Mẹ Từ trợn tròn mắt, nói: “Ông đang khen ngợi con gái, hay là đang khen ngợi ông thế? Không biết xấu hổ.”Người một nhà nở nụ cười, Từ Ninh thấy tinh thần của mọi người rất tốt, còn nói chuyện với nhau thì đi rửa sạch mấy quả táo, mỗi người cầm một quả gặm.Tiểu Mạc nói: “Chị, quả táo này ăn ngon thật, rất ngọt.”Cha Từ dặn dò Tiểu Mạc: “Tiểu Mạc, hiện giờ chúng ta không thể thân thiết với anh trai chị gái con, ở bên ngoài đừng gọi là anh chị, biết không?”Tuy Từ Mạc chỉ hơn ba tuổi, nhưng đứa nhỏ này từ nhỏ đã thông minh, cộng thêm trong khoảng thời gian này bị giam, thấy nhiều việc hơn.Cậu bé gật đầu nói: “Cha, con đã biết, con ở bên ngoài sẽ ít nói.”Mẹ Từ hỏi tiếp:“Tiểu Ninh, những thứ mà con cho mẹ và cha xem vừa rồi, con mua kiểu gì? Khi hai đứa xuống nông thôn, mẹ không cho con nhiều phiếu mà!”Từ Ninh nghĩ thầm, vẫn là mẹ tương đối thận trọng.Cô nói: “Mẹ, mấy thứ này đều là vật phẩm lỗi, không cần phiếu, mỗi ngày hợp tác xã mua bán đều có lượng lớn hàng lỗi.”“Những vật phẩm lỗi này không có vấn đề gì lắm khó mà mua được, đều bị nhân viên trong hợp tác xã mua bán chia nhau.”“Khoảng thời gian trước con mang ít đặc sản vào huyện thành cho anh Kiến Thiết, chị dâu Hồng Mai hỏi con có mua len sợi không? Nói là vật phẩm lỗi, không cần phiếu.


Lúc ấy con nghĩ làm quần áo len cho anh cả con, nên bảo chị dâu Hồng Mai dẫn con đi.”“Lúc này con quen chị Hồng Anh em gái của chị Hồng Mai, người huyện thành bọn họ rất thích những đặc sản vùng núi này, mấy ngày hôm trước con lại vào huyện thành mang một ít cho chị Hồng Anh, chị ấy rất vui.”“Con nói với chị ấy nếu bên hợp tác xã mua bán của chị ấy có vật phẩm lỗi nào, thì để lại cho con ít.

Con nghĩ nhà chúng ta nhiều người, vải dệt, bông, giày bông, dù sao những thứ này đều cần dùng.

Hơn nữa không cần phiếu, bán lại không đắt nên con mua nhiều chút về, chị ấy bảo con hai ngày sau lại tới xem, nói đến lúc đó sẽ có rất nhiều thứ tốt.”Từ Ninh nghĩ thầm trong lòng, để chị Hồng Anh gánh chuyện này đi?Nếu không cô thật sự không nghĩ ra xuất xứ của mấy thứ này.Sau đó cô chỉ vào bếp lò nói:“Bếp lò này là chị Hồng Anh mua giúp con, nhưng cần hai phiếu công nghiệp, trong phòng củi còn có 250 cân than đá, cũng là chị Hồng Anh dựa vào quan hệ mua giúp con, không cần phiếu.”“Con còn bảo chú thợ mộc trong thôn làm một thùng tắm to cho con, đến lúc đó mùa đông chúng ta có thể làm ấm giường đất, ở trong phòng tắm rửa.”Hai vợ chồng nghe con gái nói chuyện, trên mặt đều là ý cười.Mẹ Từ nói: “Tiền đưa cho con sắp dùng hết rồi đúng không!”Sau khi nói xong lại lấy một đống tiền trong túi ra.Bà ấy đưa cho Từ Ninh nói:“Tiền trong nhà còn bằng này, khi anh trai con đi không yên ổn, mẹ và cha con bảo anh trai con mang phần lớn tiền trong nhà đi.


Khi đó nghĩ nhỡ đâu cả nhà chúng ta không ở cùng nhau, thì để anh trai con mỗi tháng gửi cho bọn con, mẹ và cha con hiện giờ làm gì cũng không tiện.”“Số tiền này để ở chỗ con, đừng không nỡ sử dụng, khi ông ngoại đi để lại tiền cho mẹ cha mẹ còn chưa động vào, đều được cha con giấu đi.”Từ Ninh nói:“Mẹ cầm đi! Khi bọn con xuống nông thôn cha mẹ đưa cho không ít tiền, xây nhà mất khoảng 200 tệ, dư lại đều được con cất đi, năm nay con và Tiểu An cũng được phát không ít tiền.”Mẹ Từ nói: “Con mua nhiều đồ như vậy, sao còn lại nhiều tiền được?”Từ Ninh nói:“Mẹ, mấy thứ này không đắt, là vật phẩm lỗi trong hợp tác xã mua bán, đều là đơn vị liên quan mới có, nếu không vì sao chức bị ở hợp tác xã mua bán luôn tranh giành tới đầu rơi máu chảy, còn không phải vì béo bở.”Cha Từ nói:“Con gái, mẹ con nói rất đúng, hiện giờ cha mẹ cầm tiền cũng không có tác dụng gì, tiền để lại ở chỗ con, bên trong còn có phiếu xe đạp, đi mua một chiếc xe đạp về, sau này ra cửa thuận tiện hơn.”Từ Ninh vừa nghe có phiếu xe đạp trong lòng vui vẻ, cô sớm đã muốn mua một chiếc xe đạp, chẳng qua không có phiếu, có xe đạp vào huyện thành cũng tiện hơn.


Dù sao cũng phải ở nơi này bảy tám năm, nghĩ một lát cô nhận lấy tiền..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện