Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi một chút rồi hỏi anh: “Con của anh đang ở đâu?”

Nhắc đến con trai Hàn Thành không khỏi chau mày, lắc đầu đáp: “Ở thành phố.”

Tô Tiếu Tiếu: “Vậy à, khi nào có thể gặp tụi nhỏ?”

Cô vẫn muốn gặp đứa trẻ đáng yêu sớm một chút xem có dễ ở chung hay không? “Khi nào làm xong giấy chứng nhận kết hôn và ăn tiệc xong thì thuận tiện qua đón, chúng ta đi tới hợp tác xã tiêu thụ mua chút đồ trước, buổi chiều tới nhà thăm hỏi cha mẹ em rồi lại bàn bạc chi tiết chuyện kết hôn.” Hàn Thành nói lời kinh người.

Tô Tiếu Tiếu mang vẻ mặt khó tin, cảm thấy mình có khả năng phải thích ứng lại với quy trình kết hôn ở thời đại này.

Đây là xem mắt xong có thể lập tức đi đến khâu chứng nhận kết hôn rồi động phòng sao?

Được thôi, đây không phải là thời đại thích hợp cho tình cảm nam nữ, ái tình ở bất cứ thời đại nào đều là thứ xa xỉ.

Đừng nói là kiếp này mà cho dù là kiếp trước Tô Tiếu Tiếu cũng chưa từng hy vọng xa vời vào tình yêu. Anh nóng vội lấy một người vợ về chăm con còn cô thì muốn chặn miệng đám người nhiều chuyện, tìm một người có thể cho cô ăn no mặc ấm rời khỏi nông thôn, cũng được tính là một cuộc hôn nhân đôi bên cùng có lợi.

Tạm thời có thể thấy con người anh cũng không tệ, lớn lên còn đẹp trai tuấn tú như vậy đã rất khó tìm rồi, về phần những cái khác để sau lại nói.



Toàn bộ suy tính của Hàn Thành khi chọn tái giá đều dựa trên tiền đề lớn là hai đứa con này, lớn lên hợp mắt với anh, tính cách cũng không có khuyết điểm quá lớn, có thể chăm tốt hai đứa con là được.

Người giống như Lưu Thủy Tiên chăm con chỉ sợ sẽ không tốt hơn cô của anh bao nhiêu, còn kiểu tính cách sạch sẽ và dịu dàng như Tô Tiếu Tiếu mới thích hợp chăm trẻ con nhất, huống chi lớn lên còn khiến người yêu mến, Hàn Thành cảm thấy mình đã nhặt được món lời lớn, tiếp theo chính là cửa ải của cha mẹ cô.



Hai người đi tới hợp tác xã tiêu thụ mua không ít kẹo và lương khô làm quà ra mắt, trên đường trở về nhà họ Tô hai người tách ra đi trước sau cách nhau một mét, cũng không nói chuyện nhiều cho lắm, giữa đường gặp phải các xã viên đều sẽ bị trêu một câu: “Ồ, Tiếu Tiếu, thế này là xem mắt thành công rồi à.”

Bọn họ cứ đi trong lúng túng như vậy.

Ngược lại Tô Tiếu Tiếu không thấy xấu hổ cho lắm, cô chỉ thuận đường lấy một nắm kẹo sữa con thỏ trắng từ chỗ Hàn Thành sau khi anh mua đồ và thanh toán xong ở hợp tác xã tiêu thụ rồi đựng trong túi vừa ăn vừa ngắm phong cảnh, không biết thoải mái cỡ nào nữa.

Tô Tiếu Tiếu biết Hàn Thành rất cao, bây giờ so sánh hai cái bóng một lớn một nhỏ trên mặt đất cô mới phát hiện ra anh có khả năng còn cao hơn trong tưởng tượng của cô.

“Hàn Thành, anh cao nhiêu vậy?” Tô Tiếu Tiếu chợt có suy nghĩ hỏi một câu.

Đột nhiên Hàn Thành dừng bước chân, hại Tô Tiếu Tiếu không kịp phanh xe suýt thì đụng vào. Cô sờ chóp mũi đi đến bên cạnh anh.

“Một mét tám lăm.” Hàn Thành đáp.

Tô Tiếu Tiếu cả hai kiếp cũng chưa cao đến một mét sáu thừa nhận mình rất ghen tỵ, vậy mà anh còn cao hơn cô nhiều như vậy, chẳng trách lại giống như cây bạch dương nhỏ cao ngất đến vậy.

Hàn Thành nhìn xuống thấy cô bĩu môi, có thể nhìn ra được cô chắc hẳn không quá một mét sáu, anh cũng không hỏi lại chiều cao của cô mà quay người tiếp tục bước đi.

Hai người nửa đời không quan nhau đã đi về nhà họ Tô như vậy, nhóm người lớn vẫn chưa tan làm, đứa cháu trai nhỏ sáu tuổi Tiểu Bảo tan học trở về trong tay cầm một túi đựng giun, từ xa đã gọi “cô ơi” “cô ơi” không ngừng.

Hàn Thành quan sát sân nhà, sân của nhà họ Tô rất lớn tuy rằng là nhà đất bằng gạch bùn nhưng ngược lại cũng được dọn dẹp đâu ra đấy, trên mặt đất sạch sẽ không có mấy thứ như phân gà hay đồ ăn thừa, có thể nhìn ra được nữ chủ nhân của nhà này rất chịu khó.

Tô Tiếu Tiếu gọi Hàn Thành ngồi xuống, Tiểu Bảo giống như một khẩu pháo nhỏ bắn vào trong. Cổ họng của đứa trẻ vô cùng lớn: “Cô ơi cháu nhìn thấy cả rồi, đây là chú phải không? Mọi người đều đang nói cô sắp đi làm mẹ kế của người khác, thật sao ạ?”

Trong thôn không có bí mật, cũng không có thứ gì giải trí nên chuyện to hơn quả rắm cũng có thể trở thành đề tài nói chuyện khi uống trà sau bữa cơm của các xã viên, còn chưa tới một lúc mọi người đều đã biết hết, tối hôm qua khi người lớn nói chuyện bạn nhỏ sáu tuổi nghe được cái hiểu cái không, hôm nay trở lại trường học được các bạn học vây lại hỏi lên hỏi xuống còn có gì không biết nữa?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện