Ngày mùng hai tháng Giêng.
Dưới chân Thái sơn, Phụng Cao hành cung.
Cung nhân tuần tra buổi đêm vừa chuyển qua góc hành lang, đột nhiên cảm giác nghe thấy được cái gì, nghi hoặc ngẩng đầu: “Ai ở đó…”
Cách đó không xa một hòn đá nhỏ nhẹ nhàng được búng ra, xuyên qua bụi hoa, nháy mắt đánh vào sau gáy cung nhân kia.
Cung nhân bịch một tiếng té ngã trên nền đất, ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp liền mất đi ý thức.
Đan Siêu thả người nhảy lên mái hiên, vô thanh vô tức dừng ở trên mái ngói lưu ly xanh thẫm, lập tức bước nhanh vài bước, phóng qua khoảng trống hẹp giữa trắc điện cùng hậu đường, dừng lại trên một mái nhà.
… Sau khi thánh giá đi tới Phụng Cao, hắn làm đại nội cấm vệ tới lui tuần tra nơi này cũng rất nhiều lần, vì vậy đối với địa hình đường đi đều hết sức quen thuộc.
Doãn Khai Dương sau khi hồi triều, phần lớn thời gian đều cùng thánh giá như hình với bóng, đem Hoàng đế đặt dưới sự giám sát chặt chẽ của mình. Bởi vậy muốn tìm Doãn Khai Dương, tới nơi này là biện pháp duy nhất.
Đan Siêu quỳ một chân trên nóc nhà, đang muốn vươn tay dụng lực nhấc một viên ngói lên, đột nhiên động tác khẽ dừng, cúi đầu xuống dưới nhìn lại.
Ánh trăng như làn nước mềm mại trải dài trên hành lang khúc khuỷu. Lan can thềm ngọc, thạch trụ tường son như được che phủ trong một tầng sương mờ ảo mông lung. Một thân ảnh mặc trường bào tay áo rộng đang từ đầu hành lang dài đi tới. Ngoại trừ ngọn đèn lưu ly màu xanh nhạt trong tay, ống tay áo cùng vạt áo đều chôn vùi trong sương mù mênh mang, phảng phất như du hồn từ một thế giới khác phiêu lãng mà đến.
Một nỗi chua xót từ sâu trong đáy lòng Đan Siêu lặng lẽ dâng lên.
Đó là Tạ Vân…
… Vai trái y bị thương!
Trên cổ áo Tạ Vân có một đoạn băng nhỏ hờ hững quấn quanh không có cột chặt, vạt áo bên trái thoáng rộng mở, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy cần cổ thon dài, cùng phía trong bọc một tầng băng vải. Đan Siêu không cần nghĩ cũng biết ắt hẳn y đã động võ. Trên đời này có thể khiến Tạ Vân mạo hiểm tính mạng động võ chỉ có một việc – quyền lực.
Hẳn là ban ngày y nhúng tay tham gia thiên hạ võ đạo đại hội trên Túc Nhiên sơn.
Đan Siêu nhắm nghiền mắt lại, tự ngược hít một hơi thật sâu không khí lạnh ban đêm rét đến tận xương. Khi hắn tỉnh táo lại, lần thứ hai mở mắt ra, chỉ thấy Tạ Vân đã xuyên qua hành lang gấp khúc, theo bậc thềm ngọc mà bước lên, đứng ở trước tẩm cung hậu điện. Lập tức liền nghe “két…” một tiếng, có người từ phía trong mở ra cánh cửa màu son, Tạ Vân nhấc chân vượt qua ngưỡng cửa.
… Là ai? Mở cửa cho Tạ Vân không thể nào là Doãn Khai Dương. Chẳng lẽ hôm nay tuỳ giá chính là Võ Hậu?
Đan Siêu một tay bắt lấy phiến ngói trên mái nhà, một tay kia che, dùng nội lực ngang nhiên chấn nhẹ. Chỉ nghe tiếng nứt rất nhỏ bị che lại trong lòng bàn tay, phiến ngói lưu ly đã bị cắt thành hai đoạn, từ khe hở có thể mơ hồ nhìn thấy gấu váy đỏ chợt lóe trong nội điện – đúng là Võ Hậu!
“Ngươi bị thương?” Võ Hậu nhíu mày hỏi.
Tạ Vân lắc lắc đầu, không trả lời, hỏi: “Thánh thượng đâu?”
Hoàng đế mặc áo ngủ màu vàng nằm nghiêng trên giường, trở mình, nhíu mày, hiển nhiên trong lúc ngủ mơ cũng không quá an ổn. Tạ Vân vươn tay phất qua thuỵ huyệt bên sườn của hắn, nhẹ nhàng như lông chim xẹt qua đỉnh đầu. Rất nhanh hô hấp của Hoàng đế dần dần đều đặn vững vàng, không hề nhúc nhích.
“Vì sao Doãn Khai Dương không ở đây?” Tạ Vân một mặt duỗi tay ra sau gáy mình, một mặt cũng không quay đầu lại hỏi Võ Hậu.
Võ Hậu hơi chần chờ: “… Doãn Khai Dương… giống như bị thương.”
“Cái gì?”
“Thánh giá từ ngày xuất phát khỏi Bộc Dương hành cung, ta được cung nữ tâm phúc báo lại, khi nàng phụng dưỡng Thánh thượng có nhìn thấy Doãn Khai Dương che ngực ho khan. Thánh thượng hỏi làm sao vậy, Doãn Khai Dương đáp không có gì; nhưng cung nữ lại thoáng nhìn thấy trước ngực hắn tựa hồ có vết máu chảy ra, giống như là bị vũ khí sắc bén gây nên.”
Võ Hậu âm trầm mà nhíu đôi lông mày, nói: “Sau khi ta nghe qua chuyện đó, nguyên bản định triệu kiến Hạ Lan Mẫn Chi đến, bóng gió thăm dò mà hỏi qua. Nhưng ai ngờ tên tâm phúc cung nữ mật báo ngày hôm sau đã bị người phát hiện rơi xuống nước bỏ mình, đến nay cũng tra không ra bất luận chứng cứ gì xác thực…”
“Từ đó về sau Doãn Khai Dương liền né tránh mọi người. Ngoại trừ một mình kiến giá, bất luận trường hợp có ngoại nhân hắn đều không xuất hiện, tựa hồ đối với thương thế của mình cực kỳ kiêng kị – đêm nay cũng là bởi vì Thánh thượng triệu kiến Bổn cung, cho nên hắn mới tránh đi không thấy.”
Chuyện này thật kỳ lạ, người nào có thể làm cho Doãn Khai Dương bị thương?
Tạ Vân ánh mắt khẽ động, tựa hồ đột nhiên nhớ ra cái gì, nhưng ngay sau đó liền hơi có vẻ tự giễu mà lắc đầu, nói: “Ta đã biết.”
Mái tóc y vốn được một sợi dây lụa đỏ sậm cột sau đầu, lúc này một tay nhấc tóc lên, đồng thời từ sau gáy rút ra một vật. Chỉ thấy trong ánh nến vật đó rõ ràng là một kim châm dài khoảng ba tấc, mảnh như lông tơ. Nếu không phải chất liệu làm bằng vàng ròng dưới ánh nến rạng rỡ sinh quang, cho dù cầm ở trong tay cũng khó mà phát hiện.
Trên nóc nhà, đồng tử Đan Siêu chợt căng thẳng.
Võ Hậu ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”
“Định hồn châm.” Tạ Vân nói.
“Trước kia ngoài biên tái có một môn phái nhỏ có thể sử dụng huyền hỏa để luyện bí kim. Sau khi Doãn Khai Dương biết được, liền tru sát toàn bộ môn phái đó, mang bí kim về làm thành mười hai cây Định hồn châm. Châm này phối hợp với thủ pháp đặc biệt đâm vào gáy liền có thể làm người ta mất trí nhớ, đâm vào vị trí các huyệt Thái dương, Nhân trung, thì có thể làm người ta chống đỡ được huyễn thuật, tà ma bất xâm.”
Y đưa ra cây châm, ý bảo Hoàng hậu cầm lấy, trầm giọng nói: “Ngày mai trên lôi đài Xã Thủ sơn của Thần quỷ môn, nếu khi tình hình ta chiến đấu bất lợi, hoặc có thể bỏ mạng trên tay Doãn Khai Dương, thỉnh nương nương đem cây châm này đâm vào huyệt Thái dương của Thánh thượng…”
Bàn tay Võ Hậu nâng lên nháy mắt cứng lại, kinh ngạc nói: “Vạn nhất thực sự thí quân thì làm sao?!”
Tạ Vân nhìn nàng, cười cười.
“…” Sau một lúc trầm mặc thật lâu, Võ Hậu rốt cục kịp phản ứng cái gì, run giọng hỏi: “Ngươi nói châm này đâm vào huyệt Thái dương, liền có thể khiến cho người ta chống đỡ huyễn thuật? Chẳng lẽ Thánh thượng…”
“Nương nương không thấy là bắt đầu từ khi Doãn Khai Dương hồi triều, cùng Thánh thượng đóng cửa mật đàm ba ngày, Thánh thượng liền đối với hắn mọi chuyện nói gì nghe nấy, vô tri vô giác giống như con rối, tình trạng cực kỳ không ổn sao?”
Võ Hậu đuôi lông mày chợt nhảy dựng.
“Huyền Vũ ấn trời sinh am hiểu huyễn thuật. Nghe đồn là cũng có thể thao túng tâm trí người khác, nhưng ta không xác định được Doãn Khai Dương có động tay động chân gì trên người Thánh thượng hay không. Điều duy nhất ta biết là, nếu có chuyện đó, hắn nhất định phải bỏ hơn phân nửa tâm huyết trên khôi lỗi thuật. Một khi thuật phá liền sẽ ảnh hưởng cực lớn đến bản thân hắn.”
Tạ Vân dừng một chút, ánh mắt bình tĩnh nhìn phía Võ Hậu: “Nhưng nếu Thánh thượng không bị trúng khôi lỗi thuật, sau khi kim châm đâm vào huyệt Thái Dương, có nguy hiểm đến tính mệnh hay không, điểm ấy ta cũng không dám nói…”
Võ Hậu đầu ngón tay hơi hơi run run, tựa hồ có chút không dám cầm cây châm.
“Không có biện pháp khác có thể nghiệm ra việc Thánh thượng có trúng huyễn thuật hay không sao?” Nàng không ôm hy vọng gì mà hỏi.
“Không có!” Tạ Vân lẳng lặng nói.
Võ Hậu cùng Tạ Vân đối diện. Ánh nến trong tẩm điện hơi hơi lay động, kỷ án bằng gỗ lim mạ vàng cùng rèm châu dường như biến mất trong bóng tối, chỉ toả ra bóng dáng phú quý mà thâm trầm.
“Cho nên thỉnh nương nương lúc tính mạng của ta bị đe doạ, hãy quyết định có đâm Định hồn châm hay không…” Sau một hồi Tạ Vân rốt cục nói, âm cuối nhẹ nhàng phiêu tán trong màn đêm đông giá rét tĩnh lặng: “Doãn Khai Dương lớn tuổi hơn ta rất nhiều, chính là đương tuổi thịnh tráng nhất. Mặc dù khai ấn, Ẩn thiên thanh cũng chưa chắc là đối thủ của Huyền Vũ ấn trưởng thành… Dùng loại thủ đoạn này quấy nhiễu hắn, là biện pháp duy nhất lúc này ta có thể nghĩ ra.”
Võ Hậu ngưng mắt thật lâu nhìn cây Định hồn châm lóe ra ánh sáng nhạt. Không biết qua bao lâu, tựa hồ thời gian như đông lại trong đại điện cao thâm trống trải, mới thấy nàng chậm rãi vươn tay.
Đúng lúc này, trên nóc nhà truyền đến một tiếng “cách” rất nhỏ.
… Đan Siêu thốt nhiên co lại ngón tay, nhưng mà đã quá muộn. Một nửa phiến ngói lưu ly bị hắn bẻ gãy thế nhưng không chịu nổi trọng lượng, đột nhiên nứt ra.
Tạ Vân quắc mắt: “Người nào?”
Phần phật một tiếng vạt áo lay động, Đan Siêu đứng dậy chạy đi. Cùng lúc đó trong nội điện, Tạ Vân như một ngôi sao băng vọt ra, thẳng hướng phía nóc nhà bay tới!
“Ai? Đứng lại!”
Đan Siêu mắt điếc tai ngơ, thân ảnh màu đen như quỷ mị ẩn vào bóng đêm. Tạ Vân không thể để cho người khác biết y đêm khuya bí mật tiến vào tẩm cung của Thánh thượng, bởi vậy không dám cao giọng quát, chỉ theo phương hướng bóng đen biến mất mà đuổi sát theo. Dưới chân ngói xanh gạch đỏ hóa thành bối cảnh nhìn không rõ bay xẹt qua, phút chốc cảnh tượng trước mắt biến hóa, đã tiến vào ngự hoa viên của hành cung.
Ánh trăng thấp thoáng, cây cối hoa cỏ thâm sâu, chung quanh an tĩnh, chỉ nghe thấy xa xa tiếng mõ cầm canh mơ hồ văng vẳng.
Tạ Vân bước chân đứng lại.
Y nhìn chung quanh, ánh mắt dần dần từ cảnh giác biến thành an tĩnh. Sau một lúc lâu rốt cục buông lỏng bàn tay vẫn nắm chặt chuôi Thái A kiếm, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Bởi vì khinh công đem khí tức vận tới cực hạn, cổ áo nơi vai trái của y bị bung ra, ở chỗ không người nhìn đến, tơ máu đang chậm rãi thấm ra băng vải. Tạ Vân vươn tay đè lên miệng vết thương.
“… Là Đan Siêu sao?” Y nhìn vào bóng đêm sâu thẳm, khàn khàn hỏi.
“Ngươi còn… trở về làm cái gì?”
Gió Bắc từ trời cao thổi quét xuống, bật vào bức tường cung điện, phất lên tóc mai đang rủ bên người.
Một thanh âm quen thuộc lại lạnh như băng rốt cục từ chỗ cao phía sau vang lên:
“…Trở về nhìn ngươi vị cực nhân thần như thế nào, hay lại là chết không có chỗ chôn…”
“Ngày mai bất luận gặp tình huống nào, ta cũng sẽ không giúp ngươi!”
Tạ Vân tựa hồ sớm đã dự liệu kết quả này, y nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cười một chút, nói: “Đúng là nên như vậy!”
Năm chữ kia rõ ràng không nặng, thậm chí còn thập phần mềm nhẹ, nhưng lại như vũ khí sắc bén đâm vào tâm gan, trong phút chốc ngay cả cổ họng cũng nổi lên vị rỉ sắt chua xót – Đan Siêu trong đầu trống rỗng, một chữ cuối cùng vừa buông, hắn đã vô thanh vô tức từ trên cao hạ xuống, giống như ác điểu nhào về phía con mồi, lăng không đi tới phía sau Tạ Vân.
Trong nháy mắt đó, sau cổ Tạ Vân ở ngay chỗ hắn có thể chạm tới. Gần như vậy, không hề phòng bị như vậy, chỉ đưa tay là có thể dễ dàng bóp trụ cổ họng tuyệt đẹp yếu ớt kia.
…Nếu cảnh tượng như vậy đọng lại, chính là một tình huống cực độ gay cấn, giương cung bạt kiếm.
Nhưng mà ngay sau đó, Đan Siêu duỗi tay vuốt lên sợi dây lụa màu đỏ buộc trên tóc Tạ Vân, nhẹ nhàng vừa kéo.
Mái tóc dài bung ra rơi xuống như thác nước. Tạ Vân đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Đan Siêu đem dây buộc tóc nắm trong lòng bàn tay, khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, đáy mắt lóe ra phẫn hận, thống khổ cùng một tia mê luyến.
Tạ Vân chững lại.
Ngay sau đó, Đan Siêu đem dây buộc tóc giơ lên bên môi nhẹ nhàng hôn một cái, lập tức đề khí lùi về phía sau, giống như một đầu chim ưng mãnh liệt tung cánh thẳng lên chín tầng trời. Chỉ trong giây lát, thân ảnh đã biến mất dưới ánh trăng bàng bạc.
Dưới chân Thái sơn, Phụng Cao hành cung.
Cung nhân tuần tra buổi đêm vừa chuyển qua góc hành lang, đột nhiên cảm giác nghe thấy được cái gì, nghi hoặc ngẩng đầu: “Ai ở đó…”
Cách đó không xa một hòn đá nhỏ nhẹ nhàng được búng ra, xuyên qua bụi hoa, nháy mắt đánh vào sau gáy cung nhân kia.
Cung nhân bịch một tiếng té ngã trên nền đất, ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp liền mất đi ý thức.
Đan Siêu thả người nhảy lên mái hiên, vô thanh vô tức dừng ở trên mái ngói lưu ly xanh thẫm, lập tức bước nhanh vài bước, phóng qua khoảng trống hẹp giữa trắc điện cùng hậu đường, dừng lại trên một mái nhà.
… Sau khi thánh giá đi tới Phụng Cao, hắn làm đại nội cấm vệ tới lui tuần tra nơi này cũng rất nhiều lần, vì vậy đối với địa hình đường đi đều hết sức quen thuộc.
Doãn Khai Dương sau khi hồi triều, phần lớn thời gian đều cùng thánh giá như hình với bóng, đem Hoàng đế đặt dưới sự giám sát chặt chẽ của mình. Bởi vậy muốn tìm Doãn Khai Dương, tới nơi này là biện pháp duy nhất.
Đan Siêu quỳ một chân trên nóc nhà, đang muốn vươn tay dụng lực nhấc một viên ngói lên, đột nhiên động tác khẽ dừng, cúi đầu xuống dưới nhìn lại.
Ánh trăng như làn nước mềm mại trải dài trên hành lang khúc khuỷu. Lan can thềm ngọc, thạch trụ tường son như được che phủ trong một tầng sương mờ ảo mông lung. Một thân ảnh mặc trường bào tay áo rộng đang từ đầu hành lang dài đi tới. Ngoại trừ ngọn đèn lưu ly màu xanh nhạt trong tay, ống tay áo cùng vạt áo đều chôn vùi trong sương mù mênh mang, phảng phất như du hồn từ một thế giới khác phiêu lãng mà đến.
Một nỗi chua xót từ sâu trong đáy lòng Đan Siêu lặng lẽ dâng lên.
Đó là Tạ Vân…
… Vai trái y bị thương!
Trên cổ áo Tạ Vân có một đoạn băng nhỏ hờ hững quấn quanh không có cột chặt, vạt áo bên trái thoáng rộng mở, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy cần cổ thon dài, cùng phía trong bọc một tầng băng vải. Đan Siêu không cần nghĩ cũng biết ắt hẳn y đã động võ. Trên đời này có thể khiến Tạ Vân mạo hiểm tính mạng động võ chỉ có một việc – quyền lực.
Hẳn là ban ngày y nhúng tay tham gia thiên hạ võ đạo đại hội trên Túc Nhiên sơn.
Đan Siêu nhắm nghiền mắt lại, tự ngược hít một hơi thật sâu không khí lạnh ban đêm rét đến tận xương. Khi hắn tỉnh táo lại, lần thứ hai mở mắt ra, chỉ thấy Tạ Vân đã xuyên qua hành lang gấp khúc, theo bậc thềm ngọc mà bước lên, đứng ở trước tẩm cung hậu điện. Lập tức liền nghe “két…” một tiếng, có người từ phía trong mở ra cánh cửa màu son, Tạ Vân nhấc chân vượt qua ngưỡng cửa.
… Là ai? Mở cửa cho Tạ Vân không thể nào là Doãn Khai Dương. Chẳng lẽ hôm nay tuỳ giá chính là Võ Hậu?
Đan Siêu một tay bắt lấy phiến ngói trên mái nhà, một tay kia che, dùng nội lực ngang nhiên chấn nhẹ. Chỉ nghe tiếng nứt rất nhỏ bị che lại trong lòng bàn tay, phiến ngói lưu ly đã bị cắt thành hai đoạn, từ khe hở có thể mơ hồ nhìn thấy gấu váy đỏ chợt lóe trong nội điện – đúng là Võ Hậu!
“Ngươi bị thương?” Võ Hậu nhíu mày hỏi.
Tạ Vân lắc lắc đầu, không trả lời, hỏi: “Thánh thượng đâu?”
Hoàng đế mặc áo ngủ màu vàng nằm nghiêng trên giường, trở mình, nhíu mày, hiển nhiên trong lúc ngủ mơ cũng không quá an ổn. Tạ Vân vươn tay phất qua thuỵ huyệt bên sườn của hắn, nhẹ nhàng như lông chim xẹt qua đỉnh đầu. Rất nhanh hô hấp của Hoàng đế dần dần đều đặn vững vàng, không hề nhúc nhích.
“Vì sao Doãn Khai Dương không ở đây?” Tạ Vân một mặt duỗi tay ra sau gáy mình, một mặt cũng không quay đầu lại hỏi Võ Hậu.
Võ Hậu hơi chần chờ: “… Doãn Khai Dương… giống như bị thương.”
“Cái gì?”
“Thánh giá từ ngày xuất phát khỏi Bộc Dương hành cung, ta được cung nữ tâm phúc báo lại, khi nàng phụng dưỡng Thánh thượng có nhìn thấy Doãn Khai Dương che ngực ho khan. Thánh thượng hỏi làm sao vậy, Doãn Khai Dương đáp không có gì; nhưng cung nữ lại thoáng nhìn thấy trước ngực hắn tựa hồ có vết máu chảy ra, giống như là bị vũ khí sắc bén gây nên.”
Võ Hậu âm trầm mà nhíu đôi lông mày, nói: “Sau khi ta nghe qua chuyện đó, nguyên bản định triệu kiến Hạ Lan Mẫn Chi đến, bóng gió thăm dò mà hỏi qua. Nhưng ai ngờ tên tâm phúc cung nữ mật báo ngày hôm sau đã bị người phát hiện rơi xuống nước bỏ mình, đến nay cũng tra không ra bất luận chứng cứ gì xác thực…”
“Từ đó về sau Doãn Khai Dương liền né tránh mọi người. Ngoại trừ một mình kiến giá, bất luận trường hợp có ngoại nhân hắn đều không xuất hiện, tựa hồ đối với thương thế của mình cực kỳ kiêng kị – đêm nay cũng là bởi vì Thánh thượng triệu kiến Bổn cung, cho nên hắn mới tránh đi không thấy.”
Chuyện này thật kỳ lạ, người nào có thể làm cho Doãn Khai Dương bị thương?
Tạ Vân ánh mắt khẽ động, tựa hồ đột nhiên nhớ ra cái gì, nhưng ngay sau đó liền hơi có vẻ tự giễu mà lắc đầu, nói: “Ta đã biết.”
Mái tóc y vốn được một sợi dây lụa đỏ sậm cột sau đầu, lúc này một tay nhấc tóc lên, đồng thời từ sau gáy rút ra một vật. Chỉ thấy trong ánh nến vật đó rõ ràng là một kim châm dài khoảng ba tấc, mảnh như lông tơ. Nếu không phải chất liệu làm bằng vàng ròng dưới ánh nến rạng rỡ sinh quang, cho dù cầm ở trong tay cũng khó mà phát hiện.
Trên nóc nhà, đồng tử Đan Siêu chợt căng thẳng.
Võ Hậu ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”
“Định hồn châm.” Tạ Vân nói.
“Trước kia ngoài biên tái có một môn phái nhỏ có thể sử dụng huyền hỏa để luyện bí kim. Sau khi Doãn Khai Dương biết được, liền tru sát toàn bộ môn phái đó, mang bí kim về làm thành mười hai cây Định hồn châm. Châm này phối hợp với thủ pháp đặc biệt đâm vào gáy liền có thể làm người ta mất trí nhớ, đâm vào vị trí các huyệt Thái dương, Nhân trung, thì có thể làm người ta chống đỡ được huyễn thuật, tà ma bất xâm.”
Y đưa ra cây châm, ý bảo Hoàng hậu cầm lấy, trầm giọng nói: “Ngày mai trên lôi đài Xã Thủ sơn của Thần quỷ môn, nếu khi tình hình ta chiến đấu bất lợi, hoặc có thể bỏ mạng trên tay Doãn Khai Dương, thỉnh nương nương đem cây châm này đâm vào huyệt Thái dương của Thánh thượng…”
Bàn tay Võ Hậu nâng lên nháy mắt cứng lại, kinh ngạc nói: “Vạn nhất thực sự thí quân thì làm sao?!”
Tạ Vân nhìn nàng, cười cười.
“…” Sau một lúc trầm mặc thật lâu, Võ Hậu rốt cục kịp phản ứng cái gì, run giọng hỏi: “Ngươi nói châm này đâm vào huyệt Thái dương, liền có thể khiến cho người ta chống đỡ huyễn thuật? Chẳng lẽ Thánh thượng…”
“Nương nương không thấy là bắt đầu từ khi Doãn Khai Dương hồi triều, cùng Thánh thượng đóng cửa mật đàm ba ngày, Thánh thượng liền đối với hắn mọi chuyện nói gì nghe nấy, vô tri vô giác giống như con rối, tình trạng cực kỳ không ổn sao?”
Võ Hậu đuôi lông mày chợt nhảy dựng.
“Huyền Vũ ấn trời sinh am hiểu huyễn thuật. Nghe đồn là cũng có thể thao túng tâm trí người khác, nhưng ta không xác định được Doãn Khai Dương có động tay động chân gì trên người Thánh thượng hay không. Điều duy nhất ta biết là, nếu có chuyện đó, hắn nhất định phải bỏ hơn phân nửa tâm huyết trên khôi lỗi thuật. Một khi thuật phá liền sẽ ảnh hưởng cực lớn đến bản thân hắn.”
Tạ Vân dừng một chút, ánh mắt bình tĩnh nhìn phía Võ Hậu: “Nhưng nếu Thánh thượng không bị trúng khôi lỗi thuật, sau khi kim châm đâm vào huyệt Thái Dương, có nguy hiểm đến tính mệnh hay không, điểm ấy ta cũng không dám nói…”
Võ Hậu đầu ngón tay hơi hơi run run, tựa hồ có chút không dám cầm cây châm.
“Không có biện pháp khác có thể nghiệm ra việc Thánh thượng có trúng huyễn thuật hay không sao?” Nàng không ôm hy vọng gì mà hỏi.
“Không có!” Tạ Vân lẳng lặng nói.
Võ Hậu cùng Tạ Vân đối diện. Ánh nến trong tẩm điện hơi hơi lay động, kỷ án bằng gỗ lim mạ vàng cùng rèm châu dường như biến mất trong bóng tối, chỉ toả ra bóng dáng phú quý mà thâm trầm.
“Cho nên thỉnh nương nương lúc tính mạng của ta bị đe doạ, hãy quyết định có đâm Định hồn châm hay không…” Sau một hồi Tạ Vân rốt cục nói, âm cuối nhẹ nhàng phiêu tán trong màn đêm đông giá rét tĩnh lặng: “Doãn Khai Dương lớn tuổi hơn ta rất nhiều, chính là đương tuổi thịnh tráng nhất. Mặc dù khai ấn, Ẩn thiên thanh cũng chưa chắc là đối thủ của Huyền Vũ ấn trưởng thành… Dùng loại thủ đoạn này quấy nhiễu hắn, là biện pháp duy nhất lúc này ta có thể nghĩ ra.”
Võ Hậu ngưng mắt thật lâu nhìn cây Định hồn châm lóe ra ánh sáng nhạt. Không biết qua bao lâu, tựa hồ thời gian như đông lại trong đại điện cao thâm trống trải, mới thấy nàng chậm rãi vươn tay.
Đúng lúc này, trên nóc nhà truyền đến một tiếng “cách” rất nhỏ.
… Đan Siêu thốt nhiên co lại ngón tay, nhưng mà đã quá muộn. Một nửa phiến ngói lưu ly bị hắn bẻ gãy thế nhưng không chịu nổi trọng lượng, đột nhiên nứt ra.
Tạ Vân quắc mắt: “Người nào?”
Phần phật một tiếng vạt áo lay động, Đan Siêu đứng dậy chạy đi. Cùng lúc đó trong nội điện, Tạ Vân như một ngôi sao băng vọt ra, thẳng hướng phía nóc nhà bay tới!
“Ai? Đứng lại!”
Đan Siêu mắt điếc tai ngơ, thân ảnh màu đen như quỷ mị ẩn vào bóng đêm. Tạ Vân không thể để cho người khác biết y đêm khuya bí mật tiến vào tẩm cung của Thánh thượng, bởi vậy không dám cao giọng quát, chỉ theo phương hướng bóng đen biến mất mà đuổi sát theo. Dưới chân ngói xanh gạch đỏ hóa thành bối cảnh nhìn không rõ bay xẹt qua, phút chốc cảnh tượng trước mắt biến hóa, đã tiến vào ngự hoa viên của hành cung.
Ánh trăng thấp thoáng, cây cối hoa cỏ thâm sâu, chung quanh an tĩnh, chỉ nghe thấy xa xa tiếng mõ cầm canh mơ hồ văng vẳng.
Tạ Vân bước chân đứng lại.
Y nhìn chung quanh, ánh mắt dần dần từ cảnh giác biến thành an tĩnh. Sau một lúc lâu rốt cục buông lỏng bàn tay vẫn nắm chặt chuôi Thái A kiếm, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Bởi vì khinh công đem khí tức vận tới cực hạn, cổ áo nơi vai trái của y bị bung ra, ở chỗ không người nhìn đến, tơ máu đang chậm rãi thấm ra băng vải. Tạ Vân vươn tay đè lên miệng vết thương.
“… Là Đan Siêu sao?” Y nhìn vào bóng đêm sâu thẳm, khàn khàn hỏi.
“Ngươi còn… trở về làm cái gì?”
Gió Bắc từ trời cao thổi quét xuống, bật vào bức tường cung điện, phất lên tóc mai đang rủ bên người.
Một thanh âm quen thuộc lại lạnh như băng rốt cục từ chỗ cao phía sau vang lên:
“…Trở về nhìn ngươi vị cực nhân thần như thế nào, hay lại là chết không có chỗ chôn…”
“Ngày mai bất luận gặp tình huống nào, ta cũng sẽ không giúp ngươi!”
Tạ Vân tựa hồ sớm đã dự liệu kết quả này, y nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cười một chút, nói: “Đúng là nên như vậy!”
Năm chữ kia rõ ràng không nặng, thậm chí còn thập phần mềm nhẹ, nhưng lại như vũ khí sắc bén đâm vào tâm gan, trong phút chốc ngay cả cổ họng cũng nổi lên vị rỉ sắt chua xót – Đan Siêu trong đầu trống rỗng, một chữ cuối cùng vừa buông, hắn đã vô thanh vô tức từ trên cao hạ xuống, giống như ác điểu nhào về phía con mồi, lăng không đi tới phía sau Tạ Vân.
Trong nháy mắt đó, sau cổ Tạ Vân ở ngay chỗ hắn có thể chạm tới. Gần như vậy, không hề phòng bị như vậy, chỉ đưa tay là có thể dễ dàng bóp trụ cổ họng tuyệt đẹp yếu ớt kia.
…Nếu cảnh tượng như vậy đọng lại, chính là một tình huống cực độ gay cấn, giương cung bạt kiếm.
Nhưng mà ngay sau đó, Đan Siêu duỗi tay vuốt lên sợi dây lụa màu đỏ buộc trên tóc Tạ Vân, nhẹ nhàng vừa kéo.
Mái tóc dài bung ra rơi xuống như thác nước. Tạ Vân đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Đan Siêu đem dây buộc tóc nắm trong lòng bàn tay, khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, đáy mắt lóe ra phẫn hận, thống khổ cùng một tia mê luyến.
Tạ Vân chững lại.
Ngay sau đó, Đan Siêu đem dây buộc tóc giơ lên bên môi nhẹ nhàng hôn một cái, lập tức đề khí lùi về phía sau, giống như một đầu chim ưng mãnh liệt tung cánh thẳng lên chín tầng trời. Chỉ trong giây lát, thân ảnh đã biến mất dưới ánh trăng bàng bạc.
Danh sách chương