Hiện tại hai đứa con của cháu còn đang được nuôi ở chỗ cô, cô cũng không tốt với con của cháu cho lắm, cháu muốn nhanh chóng đón con về nhà nuôi, bên bệnh viện quân đội rất bận trên tay cháu còn có không ít việc, càng sớm trở về thì càng tốt, đây cũng là lý do tại sao cháu vội như vậy.

Bà mai Từ từng nói với bọn họ bên nam rất vội nhưng cha mẹ nhà họ Tô không ngờ lại vội đến như vậy.

Đôi mày của Tô Vệ Dân nhíu chặt lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi: “Cậu làm thế cũng gấp quá, chúng tôi chưa chuẩn bị gì hết.”

Tô Chấn Hoa đề nghị: “Nếu không thì để Tiếu Tiếu đi theo cậu ấy qua bên đó chăm con vài tháng trước đã, hôn sự thì đợi qua năm rồi lại bàn sau? Lỡ như không hợp còn có thể hối hận, không phải sao?”

Hàn Thành nhướn mày, còn định hối hận nữa sao? Lý Ngọc Phụng đánh con trai một cái, trừng mắt nhìn anh ta: “Nghĩ cái gì đấy? Kêu em gái con đi theo người ta mà không có danh phận, vậy người ta sẽ nhìn em gái con thế nào hả? Coi em gái con thành người gì hả? Có người anh trai nào không đáng tin như con sao?”

Đừng nói là vài tháng, nếu không có danh phận thì mấy ngày cũng không được.

Tô Tiếu Tiếu vẫn luôn không tham gia vào nói: “Cha mẹ, ngày mai đồng chí Hàn sẽ nói bà mai Từ đến đây cầu hôn.”

Ngược lại đều đều phải gả cho người ta, cả hai kiếp cộng lại cũng chỉ nhìn thấy một người thuận mắt như vậy, cô cũng không muốn đi xem mắt thêm nữa mà con người của Hàn Thành thật sự không tệ, cho cô bánh bao to, vừa rồi còn gắp thịt kho tàu cho cô, sau này chắc chắn cũng sẽ không tệ với cô.

Hàn Thành mang theo hộ khẩu vốn tới đây xem mắt lấy ra sáu trăm đồng tiền từ trong túi rồi đặt vào tay của Lý Ngọc Phụng: “Đây là sinh lễ, chuyện hôn sự xin cha mẹ xem sao thì làm, buổi chiều cháu sẽ dẫn Tiếu Tiếu đi đăng ký kết hôn, lại kêu bà mai Từ đi qua các quy trình nên đi một lượt, sẽ không để Tiếu Tiếu phải chịu thiệt.”

Lý Ngọc Phụng nhìn sáu xập đại đoàn kết trong tay lập tức trợn trừng mắt há hốc mồm, thời buổi này sính lễ tám mươi tám cùng lắm là một trăm tám mươi tám đồng tiền đã là tốt lắm rồi, nhưng đây tận sáu trăm đồng lận? Đồng chí Hàn hài lòng về con gái nhà mình như vậy sao?



Cái gọi là không có sự so sánh thì không có tổn thương, cho dù người nhà họ Tô ở trong thành phố cũng thuộc loại có tố chất cực tốt, Hàn Thành lấy ra thành ý lớn nhất của mình, anh thật sự không muốn bỏ lỡ Tô Tiếu Tiếu để rồi cuối cùng lấy một người phụ nữ giống như Lưu Thủy Tiên về làm mẹ kế của con mình.

….

Đợi Hàn Thành vừa lấy hộ khẩu ra, cha mẹ nhà họ Tô mới biết lần này anh đi xem mắt chuẩn bị vô cùng đầy đủ.

Sáu xấp đại đoàn kết trên tay Lý Ngọc Phụng giống như viên tiên dược nóng phỏng tay, nhận không được mà không nhận cũng không được.

Tô Vệ Dân nhét tiền lại cho Hàn Thành, nghiêm mặt nói: “Cậu đang làm gì thế, chúng tôi gả con gái chứ không phải bán con gái, tiền đưa cho chúng tôi hết thì các cậu còn sóng thế nào nữa? Chúng tôi không lấy nhiều sinh lễ như vậy, của hồi môn có thể cho Tiếu Tiếu cũng không nhiều, cậu dẫn Tiếu Tiếu đi mua đồ mà con bé cần cho có tấm lòng là được.”

Hàn Thành vừa nhìn đã biết là một người tiêu tiền lung tung, đây là còn chưa quyết định xong đâu, mới gặp mặt một lần đã mua đường mạch nha, kẹo sữa và bánh bao nhân thịt heo… người ta chuẩn bị sinh lễ cũng không thể phong phú như vậy được.

Đây là còn chưa tính còn móc thêm tiền trong túi ra làm quà thật sự khiến Tô Vệ Dân vừa mừng vừa lo, Hàn Thành vung tay quá trán không tính toán, con gái lại chưa từng làm chủ gia đình, thịt hơn một cân cũng dám nấu luôn trong một bữa, hai người này ở chung cũng không biết sẽ sống thế nào nữa.

Hàn Thành đẩy tiền về: “Bác trai, mọi người nuôi đồng chí Tô vất vả như vậy, hôn sự của chúng cháu còn phải làm phiền mọi người lo liệu nữa, cần mua đồ gì và mời bao nhiêu người đều không cần tiết kiệm, toàn bộ chi phí trong hôn lễ cứ trích từ trong này ra là được.”

Hàn Thành nói xong lại đi thẳng ra ngoài.

Tô Tiếu Tiếu cầm sổ hộ khẩu, đợi Hàn Thành đi xa một chút mới nhẹ nhàng nói: “Cha mẹ, anh ấy đã lôi ra thì sẽ không lấy về đâu, cha mẹ cầm đi, cái này chứng tỏ anh ấy coi trọng con, sau này con không thể ở bên cạnh cha mẹ tận hiếu cũng không biết khi nào mới có thể về một lần. Mọi người cũng đừng tiết kiệm như vậy, nên ăn ngon một chút thì ăn ngon một chút, tiền bây giờ tiêu luôn bây giờ mới là tiền đáng giá, để sau này sẽ không còn đáng giá nữa. Mọi người nhớ cơ thể mới là tiền vốn của cách mạng, đặc biệt là Tiểu Bảo đang tuổi trưởng thành, dinh dưỡng cần phải theo kịp mới được, mọi người ăn ngon một chút thì cơ thể mới khỏe mạnh hơn, mới có sức làm việc, mới có thể kiếm được nhiều tiền hon, nghe con được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện