Tạ Vân đem ngón tay của mình từng chút một từ trong lòng bàn tay Đan Siêu rút ra. Động tác này kỳ thật tràn ngập cẩn thận – nhưng trong đêm tối kia thật sự rất nhẹ, thậm chí ngay cả bản thân y cũng không thể phát hiện.

“Ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?” Tạ Vân nhìn chăm chú vào ánh mắt Đan Siêu hỏi.

Gió lạnh đêm đông xuyên qua cửa hiên, thổi vào hành lang khúc khuỷu của Trường Nhạc cung, khiến lá cây chung quanh hồ nước tuôn rơi rung động. Đan Siêu không trả lời.

“Ngươi chinh chiến tám năm, khải hoàn mà về. Thiên hậu tự mình thăng quan tiến tước, điền thổ tài vật cùng gia phó mỹ tỳ lập tức liền muốn cuồn cuộn không ngừng chảy vào phủ của ngươi… Vu Điền sứ đoàn còn ở trên điện, ngươi giúp bọn hắn đánh lui quân Thổ Phiên, bệ hạ lập tức liền muốn đem tin chiến thắng cùng với việc Vu Điền quốc quy thuận chiêu cáo thiên hạ. Đây là công danh tài phú bao nhiêu người trong kinh thành nằm mộng cũng muốn được như thế.”

“Nhưng hiện tại ngươi lại ở trong này, nói với ta là ngươi nhớ ta.”

Tạ Vân dừng một chút, thanh âm thong thả lại từng từ từng chữ rõ ràng, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là muốn thế nào, Đan Siêu?!”

Đan Siêu đón ánh mắt của y mỉm cười, đưa tay xắn cổ tay áo lên, lộ ra sợi dây buộc tóc sớm đã phai thành màu đỏ nhạt, lại vẫn cứ cột chặt nơi cổ tay.

“Ta muốn ngươi…” Hắn cơ hồ là thực nhu hòa mà nói, “Chính như là nam tử trong bài thơ kia hướng đồng học của hắn cầu ái, ta muốn cầu ngươi làm vợ của mình.”

Trong nháy mắt đó, đáy lòng Tạ Vân quả thực một mảnh lạnh lẽo, giống như quay lại đêm mùa đông tám năm trước ở Phụng Cao hành cung, giữa gió lạnh thét gào, ánh sao sáng lạn, bọn họ đối diện nhau trên mặt tuyết, người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này, kẻ chính mình một tay nuôi lớn lên lại nói, ta muốn cầu ngươi làm vợ, có thể chứ? Thời điểm đó hắn sẽ còn ngập ngừng hỏi: “Đánh thức ngươi sao? Ta đây liền đi.”

Hắn sẽ còn bởi vì bị cự tuyệt mà do dự thật lâu, sau đó khổ sở mà xoay người rời khỏi, ở trên mặt tuyết lưu lại một đường dấu chân dài, càng lúc càng xa dần.

…Nhưng mà Tạ Vân biết, hắn hiện tại sẽ không như vậy.

“… Nhưng ta không cần ngươi yêu.” Tạ Vân khàn khàn nói.

Biểu tình Đan Siêu không có bất luận cái gì ngoài dự liệu, thậm chí ngay cả xúc động cũng đều không có, tựa hồ sớm biết rằng y sẽ nói như vậy.

“Ta chỉ muốn hảo hảo sống trên cõi đời này, thủ hộ chân long, từ nay về sau vô tư, tận tình hưởng thụ tiền tài quyền lực cùng vinh hoa phú quý, ở trên đỉnh cao thế nhân khó có thể với tới bễ nghễ chúng sinh, cuối cùng thọ chung chính tẩm… Ngươi có biết biến số lớn nhất trong đó là cái gì không?!”

[(*): thọ chung chính tẩm: chết theo số thọ, đại khái an nhàn sống hết thọ mệnh]

Tạ Vân xách cổ áo Đan Siêu lên, ánh mắt rét lạnh khiếp người, cắn răng nói: “Chính là tình yêu khác biệt thế đạo kia của ngươi!”

