Chương 37
Nhưng đối phương ngã đập đầu vào bậc cầu thang hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của anh. Cú ngã đó rất mạnh, hộp sọ xuất hiện vết nứt, gây chấn động đến não là điều không thể tránh khỏi.
Người nhà họ Uông sợ đến nỗi đứng như trời trồng, vội vã gọi xe cứu thương. Bọn họ đến nhanh nhưng đi cũng nhanh như một cơn gió, trong phòng họp lại im lặng như lúc trước.
Chu Thanh Nghiên vô cùng thán phục, nói: “Y thuật của anh đúng là thần kỳ!”
Ngô Bình đáp: “Đó không đáng là gì”.
Một lát sau giáo viên chủ nhiệm cũng xuất hiện, cuộc họp diễn ra bình thường. Mục đích cuộc họp cũng rất đơn giản, đã là học kỳ hai lớp mười một, thầy chủ nhiệm hy vọng học sinh tiếp tục cố gắng để thi cuối kỳ thật tốt, tạo nền tảng cho năm lớp mười hai.
Cuộc họp nhanh chóng kết thúc, đột nhiên thầy chủ nhiệm nói: “Mời phụ huynh của em Ngô Mi nói chuyện với tôi một lát”.
Ngô Bình đi theo giáo viên chủ nhiệm tới một góc trong phòng họp.
Thầy chủ nhiệm cỡ chừng ngoài ba mươi, thầy hỏi Ngô Bình: “Cậu là anh trai của Ngô Mi sao?”
Ngô Bình gật đầu đáp: “Vâng thưa thầy Dương”.
Thầy chủ nhiệm họ Dương nói tiếp: “Tôi muốn nói chuyện với cậu về vấn đề kỷ luật của cô bé. Tôi nhận được khiếu nại của vài phụ huynh nói rằng Ngô Mi quan hệ quá thân thiết với mấy bạn nam khiến phụ huynh của mấy cậu bé đó rất bất mãn, nói rằng vì đó mà kết quả học tập của con họ sa sút”.
Ngô Bình nheo mắt lại đáp: “Tiểu Mi nhà tôi tôi hiểu rõ nhất! Chắc chắn là đám nam sinh kia có ý với con bé, điều này tôi có thể hiểu được. Mong rằng những học sinh đó không làm ảnh hưởng đến kết quả học tập của Ngô Mi nhà tôi”.
Thầy chủ nhiệm sững lại, đây vốn là điều thầy định nói nhưng sao Ngô Bình lại cướp lời nói trước mất rồi?
Thầy chủ nhiệm ho khan vài tiếng, đáp: “Anh trai Ngô Mi, ý của tôi là…”
“Tôi hiểu ý của thầy, thầy đang lo những học sinh kém kia sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập của Ngô Mi. Thế này đi, tôi lập tức đi tìm hiệu trưởng để chuyển Ngô Mi sang lớp khác. Thầy xem như vậy có được không?”, Ngô Bình nhìn thầy chủ nhiệm hỏi.
Thầy chủ nhiệm sững người, vội vã nói: “Tôi không có ý đó…”
“Tôi hiểu”, Ngô Bình căn bản không để thầy chủ nhiệm có cơ hội được nói: “Tôi sẽ không để thầy phải khó xử đâu, cứ quyết như vậy đi”.
Nói rồi, Ngô Bình kéo theo Ngô Mi quay lưng đi khỏi đó.
“Anh, giờ chúng ta làm gì?”, Ngô Mi hỏi.
“Về nhà”.
Ngô Mi sững sờ hỏi: “Không đi học nữa sao?”