“Các ngươi nói Lục Vũ có hy vọng tranh đoạt tốp ba không?”
“Tốp mười là ổn thõa rồi, nhưng tốp ba thì chưa biết được. Trước tiên là đệ nhất nội môn Tiêu Mục quá mạnh, danh xưng Đan thủ vô địch, võ hồn đã tới thất phẩm, không ai có thể tiếp được ba chiêu của hắn. Tiếp theo, hạng hai Vương Kiếm, kiếm pháp thông thần, danh xưng thiên tài kiếm đạo ở nội môn, khoái kiếm của hắn đến cả Tiêu Mục cũng khen không dứt miệng.”
“Mặt khác, hạng ba Diệp Cường tu luyện Kim Chung tráo nghe nói đã đao thương bất nhập, dù nắm đấm của Lục Vũ có mạnh hơn nữa cũng chẳng hạ được thì sao thắng nổi đây?”
“Trương sư huynh phân tích rất có đạo lý, trừ tốp ba thì cả thứ tứ, năm, sáu cũng rất mạnh, Lục Vũ muốn xông tốp ba thì độ khó rất cao.”
Dưới đài đông đảo đệ tử đang nghị luận.
Sau khi Lục Vũ đánh bại Vân Nguyệt Nhi thì nhân khí của hắn tăng vọt, được mọi người chú ý nhiều hơn.
Tưởng Tiên khiêu chiến thắng kết quả thắng hiểm, rốt cục nàng cũng cướp được một danh ngạch.
Sau đó đến phiên Vân Nguyệt Nhi lên đài, kết quả nàng tuyển người đầu tiên lại là Tưởng Tiên.
Căn cứ quy tắc, Tưởng Tiên có thể nghỉ ngơi thời gian 5 phút để phục dụng đan dược, khôi phục nguyên khí.
Về sau, hai nữ đại chiến, hấp dẫn vô số ánh mắt.
Tưởng Tiên dù dốc hết sức lực nhưng do chênh lệch giữa nàng và Vân Nguyệt Nhi quá lớn nên chưa tới trăm chiêu đã thua.
Vân Nguyệt Nhi lần nữa lên đài, dẫn phát vô số kêu gọi, Tần Vân trên mặt cũng lộ ra mỉm cười.
Lúc này, đệ tử bị Tưởng Tiên đánh bai bắt đầu khiêu chiến, đáng tiếc khiêu chiến thất bại.
Sau đó đến phiên Tưởng Tiên, nàng còn hai lần cơ hội, phân biệt khiêu chiến các tuyển thủ khác nhau, đáng tiếc toàn bại.
Một người khác cũng giống như vậy, đến cuối cùng hai người thực sự không có dũng khí tái chiến, đánh phải xám xịt bị đào thải.
Như thế, tốp mười ra mắt, Vân Nguyệt Nhi là một trong số đó, Lục Vũ là một hắc mã.
Tề viện trưởng lên đài, ha ha cười nói: “Đầu tiên là chúc mừng mười đệ tử đạt được vinh hạnh đặc biệt này, tiếp theo sẽ thi đấu tranh tốp ba. Nếu có ai tự nhận hy vọng không lớn, có thể lựa chọn rời khỏi cuộc chiến tranh đoạt tốp ba này.”
Mười đệ tử hai mặt nhìn nhau, quy tắc của viện trưởng thật sự có hơi bất ngờ.
“Không tiến hành thi đấu xếp hạng từ bốn đến mười sao?”
Viện trưởng cười nói: “Từ thứ tư đến thứ mười ban thưởng giống nhau nên không cần phân, các ngươi cũng không cần kiên trì đấu xếp hạng làm gì, như thế sẽ khỏe hơn.”
“Nếu thế thì ta bỏ cuộc... Ta cũng bỏ cuộc.”
Trong mười người, có hai người tự hiểu lấy mình, chủ động từ bỏ.
Những người còn lại nhanh chóng nhìn sang những người khác nhưng đều không lên tiếng, hiển nhiên muốn thử một chút.
“Tám tiến ba, các ngươi cảm thấy nên chế định quy tắc như nào mới tốt?”
Tề viện trưởng nhìn mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Lục Vũ.
Diệp Cường nói: “Khiêu chiến đi.”
Một đệ tử khác nói: “Hỗn chiến cho nhanh.”
“Đúng, trước cứ hỗn chiến đi, không phục thì lại khiêu chiến.”
Vương Kiếm nói: “Đề nghị này không tệ, mọi người có thể tranh cao thấp một hồi.”
Vân Nguyệt Nhi không lên tiếng, Lục Vũ cũng không nói chuyện.
Tề viện trưởng trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Nếu không ai phản đối thì sẽ áp dụng phương thức hỗn chiến để xác định tốp ba, khi tất yếu có thể từ bỏ.”
Trên đài thi đấu, tám đệ tử đứng thành một vòng tròn dò xét lẫn nhau, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, không ít người đều nhìn chằm chằm Lục Vũ, khóe miệng toát lên nụ cười âm hiểm.
Khu quan chiến dành cho đệ tử chân truyền, Tần Vân lộ ra nụ cười quỷ quyệt.
Loại hỗn chiến này đúng là thứ hắn hy vọng nhìn thấy, bởi hắn đã sớm mua được mấy người đệ tử, muốn hung hăng giáo huấn Lục Vũ, tốt nhất là đánh hắn tàn phế.
“Tranh tài bắt đầu!”
Nương theo tiếng lệnh của viện trưởng, Tiêu Ngạo đứng hàng đầu tiên ngạo nghễ quay người, không tham chiến mà là đứng một bên quan sát.