Nói xong một câu cuối cùng, gió lạnh từ ngoài lùa vào, tác động lên vết thương nơi ngực trái y. Tạ Vân dùng sức đẩy ra Đan Siêu, đè lên ngực trái chính mình để bình ổn, lại chỉ thấy Đan Siêu mắt không chớp mà nhìn mình: “Chỉ cần ngươi hy vọng, hết thảy đều sẽ có.”

Tạ Vân mím chặt môi không nói được một lời.

“Nhưng ngươi nói thủ hộ chân long…” Đan Siêu gằn từng chữ một nói “Là chân long nào?”

……………..

Dạ yến trong Trường Nhạc cung.

Tạ Vân đã đi quá một bữa cơm còn chưa có quay lại, Dương Diệu Dung nhìn chiếc ghế trống rỗng bên cạnh, sau khi chần chờ thật lâu, vẫn là thừa dịp lúc không người chú ý liền đứng lên, đi ra thiên môn.

Hoa viên trong Trường Nhạc cung có một khóm mai rừng. Đầy cành hồng mai nở rộ, dưới ánh trăng tản mát ra hương thơm thoang thoảng. Dương Diệu Dung đi dọc theo con đường lát đá xanh trong chốc lát, chỉ cảm thấy ánh trăng thật dễ chịu, mùi hương thanh lãnh tràn đầy trong lồng ngực. Một bụng tâm sự không khỏi trở nên thoải mái, ở dưới một gốc cây mai cổ thụ dừng lại bước chân.

Nàng vừa định nơi nơi thăm dò nhìn xem Tạ Vân có ở gần đó hay không, đột nhiên lại nghe phía sau truyền đến một thanh âm hơi chần chờ: “Dương cô nương?”

Dương Diệu Dung kinh ngạc quay đầu lại. Chỉ thấy phía sau cây mai, một thanh niên nam tử thân hình có chút suy nhược, tướng mạo lại phi thường văn tú, mặc một thân áo vàng óng ánh.

“… Thái tử điện hạ?”

Thái tử Lý Hoằng tựa hồ phi thường cao hứng, nhưng thần thái lại có chút câu nệ, nhất thời lúng túng không biết nên nói cái gì. Thấy Dương Diệu Dung duyên dáng cúi người trí lễ, mới cuống quít tiến lên một bước: “Dương cô nương không cần đa lễ. Mau, mau mời đứng dậy!”

Dương Diệu Dung vẫn là kiên trì hành lễ, cười hỏi: “Thái tử điện hạ không ở trên dạ yến sao? Vì sao lại đến nơi đây?”

Thái tử muốn nói cái gì, lại che miệng khàn khàn mà ho hai tiếng.

Vài năm này thân thể Thái tử không được tốt lắm. Gần đây lại dần dần nhiễm phải chứng ho ra máu. Ngự y nhiều lần thăm chẩn, đều nói không ra nguyên cớ, chỉ có thể thống nhất một đường bẩm cáo, nói là Thái tử giám quốc bởi vì công việc bận rộn mà thiếu điều dưỡng – Nhưng mà bản thân hắn lại biết, kỳ thật là từ năm đó ở Từ Ân tự trúng kịch độc, mặc dù may mắn không chết, dư độc lại chưa thanh mới đưa đến kết quả hôm nay.

Dương Diệu Dung cau mày nói: “Điện hạ thỉnh ngàn vạn bảo trọng quý thể a.”

“Không sao, ngẫu cảm thời khí mà thôi.” Thái tử ngẩng đầu mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Ta là nhìn thấy Dương cô nương rời bàn mà đi, mới… mới cùng lại đây…”

Lời này cũng rất có thâm ý, Dương Diệu Dung không khỏi ngẩn ra, nội tâm đột nhiên dâng lên một tia hồ nghi.

Nhưng nàng phản ứng cũng rất nhanh, mạnh mẽ đem câu “Ngài cùng tới đây làm gì” nuốt trở vào, cười nói: “Tạ Thống lĩnh uống nhiều quá, nói muốn tới mai viên hóng gió, ta là tới tìm y – Điện hạ vì sao gọi ta là Dương cô nương? Cũng chỉ vài ngày nữa, nên gọi là Tạ phu nhân rồi.”

Thái tử cũng không biết là nghe hiểu hay là không hiểu, cả người tựa hồ cũng cứng ngắc một chút.

Nhưng mà đang lúc Dương Diệu Dung cho rằng hắn sẽ không nói thêm cái gì nữa, lại chỉ thấy Thái tử nuốt ngụm nước miếng, chậm rãi nói: “Ta có câu chân tình với người sơ giao, thỉnh Dương cô nương ngàn vạn thứ lỗi. Tạ Thống lĩnh y… làm người thật là tàn nhẫn, vả lại lại tâm ngoan thủ lạt; Dương cô nương lại khiêm cung tao nhã, nhu tình như nước, vì sao lại phải gả cho người như vậy? Tạ Vân không phải là kẻ xứng đáng a!”

Nói xong hắn tựa hồ cố lấy dũng khí, tầm mắt sáng ngời mà nhìn về phía Dương Diệu Dung.

Dương Diệu Dung á khẩu không trả lời được, trong mai viên nhất thời mọi âm thanh như dừng lại, thậm chí ngay cả tiếng gió cũng như biến mất vô tung.

Một lúc lâu sau nàng mới bất đắc dĩ mà thở dài, nâng lên bàn tay thon thả trắng nõn, chỉ vào một nhành mai bên người: “Điện hạ, thỉnh nói cho ta biết đây là cái gì?”

Thái tử chần chờ nói: “Nhánh cây.”

“Nhánh cây như thế nào?”

“Đen đủi khô héo, chất đầy tuyết đọng. Sợ là sáng mai thợ hoa liền tới cắt đi… Vậy thì sao?”

Dương Diệu Dung nhẹ nhàng đem cành mai kéo lại gần, tuyết đọng tuôn rơi xuống, lộ ra một sườn khác đầy nụ hoa hồng hồng.

” Điện hạ, ngài xem! Chính là chỉ hơi đổi chút góc độ, sự vật trước mắt ngài liền sẽ biến đến hoàn toàn bất đồng. Tạ Vân cũng là như thế, ở trong mắt ngài xem ra có lẽ y là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Ở trong mắt ta y lại ôn hòa săn sóc, là người thân một nhà trong tương lai.”

Dương Diệu Dung thuận tay hái đóa hoa mai trên cành, nói: “Về phần có xứng hay không xứng… Nếu không có gả, làm sao biết được y nhất định không xứng chứ?”

Thái tử trong lòng si ngốc, lặp lại mấy câu nàng vừa nói, nhất thời cơ hồ ngây người ra, thật lâu sau mới cười thảm một tiếng: “Xem ra là ta sinh không gặp thời, chỉ có thể gặp nhau quá chậm a!”

Dương Diệu Dung không biết làm thế nào mà xem nhẹ câu sau, chỉ nhằm vào câu phía trước mà khuyên nhủ: “Điện hạ ngàn vạn đừng tự coi nhẹ mình như vậy. Điện hạ  hôm nay là Thái tử, mai này sẽ là đế vương. Giang sơn xã tắc cùng lê dân bá tánh đều được phó thác vào tay Điện hạ, tại sao lại nói sinh không gặp thời như vậy?”

“Thật không?” Thái tử hỏi lại: “Ta còn tưởng rằng người người bên cạnh Tạ Vân cũng đã nhận định giang sơn xã tắc muốn phó thác vào tay kẻ khác rồi chứ, như thế không phải là sinh không gặp thời sao?”

“Điện hạ hiểu lầm. Hiện giờ lập trường của Tạ Vân không khác gì lúc trước. Nhưng tương lai cho dù là ai ngồi ở trên cái ghế kia, Tạ Vân đều sẽ dốc lòng hết sức đúng bổn phận của thần tử…”

Lời này biện giải ngay cả chính bản thân Dương Diệu Dung cũng cảm thấy phi thường gượng gạo, nhưng nàng quả thật đã hết sức, chỉ đành thở dài một tiếng.

Chỉ cần Thái tử phản bác thêm nửa câu, nàng liền thật sự cái gì cũng đáp không được. May mà Thái tử cũng không làm vậy, chỉ đứng ở nơi đó tự giễu mà nói: “Ta minh bạch.”

