Chương 94
Hà Tất Sĩ vội xua tay: “Không có gì, bác đóng cửa vào đi”.
Bà cụ lắc đầu rồi chậm chạp đóng cửa lại.
Lúc bà ấy đóng cửa vào, Hà Tất Sĩ kéo Chu Nhược Tuyết đi ra xa một chút rồi mới nhỏ giọng nói: “Là hắn đấy”.
Chu Nhược Tuyết ngạc nhiên nói: “Tội phạm là đàn ông, còn đấy là bà cụ mà thầy”.
Hà Tất Sĩ cười lạnh: “Ban nãy, bà ta nói mình bị nghễnh ngãng, thế sao lại nghe thấy chúng ta gõ cửa? Chúng ta chỉ gõ nhẹ thôi mà, còn nữa, lúc hắn thò mặt ra, tôi đã phát hiện vùng da ở cổ và mặt khác nhau hoàn toàn. Điều quan trọng nhất là khung xương, rõ ràng người đó có khung xương của một người đàn ông nên không thể là phụ nữ được”.
Chu Nhược Tuyết nói ngay: “Để em gọi người đến ạ”.
“Không kịp đâu”, Hà Tất Sĩ cau mày: “Chúng ta đã đánh rắn động cỏ rồi, hắn sẽ chạy thoát khỏi hiện trường trong vòng năm phút”.
Chu Nhược Tuyết nói: “Thầy ơi, thế mình ra tay luôn thôi!”
Hà Tất Sĩ cười khổ nói: “Em quên hắn là cao thủ à? Đã thế còn giỏi Ưng Trảo Công nữa. Nếu chỉ có hai người chúng ta thì e không phải đối thủ đâu”.
Chu Nhược Tuyết suy nghĩ một lát rồi nói: “Hay mình nhờ Ngô Bình giúp đi thầy? Anh ta cũng là cao thủ mà”.
Hà Tất Sĩ ngẩn ra, ông ấy đã được chiêm ngưỡng thực lực của Ngô Bình rồi, đúng là phải trên cơ tên tội phạm này. Nhưng dẫu sao Ngô Bình cũng chỉ là một người bình thường, nếu họ để anh tham gia vào vụ án rồi xảy ra chuyện gì thì ông ấy không gánh vác trách nhiệm được mất.
Sau đó, Hà Tất Sĩ đã lắc đầu: “Thôi, chúng ta tự xử lý, lên cò súng đi, chỉ cần hắn chống cự là nổ súng ngay”.
Hai thầy trò nhìn nhau rồi đi về phía cửa.
Lúc này, Ngô Bình vừa rẽ vào ngõ ấy, anh định đi đến nhà Mãn Tòng Hổ để bàn chuyện mua đất của họ xây biệt thự. Sau khi bị anh dạy cho một bài học, bố con Mãn Tòng Hổ đã yên phận hơn. Mỗi khi gặp Ngô Bình thì đều cúi người chào hỏi như bậc con cháu.
Vừa rẽ vào con ngõ, anh đã nhìn thấy Hà Tất Sĩ và Chu Nhược Tuyết ở phía xa, họ đang cầm súng rồi tiến gần vào một ngôi nhà.
Vì thế anh rảo bước nhanh hơn, vừa định lên tiếng chào hỏi với họ thì hai người chợt đạp vào cửa rồi xông vào bên trong. Vì thế, anh càng chạy nhanh hơn, để xem có chuyện gì.
Về phần Hà Tất Sĩ, ông ấy vừa xông vào trong thì chợt thấy cổ tay mình đau nhói, khẩu súng lập tức rơi xuống. Cụ bà ban nãy trốn ngay sau cửa rồi tung chưởng đánh vào tay ông ấy.
Hà Tất Sĩ kêu gào đau đớn, nhưng vẫn cắn răng xông lên, để tránh bị tấn công tiếp, ông ấy kêu lên: “Nổ súng!”
“Pằng pằng!”
Chu Nhược Tuyết ở phía sau nổ liên tiếp hai phát súng, nhưng vì quá căng thẳng và tội phạm phản ứng quá nhanh nên cả hai phát súng đều trượt.