----
Ông lập tức nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt trầm xuống.
Lý Lệ Hoa cũng hoài nghi Thẩm Tình, hôm nay cô ta vừa đến liền tách ra khỏi bọn họ, vừa rồi xem biểu diễn cũng không phát hiện cô ta, chẳng lẽ là làm chuyện xấu chột dạ bỏ chạy đầu tiên.
Nghĩ đến con gái của mình lại một lần nữa suýt chút nữa bị cô ta hại, Lý Lệ Hoa nổi giận, rống lên với ông Thẩm:
"Thẩm Tình đâu? Lần này có phải lại là nó làm hay không? Tôi đã nói nó mà về thì sẽ không có chuyện tốt rồi mà!”
Thực tế Lý Lệ Hoa tức giận như vậy là có lý do, vì sao lúc trước Thẩm Tình lại bị đưa đi, chính là bởi vì cô ta dùng cách hôm nay, rắc bột đậu phộng vào sữa bò cho Thẩm Gia bốn tuổi uống.
Thẩm Gia dị ứng nghiêm trọng với đậu phộng, chỉ uống một ngụm đã hô hấp dồn dập, thiếu chút nữa đã chết vì không thở nổi, trong cơn giận dữ ông Thẩm mới nhẫn tâm đưa cô ta về quê.
Lần này cô ta mới trở về bao lâu đã lại bắt đầu vô duyên vô cớ nhằm vào Thẩm Uyển, thậm chí còn dùng lại trò cũ, đúng là chó không sửa được tật ăn phân.
Ông Thẩm tức giận trong lòng nhưng không phải vì Lý Lệ Hoa, ông nói với sắc mặt khó coi:
"Nó đã đi trước rồi, tôi đi nhờ người dẫn nó tới đây."
Nói xong ông nhìn Thẩm Uyển một cái, cam đoan với Lý Lệ Hoa:
"Nếu thật sự là do Tình Tình làm thì tôi tuyệt đối không thiên vị nó."
Lý Lệ Hoa không để ý tới ông, đi đến bên cạnh con gái quan tâm tình hình của cô.
Bên này, từ lúc nhìn thấy Thẩm Uyển biểu diễn thuận lợi, Thẩm Tình liền nhận ra việc mình động tay chân có thể đã bị phát hiện, chột dạ lập tức chạy trốn, chỉ là vừa đến cửa quân khu đã bị ông Thẩm phái người mang về.
Thẩm Tình còn đang ra vẻ trấn định, vào cửa đã làm khó dễ trước:
"Ba làm gì vậy? Con đã nói là con có việc rồi, tại sao lại khăng khăng bắt con phải đến đây? ”
Tầm mắt ông Thẩm nghiêm khắc nhìn chằm chằm cô ta một hồi, cho đến khi Thẩm Tình chịu không nổi chật vật né tránh, ông Thẩm đã hoàn toàn thất vọng về cô ta.
Sự tình đã đến bước này rồi, ông còn có cái gì không rõ nữa?
Phó đoàn Trình cũng không ngờ việc này dễ điều tra như vậy.
Nhưng tình huống hiện tại lại có chút phức tạp, liên quan đến chuyện riêng của nhà họ Thẩm, bà không tiện can thiệp nhiều liền đuổi những người khác trong phòng nghỉ ra ngoài hết, chỉ có mình ở lại, còn có Trình Anh sống chết không chịu đi.
Bà trừng mắt nhìn cô ấy vài lần, Trình Anh vẫn cứng cổ không đi.
Lúc này Thẩm Tình cũng đang cứng miệng, không thừa nhận việc này có quan hệ với mình.
Cô ta nói chắc nịch:
"Con chỉ đến thăm chị gái, không thể tự mình xảy ra chuyện, mọi người liền đổ hết lên đầu con được."
Một lát lại giả bộ đáng thương:
"Con biết mọi người đều hoài nghi con, trước kia con từng làm sai nhưng con đã sửa rồi. Không phải chị cũng đã tha thứ cho em rồi sao?"
Thẩm Uyển không dao động, chỉ hỏi cô ta: "Cô nói cô đến thăm tôi, vậy tại sao tôi không thấy cô?"
Thăm cô mà lại đến phòng thay đồ?
"Hơn nữa mọi người còn chưa nói đã xảy ra chuyện gì, làm sao cô biết là đã xảy ra chuyện?"
Thẩm Tình cứng đờ, biểu cảm vặn vẹo một hồi suýt chút nữa không diễn nổi nữa, nhưng vẫn nói câu kia:
"Em không biết, lúc ấy biểu diễn sắp bắt đầu, em sợ làm chị chậm trễ liền đi ra ngoài trước."
Cô ta muốn phủ nhận nhưng không phải là dễ dàng như vậy.
Ông lập tức nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt trầm xuống.
Lý Lệ Hoa cũng hoài nghi Thẩm Tình, hôm nay cô ta vừa đến liền tách ra khỏi bọn họ, vừa rồi xem biểu diễn cũng không phát hiện cô ta, chẳng lẽ là làm chuyện xấu chột dạ bỏ chạy đầu tiên.
Nghĩ đến con gái của mình lại một lần nữa suýt chút nữa bị cô ta hại, Lý Lệ Hoa nổi giận, rống lên với ông Thẩm:
"Thẩm Tình đâu? Lần này có phải lại là nó làm hay không? Tôi đã nói nó mà về thì sẽ không có chuyện tốt rồi mà!”
Thực tế Lý Lệ Hoa tức giận như vậy là có lý do, vì sao lúc trước Thẩm Tình lại bị đưa đi, chính là bởi vì cô ta dùng cách hôm nay, rắc bột đậu phộng vào sữa bò cho Thẩm Gia bốn tuổi uống.
Thẩm Gia dị ứng nghiêm trọng với đậu phộng, chỉ uống một ngụm đã hô hấp dồn dập, thiếu chút nữa đã chết vì không thở nổi, trong cơn giận dữ ông Thẩm mới nhẫn tâm đưa cô ta về quê.
Lần này cô ta mới trở về bao lâu đã lại bắt đầu vô duyên vô cớ nhằm vào Thẩm Uyển, thậm chí còn dùng lại trò cũ, đúng là chó không sửa được tật ăn phân.
Ông Thẩm tức giận trong lòng nhưng không phải vì Lý Lệ Hoa, ông nói với sắc mặt khó coi:
"Nó đã đi trước rồi, tôi đi nhờ người dẫn nó tới đây."
Nói xong ông nhìn Thẩm Uyển một cái, cam đoan với Lý Lệ Hoa:
"Nếu thật sự là do Tình Tình làm thì tôi tuyệt đối không thiên vị nó."
Lý Lệ Hoa không để ý tới ông, đi đến bên cạnh con gái quan tâm tình hình của cô.
Bên này, từ lúc nhìn thấy Thẩm Uyển biểu diễn thuận lợi, Thẩm Tình liền nhận ra việc mình động tay chân có thể đã bị phát hiện, chột dạ lập tức chạy trốn, chỉ là vừa đến cửa quân khu đã bị ông Thẩm phái người mang về.
Thẩm Tình còn đang ra vẻ trấn định, vào cửa đã làm khó dễ trước:
"Ba làm gì vậy? Con đã nói là con có việc rồi, tại sao lại khăng khăng bắt con phải đến đây? ”
Tầm mắt ông Thẩm nghiêm khắc nhìn chằm chằm cô ta một hồi, cho đến khi Thẩm Tình chịu không nổi chật vật né tránh, ông Thẩm đã hoàn toàn thất vọng về cô ta.
Sự tình đã đến bước này rồi, ông còn có cái gì không rõ nữa?
Phó đoàn Trình cũng không ngờ việc này dễ điều tra như vậy.
Nhưng tình huống hiện tại lại có chút phức tạp, liên quan đến chuyện riêng của nhà họ Thẩm, bà không tiện can thiệp nhiều liền đuổi những người khác trong phòng nghỉ ra ngoài hết, chỉ có mình ở lại, còn có Trình Anh sống chết không chịu đi.
Bà trừng mắt nhìn cô ấy vài lần, Trình Anh vẫn cứng cổ không đi.
Lúc này Thẩm Tình cũng đang cứng miệng, không thừa nhận việc này có quan hệ với mình.
Cô ta nói chắc nịch:
"Con chỉ đến thăm chị gái, không thể tự mình xảy ra chuyện, mọi người liền đổ hết lên đầu con được."
Một lát lại giả bộ đáng thương:
"Con biết mọi người đều hoài nghi con, trước kia con từng làm sai nhưng con đã sửa rồi. Không phải chị cũng đã tha thứ cho em rồi sao?"
Thẩm Uyển không dao động, chỉ hỏi cô ta: "Cô nói cô đến thăm tôi, vậy tại sao tôi không thấy cô?"
Thăm cô mà lại đến phòng thay đồ?
"Hơn nữa mọi người còn chưa nói đã xảy ra chuyện gì, làm sao cô biết là đã xảy ra chuyện?"
Thẩm Tình cứng đờ, biểu cảm vặn vẹo một hồi suýt chút nữa không diễn nổi nữa, nhưng vẫn nói câu kia:
"Em không biết, lúc ấy biểu diễn sắp bắt đầu, em sợ làm chị chậm trễ liền đi ra ngoài trước."
Cô ta muốn phủ nhận nhưng không phải là dễ dàng như vậy.
Danh sách chương