Ngay sau đó hắn phi thường ôn hòa mà mỉm cười, nói: “Nhưng ‘chỉ hận gặp nhau quá muộn’ sáu chữ này, như thế nào cũng là cũng vô pháp phủ nhận. Phải không, Dương cô nương?”

Dương Diệu Dung không biết làm sao, lại có điểm tâm sinh trắc ẩn. Nàng đang muốn châm chước đáp một câu gì, đột nhiên chỉ nghe cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân vội vàng. Ngay sau đó một tiểu hoạn quan tâm phúc của Đông Cung bước nhanh đi đến bên Thái tử, tất cung tất kính nói: “Lang quân! Thánh nhân đã ra khỏi Tử Thần điện, muốn giá lâm Trường Nhạc cung tiếp kiến Vu Điền sứ đoàn, ngài mau trở về thôi!”

Thái tử liền hướng Dương Diệu Dung mỉm cười gật đầu một cái, xoay người đi về hướng Trường Nhạc cung.

…………..

Cách đó hơn mười bước, ở một gốc mai khác không ai nhìn thấy, một tiểu cung nữ thu liễm tiếng động, tận lực không phát ra bất luận thanh âm gì mà đi bước một lui ra khỏi nội hoa viên.

Ngay sau đó nàng cất chân chạy như điên, quen thuộc mà xuyên qua hành lang rắc rối phức tạp của Trường Nhạc cung, từ cửa sau vòng qua bình phong cẩm thạch bước vào chính điện, trốn sau màn che, nhỏ giọng gọi: “Tỷ tỷ!”

Trước màn chính là dạ yến đang ăn uống linh đình. Trên thủ tọa, Hoàng đế còn chưa giá lâm. Tâm phúc cung nữ bên cạnh Võ Hậu theo thanh âm quay đầu lại, lộ ra thần sắc kinh ngạc. Ngay sau đó đứng dậy lặng lẽ đi tới.

“Ngươi trốn đi chỗ nào chơi? Thiên hậu mới vừa rồi còn hỏi…”

“Ta ở trong vườn mai nhìn thấy Thái tử,” tiểu cung nữ sắc mặt trắng bệch, run run rẩy rẩy nói: “Ta nhìn thấy Thái tử cùng… cùng Tạ Thống lĩnh cái Dương cô nương kia…”

…………….

“Thánh thượng giá lâm …!”

Trường Nhạc cung người người đứng dậy quỳ phục xuống đất. Chỉ thấy cửa cung mở rộng, nghi trượng nổi lên bốn phía. Hoàng đế được cung nga nâng hạ tiến vào trong điện ngồi lên thủ toạ, nhìn xung quanh một vòng, cười nói: “Các vị ái khanh đều đứng lên đi!”

Cung nhân lập tức nâng Vu Điền vương cùng công chúa dậy, tiện đà Hồng Lư tự khanh tiến lên bẩm tấu, từ trong tay Vu Điền sứ giả tiếp nhận một quyển thiếp vàng thật dày ghi danh mục bảo vật tiến cống, đưa cho hoạn quan dâng lên Thánh Thượng;

Thánh Thượng long tâm đại duyệt, giáng xuống ban thưởng. Vu Điền vương lại suất lĩnh đám tử đệ thủ lĩnh tam bái cửu khấu, quỳ xuống đất tạ ơn.

Ngồi vào chỗ, Dương Diệu Dung lặng lẽ liếc mắt một cái dò xét Tạ Vân bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”

Tạ Vân so với Dương Diệu Dung trở về còn chậm hơn một bước, tựa hồ sắc mặt không tốt, chỉ lắc đầu không nói.

Đại khái có thể là ngoài trời phi thường giá rét, hai má Tạ Vân hiện ra một loại cực độ trong suốt, mơ hồ còn có chút xanh. Nhưng môi y lại có chút đỏ lên không được bình thường. Ở trên gò má trắng như băng tuyết lạnh thấu xương, thậm chí có chút nồng đậm diễm lệ.

Dương Diệu Dung nhìn chằm chằm trong chốc lát, trong lòng nghi ngờ bản thân có phải nhìn lầm rồi hay không, lại thấy Tạ Vân mẫn cảm mà quay mặt sang một bên, lảng tránh ánh nhìn dò xét của nàng.

Dương Diệu Dung bỗng chốc sinh nghi ngờ: “Ngươi…”

Đột nhiên thanh âm của nàng ngưng bặt, theo tầm mắt dư quang nhìn lại.

Cách đó không xa, dưới một bên tay Thiên hậu, Đan Siêu đang lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía nàng.

Người ta đều đồn vị tướng quân tám năm đóng giữ Tây Bắc này lãnh khốc vô tình, giết người như ngóe. Nhưng giờ phút này Dương Diệu Dung không cách nào từ trên người hắn tìm được một tia khí tức hung ác, ngược lại còn thực bình tĩnh.

Chỉ là, vẻ bình tĩnh kia giống như hồ nước sâu, phía dưới ẩn dấu những mạch nước ngầm cuồn cuộn, làm người ta không khỏi sinh ra kiêng kị.

Đan Siêu hướng nàng lễ phép gật đầu, sau đó ở trước mặt mình rót đầy chén rượu, xa xa đối kính, ngẩng đầu uống cạn.

“Mau đưa tiểu công chúa nâng dậy!” Hoàng đế vui vẻ sai sử cung nhân, lại thập phần thoải mái mà chuyển hướng Vu Điền vương: “Ngươi quả cũng tệ thật, dọc đường thượng kinh vất vả, vì sao còn đem thiên kim quý nữ đi theo?”

Vu Điền vương vội cười nói: “Bệ hạ nhìn nữ nhi của ta như thế nào?”

Vấn đề này theo thường lệ phải là từ Hoàng hậu đáp lời, chỉ cần nhắm mắt theo nhịp mà khen một phen công chúa mỹ mạo, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức… là có thể hoàn mỹ mà ứng phó. Trong nhiều năm Võ Hậu làm Hoàng hậu, cảnh tượng như vậy cũng phát sinh qua rất nhiều lần.

Nhưng mà lúc này không đợi Võ Hậu mở miệng, lại nghe Hoàng đế nói: “Tiểu công chúa không hổ là Tây Vực minh châu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!”

Võ Hậu nghẹn.

Vu Điền vương trong lòng cũng cảm thấy có chút không đúng, nhưng trước mắt bao người không kịp phản ứng, liền trực tiếp theo kế hoạch ban đầu nói tiếp: “…Thực không dám dấu diếm bệ hạ, ta lần này mang theo nữ nhi thượng kinh yết kiến, kỳ thật là muốn đem nữ nhi ta tối trân ái ở lại Thiên triều thượng quốc, vĩnh kết lương duyên Tần Tấn trọn đời…”

Theo lệ, kế tiếp Hoàng đế nên khen Thái tử vài lời, tỏ vẻ con mình xứng đôi con gái của ngươi, nhất định sẽ hảo hảo đối xử với nàng. Lại để tránh cho nàng bị danh phận Thái tử lương đệ (*) linh tinh, nhất định sẽ lấy lễ chư hầu để coi trọng cùng trấn an.

[(*): Lương đệ là một chức danh hầu thiếp của Thái tử. Vợ chính của Thái tử là thái tử phi (1 người), hầu thiếp phía dưới Thái tử phi là Lương đệ (2 người)]

Nhưng mà Hoàng đế không làm như vậy.

Võ Hậu chuyên quyền, tâm lại tàn nhẫn. Sau khi Thái sơn Phong Thiện trở về liền trực tiếp độc sát Ngụy Quốc phu nhân. Từ đó về sau hậu cung cũng đã lâu không thấy bóng dáng giai nhân nào thanh xuân trẻ tuổi. Ánh mắt mờ đục của Hoàng đế ở trên người Toa Đạt Lệ công chúa băn khoăn một vòng, đầy vẻ vui mừng cười ha hả hỏi Vu Điền vương:

“A? Vĩnh kết duyên Tần Tấn… ngươi muốn mang tiểu công chúa hiến cho trẫm sao, Phục Đồ Hùng?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện