Chương 47
Làn da của cô ấy rất trắng, đôi chân thon dài như đã hớp mất hồn Ngô Bình.
Hai năm nay, Ngô Bình chưa động vào phụ nữ, vừa nhìn thấy cảnh xuân phơi phới này một cái, anh lập tức quyết định nằm ngửa trên sofa để theo dõi tiếp.
Sau khi nâng cấp độ xuyên thấu thêm một bậc nữa, miệng Ngô Bình ứa nước miếng.
“Đã mắt quá!”
Ngô Bình chợt cảm thấy mũi mình nong nóng, đưa tay lên sờ thì quả nhiên toàn là máu, anh bị chảy máu mũi rồi.
“Mẹ kiếp!”
Anh nhanh chóng lấy khăn giấy lau sạch máu rồi lại dán chặt mắt lên trần nhà để ngắm nhìn cô gái đẹp tuyệt trần.
“Dạo này mình hên thế nhỉ, toàn gặp mỹ nữ siêu cấp”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Độ nhiên, Ngô Bình nảy ra một trò đùa quái đản, anh tập trung tinh thần, sau đó dùng một bàn tay vô hình chạm vào bên ngực trái của cô gái.
“Ưm!”
Cô gái khẽ kêu lên một tiếng với vẻ nghi hoặc, Ngô Bình chỉ chạm một cái rất nhẹ nên cô ấy chỉ tưởng là ảo giác.
Sau cú chạm nhẹ đó, Ngô Bình thấy đầu váng mắt hoa. Anh vừa thi triển năng lực đặc biệt của đôi mắt xuyên thấu, nó có tên gọi là “nhãn lực”. Thi triển khả năng này rất mất sức nên mỗi lần thực hiện xong, anh phải nghỉ ngơi rất lâu. Khi ở trong tù, anh từng thử nghiệm rồi, với khả năng hiện tại, nhiều nhất anh cũng chỉ có thể nâng được vật nặng nửa cân trong tối đa năm giây thôi.
Khi Ngô Bình đang định trêu chọc cô gái ấy tiếp thì điện thoại chợt đổ chuông, là Vệ Thanh Ảnh gọi đến, cô ấy sốt sắng nói: “Anh Ngô, ông ngoại tôi sắp không qua khỏi rồi”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Chuyện là thế nào?”
“Bác sĩ nói khối u bị vỡ, hiện tại đang bị chảy máu trong rất nhiều, họ đang cấp cứu!”
Phản ứng đầu tiên của Ngô Bình là phủ định khả năng đó, trước đó anh đã kiểm tra tình trạng của khối u rồi, nó không thể vỡ được, càng không thể xuất hiện khả năng chảy máu trong, rốt cuộc đã có chuyện gì?
Nhưng cứu người quan trọng hơn nên anh vội nói: “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến ngay!”
Vừa nói, Ngô Bình vừa chuẩn bị đi ra ngoài. Khi anh xuống dưới đại sảnh, có người chặn lại hỏi: “Anh Ngô, anh định đi đâu ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Anh là người của ông Nhậm à?”
“Vâng, ông Nhậm đã dặn anh có việc gì thì cứ gọi tôi”, người đó cười nói.
Ngô Bình: “Tôi muốn gọi xe để đến bệnh viện”.
Người đó không hỏi lại mà lập tức bảo quản lý khách sạn chuẩn bị xe chuyên dụng đưa Ngô Bình đến bệnh viện.