“Đã từng đi học chưa?” Hàn Thành lại hỏi.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Đã học mấy năm.”
Hàn Thành: “Có ngại chăm sóc hai đứa trẻ không?”
Tô Tiếu Tiếu bớt thời gian liếc mắt nhìn gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của đồng chí nam đối diện, nhớ bà mai Từ từng nói anh có hai đứa con trai, một đứa năm tuổi và một đứa chưa đến hai tuổi, dựa theo như diện mạo này của anh vậy chẳng phải hai đứa trẻ của anh còn đáng yêu hơn cả bánh bao thịt hay sao? Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Không ngại, hai đứa cháu nhà em đều là em chăm lớn.”
Cô chưa từng chăm trẻ nhưng Đại Bảo và Tiểu Bảo quả thật đều do nguyên chủ chăm lớn.
Xét kỹ về nhân phẩm thì thật ra từ lúc quả phụ Lưu và Tô Tiếu Tiếu bước vào cửa đã bắt đầu phân cao thấp rồi.
Hàn Thành chưa từng nghĩ Tô Tiếu Tiếu cũng là đối tượng xem mắt của anh, cô được giáo dục rất tốt rất có chừng mực, bị gây sự cũng chỉ vừa cười vừa lùi qua một bên ngược lại không phải yếu đuối, nhìn bộ dạng của cô chỉ đơn thuần là không muốn chấp nhặt với đối phương. Làn da của cô rất trắng lại càng giống như cô gái ở thành phố, cho nên Hàn Thành hoàn toàn không nghĩ đến phương diện là đối tượng xem mắt này,.
Bản thân anh chăm hai đứa con nên cũng không mong đợi có thể tìm được một đối tượng tốt bao nhiêu, quả phụ Lưu quá biết suy tính cho dù không so sánh với Tô Tiếu Tiếu thì anh cũng không thể dẫn một người như vậy về bộ đội, Tô Tiếu Tiếu như vậy thật sự vượt quá sự mong đợi của anh quá nhiều.
“Nếu như cha mẹ em đồng ý, làm xong giấy chứng nhận kết hôn sẽ theo tôi đi được không?” Hàn Thành lại hỏi.
Tô Tiếu Tiếu đã giải quyết xong một cái bánh bao cảm thấy vô cùng hài lòng, cô gật đầu: “Được, đi ngay lập tức cũng được.”
Giọng nói của nữ đồng chí này nhỏ nhẹ, tính cách cũng mềm mại, vẻ mặt rất dễ bắt nạt khiến giọng nói của Hàn Thành cũng theo đó mà dịu đi: “Em có muốn hỏi tôi gì không?”
Tô Tiếu Tiếu nghiêm túc nghĩ rồi hỏi với vẻ chân thành: “Đi theo anh có được lo cơm bữa không? Bao no không? Có thể ăn thịt không?”
Ở thời đại này, đàn ông nhất định phải kiếm tiền nuôi gia đình nuôi vợ chính là một chuyện lớn.
Hàn Thành hiếm khi cong khóe môi, yết hầu nằm trên móc cài hơi dịch xuống: “Lo… được.”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Vậy thì không có vấn đề gì, nhưng anh vẫn phải cùng em về nhà hỏi sự đồng ý của cha mẹ em mới được.”
Bà mai Từ hoàn toàn không ngờ cũng chỉ tốn thời gian ăn hai cái bánh bao mà hai người đã thành chuyện rồi?
Đối diện với ánh mắt sắc như phi đao từng nhát ném tới từ bên kia của quả phụ Lưu, bà mai Từ hạ quyết tâm, dứt khoát nói: “Đồng chí Hàn đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, Tô Tiếu Tiếu chính là cô gái lười biếng nổi tiếng ở thôn Tô Gia chúng tôi, chưa bao giờ từng ra ruộng làm việc, đợt trước còn vì một thanh niên trí thức mà nhảy xuống giếng. Cậu phải nghĩ cho kỹ đừng đến lúc đó lại nói tôi hại cậu, đập bảng hiệu của tôi.”
Hàn Thành liếc mắt nhìn Tô Tiếu Tiếu với vẻ khó tin: “Em từng nhảy xuống giếng vì thanh niên trí thức sao?”
…
Tô Tiếu Tiếu thở dài, e rằng đầu óc của bà mai Từ này có hố đi, tuổi đã lớn như vậy rồi mà lời gì có thể nói lời gì không thể nói lẽ nào còn không biết sao?
Tuy rằng là họa của nguyên chủ nhưng cô cũng chỉ có thể gánh, Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Đã từng chết một lần thanh danh cũng không hay, nếu như anh ngại…”
“Không ngại.” Hàn Thành lắc đầu ngắt lời cô: “Sau này đừng ngốc như vậy nữa là được.”
Thật ra anh cũng thở phào nhẹ nhõm, phản ứng đầu tiên là chẳng trách da lại trắng như vậy hóa ra là không thích ra đồng làm việc, vốn anh còn cảm thấy đồng chí nữ tốt như vậy chịu hẹn hò với người góa vợ chăm hai đứa con như anh khiến trong lòng cũng có hơi không nỡ nhưng bây giờ ngược lại rất kiên định.
Tô Tiếu Tiếu: “…” Cô không ngốc được chưa, người ngốc là nguyên chủ, được rồi, dù sao chuyện này cũng không nói rõ ràng được.
Cô nhìn trên bàn còn mấy cái bánh bao thịt mới chỉ vào một cái và hỏi Hàn Thành: “Em có thể mang một cái về nhà cho mẹ em ăn thử được không?”
Lý Ngọc Phụng đối xử với cô rất tốt nên có đồ ngon gì Tô Tiếu Tiếu luôn nghĩ đến bà ấy đầu tiên.
Hàn Thành hơi gật đầu: “Được.”
Bà mai Từ vẫn chưa từ bỏ, bà ta có một loại cảm giác vịt nấu chín lại sắp bay đi, Tô Tiếu Tiếu vốn chỉ được bà ta kéo tới đây cho đủ quân số vì dù sao đơn làm ăn này bà ta nhất định phải thành công, nhưng người mà Hàn Thành nhìn trúng là Tô Tiếu Tiếu khiến bà ta thật không cam lòng, dù sao cha mẹ nhà họ Tô cũng không hài lòng, có khi bên nữ không cho lì xì bà mai cũng không biết chừng.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Đã học mấy năm.”
Hàn Thành: “Có ngại chăm sóc hai đứa trẻ không?”
Tô Tiếu Tiếu bớt thời gian liếc mắt nhìn gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của đồng chí nam đối diện, nhớ bà mai Từ từng nói anh có hai đứa con trai, một đứa năm tuổi và một đứa chưa đến hai tuổi, dựa theo như diện mạo này của anh vậy chẳng phải hai đứa trẻ của anh còn đáng yêu hơn cả bánh bao thịt hay sao? Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Không ngại, hai đứa cháu nhà em đều là em chăm lớn.”
Cô chưa từng chăm trẻ nhưng Đại Bảo và Tiểu Bảo quả thật đều do nguyên chủ chăm lớn.
Xét kỹ về nhân phẩm thì thật ra từ lúc quả phụ Lưu và Tô Tiếu Tiếu bước vào cửa đã bắt đầu phân cao thấp rồi.
Hàn Thành chưa từng nghĩ Tô Tiếu Tiếu cũng là đối tượng xem mắt của anh, cô được giáo dục rất tốt rất có chừng mực, bị gây sự cũng chỉ vừa cười vừa lùi qua một bên ngược lại không phải yếu đuối, nhìn bộ dạng của cô chỉ đơn thuần là không muốn chấp nhặt với đối phương. Làn da của cô rất trắng lại càng giống như cô gái ở thành phố, cho nên Hàn Thành hoàn toàn không nghĩ đến phương diện là đối tượng xem mắt này,.
Bản thân anh chăm hai đứa con nên cũng không mong đợi có thể tìm được một đối tượng tốt bao nhiêu, quả phụ Lưu quá biết suy tính cho dù không so sánh với Tô Tiếu Tiếu thì anh cũng không thể dẫn một người như vậy về bộ đội, Tô Tiếu Tiếu như vậy thật sự vượt quá sự mong đợi của anh quá nhiều.
“Nếu như cha mẹ em đồng ý, làm xong giấy chứng nhận kết hôn sẽ theo tôi đi được không?” Hàn Thành lại hỏi.
Tô Tiếu Tiếu đã giải quyết xong một cái bánh bao cảm thấy vô cùng hài lòng, cô gật đầu: “Được, đi ngay lập tức cũng được.”
Giọng nói của nữ đồng chí này nhỏ nhẹ, tính cách cũng mềm mại, vẻ mặt rất dễ bắt nạt khiến giọng nói của Hàn Thành cũng theo đó mà dịu đi: “Em có muốn hỏi tôi gì không?”
Tô Tiếu Tiếu nghiêm túc nghĩ rồi hỏi với vẻ chân thành: “Đi theo anh có được lo cơm bữa không? Bao no không? Có thể ăn thịt không?”
Ở thời đại này, đàn ông nhất định phải kiếm tiền nuôi gia đình nuôi vợ chính là một chuyện lớn.
Hàn Thành hiếm khi cong khóe môi, yết hầu nằm trên móc cài hơi dịch xuống: “Lo… được.”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Vậy thì không có vấn đề gì, nhưng anh vẫn phải cùng em về nhà hỏi sự đồng ý của cha mẹ em mới được.”
Bà mai Từ hoàn toàn không ngờ cũng chỉ tốn thời gian ăn hai cái bánh bao mà hai người đã thành chuyện rồi?
Đối diện với ánh mắt sắc như phi đao từng nhát ném tới từ bên kia của quả phụ Lưu, bà mai Từ hạ quyết tâm, dứt khoát nói: “Đồng chí Hàn đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, Tô Tiếu Tiếu chính là cô gái lười biếng nổi tiếng ở thôn Tô Gia chúng tôi, chưa bao giờ từng ra ruộng làm việc, đợt trước còn vì một thanh niên trí thức mà nhảy xuống giếng. Cậu phải nghĩ cho kỹ đừng đến lúc đó lại nói tôi hại cậu, đập bảng hiệu của tôi.”
Hàn Thành liếc mắt nhìn Tô Tiếu Tiếu với vẻ khó tin: “Em từng nhảy xuống giếng vì thanh niên trí thức sao?”
…
Tô Tiếu Tiếu thở dài, e rằng đầu óc của bà mai Từ này có hố đi, tuổi đã lớn như vậy rồi mà lời gì có thể nói lời gì không thể nói lẽ nào còn không biết sao?
Tuy rằng là họa của nguyên chủ nhưng cô cũng chỉ có thể gánh, Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Đã từng chết một lần thanh danh cũng không hay, nếu như anh ngại…”
“Không ngại.” Hàn Thành lắc đầu ngắt lời cô: “Sau này đừng ngốc như vậy nữa là được.”
Thật ra anh cũng thở phào nhẹ nhõm, phản ứng đầu tiên là chẳng trách da lại trắng như vậy hóa ra là không thích ra đồng làm việc, vốn anh còn cảm thấy đồng chí nữ tốt như vậy chịu hẹn hò với người góa vợ chăm hai đứa con như anh khiến trong lòng cũng có hơi không nỡ nhưng bây giờ ngược lại rất kiên định.
Tô Tiếu Tiếu: “…” Cô không ngốc được chưa, người ngốc là nguyên chủ, được rồi, dù sao chuyện này cũng không nói rõ ràng được.
Cô nhìn trên bàn còn mấy cái bánh bao thịt mới chỉ vào một cái và hỏi Hàn Thành: “Em có thể mang một cái về nhà cho mẹ em ăn thử được không?”
Lý Ngọc Phụng đối xử với cô rất tốt nên có đồ ngon gì Tô Tiếu Tiếu luôn nghĩ đến bà ấy đầu tiên.
Hàn Thành hơi gật đầu: “Được.”
Bà mai Từ vẫn chưa từ bỏ, bà ta có một loại cảm giác vịt nấu chín lại sắp bay đi, Tô Tiếu Tiếu vốn chỉ được bà ta kéo tới đây cho đủ quân số vì dù sao đơn làm ăn này bà ta nhất định phải thành công, nhưng người mà Hàn Thành nhìn trúng là Tô Tiếu Tiếu khiến bà ta thật không cam lòng, dù sao cha mẹ nhà họ Tô cũng không hài lòng, có khi bên nữ không cho lì xì bà mai cũng không biết chừng.
Danh sách chương