi không hiểu thế nhỉ? Đây là của hồi môn mẹ cho con, Hàn Thành biết con không phải tay trắng gả cho cậu ta cũng sẽ coi trọng con hơn vài phần, năm đó mẹ mang theo vòng tay vàng gả cho cha con, bà nội con mới tốt với mẹ hơn với bác gái và thím của con đấy, rõ chưa?”

Tô Tiếu Tiếu giơ tay đỡ trán, dứt khoát cầm sổ tiết kiệm mà Hàn Thành đưa cho cô cho Lý Ngọc Phụng xem.

“Mẹ, mẹ nhìn đi, Hàn Thành đưa cái này cho con, số tiền mà anh ấy cho mọi người chỉ là tiền thưởng khi hoàn thành một nhiệm vụ, mẹ cứ yên tâm cầm đi.”

Lý Ngọc Phụng từng học qua tiểu học nên cũng biết chữ, nhìn thấy con số trên sổ tiết kiệm cũng vô cùng ngạc nhiên, bà ấy nuốt nước miếng: “Hàn, Hàn Thành có tiền như vậy sao? Cậu ta đưa thứ quan trọng như vậy cho con?”

Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Còn không phải sao, anh ấy nói toàn bộ mọi thứ trong nhà đều do con chi tiêu, quần áo mua cho Tiểu Bảo cũng được anh ấy đồng ý, mẹ, con không nhìn lầm người đâu, cũng không vì Hàn Thành tuấn tú nên mới gả cho anh ấy. Con người anh ấy thật sự không tệ, mẹ chắc hẳn cũng nhìn ra được, chỉ cần sau này con đối xử tốt với anh ấy và các con thì anh ấy chắc chắn sẽ không để con chịu thiệt.”

Lý Ngọc Phụng đã không còn gì để nói nữa, bà ấy xoa đầu con gái, cảm thán: “Người ta nói kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, trước đây mẹ luôn lo lắng sau khi con gả đi sẽ bị nhà chồng bắt nạt, xem ra ông trời vẫn có mắt, Hàn Thành không có cha mẹ, quan hệ với mẹ nuôi cũng không tốt nên con không cần nhịn nhục mẹ chồng mà chỉ cần tốt với gia đình nhỏ của con là được, con cũng đừng quá hào phóng, sau này chỗ cần dùng tiền sẽ nhiều hơn.”

Tô Tiếu Tiếu dựa đầu lên vai của Lý Ngọc Phụng: “Mẹ, con biết rồi ạ.”

Ông trời quả thật không bạc đãi cô, loại cảm giác có mẹ hiền căn dặn nhắc nhở này thật sự tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện