Chương 64
Giữa trưa, Đường Tử Di lại gọi điện tới, nhà họ đã ký hợp đồng với nhà họ Lư. Cô ấy bảo Ngô Bình đến Vân Kinh một chuyến rồi buổi chiều cùng đến Đổ Thạch Thành.
Ngô Bình lập tức lái chiếc S5 của Chu Thanh Nghiên đến Vân Kinh. Đổ Thạch Thành nằm ở một nơi khá hẻo lánh, nếu ngồi tàu cao tốc đến đó thì phải mất hơn một tiếng đồng hồ, cho nên đi ô tô sẽ nhanh hơn.
Ngô Bình đã nghe nói đến Đổ Thạch Thành lâu rồi, hình như nơi đó được các thương nhân buôn ngọc chung tay xây dựng, diện tích lên đến hơn năm nghìn mẫu, mức tiêu thụ hàng năm hơn trăm tỷ, lợi nhuận thì khỏi phải bàn.
Đổ Thạch Thành thu hút rất nhiều dân chơi ngọc đến, hầu hết họ đều không quản ngại xa xôi chỉ để thử cảm giác k1ch thích từ thú vui này.
Chiếc xe phóng nhanh trên đường cao tốc, nhưng Ngô Bình luôn giữ vận tốc ở khoảng 130 km/h.
Hơn hai tiếng sau, chiếc xe đã dừng trước cánh cửa lớn của Đổ Thạch Thành. Cửa ở đây được xây dựng rất hoành tráng, hai bên còn có hai con sư tử làm bằng ngọc rất cao, thoạt nhìn trông rất oai phong.
Hiện giờ đang có rất nhiều những chiếc xe sang đỗ ở bên ngoài, so ra thì chiếc S5 của Ngô Bình không là gì cả.
Anh gọi cho Đường Tử Di, biết Ngô Bình đang ở bên ngoài, cô ấy cười nói: “Anh, anh chờ một chút, em sẽ xuống đón anh ngay”.
Vài phút sau, Đường Tử Di ngồi trên một chiếc xe điện đi ra rồi vẫy tay với Ngô Bình.
Anh ngồi xuống cạnh cô ấy rồi hỏi: “Cô đến sớm thế à?”
Đường Tử Di cười đáp: “Em cũng mới đến thôi, chúng ta đi gặp bố em nhé”.
Chiếc xe điện đi qua một khoảng xanh rồi tiến tới trước một toà nhà ba tầng. Tầng một là tiệc buffet và nơi nghỉ ngơi, hiện giờ đang có vài người ngồi ở đó, Đường Tử Di lập tức dẫn Ngô Bình đi về phía ấy.
Một người đàn ông trung niên khôi ngô trong số đó đứng dậy trước rồi nhanh chân ra đón Ngô Bình, cách anh khoảng bảy, tám bước thì ông ấy đã giơ tay ra: “Tiểu Ngô phải không, cuối cùng thì tôi cũng được gặp cậu rồi”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên khi thấy người đàn ông này nhiệt tình với mình như vậy, anh thầm nghĩ họ nào có thân quen gì đâu?
Đường Tử Di liếc bố mình rồi nói: “Anh, đây là bố em, Đường Minh Huy!”
Ngô Bình nói: “Chào ông Đường!”
Đường Minh Huy cười khà khà: “Ái chà, cậu đúng là một nhân tài, so ra thì không kém tôi ngày xưa là bao đâu”.
Ngô Bình mỉm cười: “Ông Đường quá khen rồi!”
“Mau ngồi xuống đi, để tôi giới thiệu mấy người bạn với cậu”, Đường Minh Huy kéo Ngô Bình tới khu nghỉ ngơi, ở đó có mấy cái ghế sofa xếp thành một vòng tròn.
Ông ấy chỉ vào một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi mặc áo sơ mi trắng rồi nói: “Đây là ông Liễu Tam Tuyệt, cao thủ trong giới chơi ngọc”.
Ngô Bình gật đầu thay lời chào.
Đường Minh Huy lại chỉ vào một người trung niên điềm tĩnh khác rồi nói: “Đây là chú Thất – La Thất Sát!”