Diệp Cường xếp thứ ba vừa sải chân bước ra thì ngạc nhiên phát hiện Vương Kiếm, Vân Nguyệt Nhi và ba tên đệ tử khác đều phóng tới phía Lục Vũ, tạo thành năm vây công một.
Hỗn chiến không có hạn chế, chuẩn tắc duy nhất là không được giết người, bởi vậy dù năm đánh một thì cũng là được phép.
Diệp Cường sững sờ tại chỗ, chần chờ một lát cũng học theo Tiêu Mục, lui qua một bên.
“Không biết xấu hổ, năm đánh một!”
“Quá khi dễ người, không công bằng!”
Dưới đài một mảnh xôn xao, đông đảo đệ tử nhịn không được mắng to.
Quận chúa Đỗ Tuyết Liên nhìn một màn này, thở phì phò nói: “Những kẻ này quá vô sỉ!”
Phương Thanh Sơn cười nhạo nói: “Ai bảo tên Lục Vũ kia khiến cho người ta chán ghét chi, đúng không hả Tần Vân?”
Tần Vật khẽ nói: “Luận trình độ chán ghét thì Lục Vũ kém hơn những người này một chút.”
Phương Thanh Sơn tiếu dung lạnh lẽo, khẽ nói: “Luận âm hiểm độc ác thì ai có thể hơn được Tần Vân ngươi chứ?”
Khu quan chiến dành cho đệ tử hạch tâm, Sở Tam Thu cười nói: “Không được ưa thích sẽ bị kết cục như này.”
Trương Nhược Dao nói: “Hạc giữa bầy gà là loại biểu hiện này.”
Sở Tam Thu tiếu dung lạnh lẽo, Trương Nhược Dao tán dương khiến hắn thêm ghét Lục Vũ.
Trên đài thi đấu, Lục Vũ thấy năm người liên thủ cũng không tỏ ra kinh ngạc chút nào, hắn đã sớm bắt được cảm giác kỳ quặc từ trong ánh mắt những người này rồi.
Tại sao muốn hỗn chiến, không phải sẽ giúp những người này có thể quang minh chính đại liên thủ ức hiếp hắn trước mặt mọi người sao? Nhưng Lục Vũ hắn có dễ bị ức hiếp thế không?
Lục Vũ cười lạnh, quay thân xoay tròn, người như khói xanh, cấp tốc tránh đi năm người tập kích.
“Ăn ý lắm đó.”
Lục Vũ chế giễu tán dương khiến mặt mũi năm người nóng lên, ở trước mặt tất cả mọi người, hoàn toàn không biết xấu hổ, đây cũng không phải là chuyện mà mọi người có thể làm được.
Vương Kiếm lạnh lùng nói: “Ngươi sợ có thể từ bỏ.”
“Đúng đấy, không có bản sự thì lăn đi, đừng líu ríu ở đây.”
Vân Nguyệt Nhi không nói lời nào, Mãng Cốt tiên trong tay quơ kín không kẽ hở, nàng hận Lục Vũ thấu xương.
“Sợ? Ta sợ lát nữa các ngươi lại khóc nhè thôi.”
Lục Vũ băng lãnh vô tình, trong lồng ngực nhiệt huyết thiêu đốt, võ mạch toàn thân chấn động, Bách Xuyên mạch như sóng lớn giang hà phát ra tiếng oanh minh.
“Miệng tiện, xem chiêu!”
Năm người đệ tử đằng đằng sát khí, công thủ có thứ tự, thế trận vây kín, uy lực mạnh mẽ.
Lục Vũ cơ trí tỉnh táo, cảm giác lực tăng lên tới mức tối đa, Cửu Bạo Kinh Lôi quyền dưới sự điều khiển của Thốn Tâm Vạn Kình, ra quyền tốc độ nhanh hơn người khác gấp năm lần trở lên.
Phanh, phanh, phanh, phanh, ầm!
Liên tiếp năm âm thanh bạo hưởng, nắm đấm trong tay Lục Vũ nháy mắt va chạm với công kích của cả năm người, dẫn phát hư không chấn động.
Vân Nguyệt Nhi khẽ run người, bay xéo xuống đất xong chuyển hướng, Mãng Cốt tiên trong tay đánh xuống mặt đất mượn lực bắn ngược người lại, hóa giải luồng xung kích kia.
Vương Kiếm người đâu kiếm đó, kiếm khí bay lên xảo diệu tháo bỏ kình đạo từ nắm tay Lục Vũ.
Ba người đệ tử còn lại cũng phản ứng không chậm, phương pháp xử lý cũng rất khéo léo, nhưng năm người liên thủ công kích luân phiên cứ thế bị Lục Vũ phá sạch.
“Đạn Chỉ Phi Hoa, thu ý như đao.”
Thanh âm băng lãnh của Lục Vũ bỗng nhiên vang lên, trong lúc thi triển ra Thu Phong Lạc Diệp thì lùi lại, người như con quay quay một vòng, tựa như u linh thoáng hiện, chỉ kình đánh xuyên qua bả vai một tên đệ tử, quyền phải cùng lúc trúng lên ngực địch nhân.
Một quyền này dung nhập thần vận của Lạc Nhật Thu Phong Túy, có thể ý thu ý như đao.
Mặc ngoài thì không gây ra bất kỳ tổn thương gì, nhưng người kia toàn thân xương cốt vỡ vụn, võ mạch đứt đoạn, thân thể bay ra ngoài, lúc rơi xuống đát thì hai đầu gối chạm đất, đau khổ quỳ tại đó, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Nó như một thanh đao nhọn, hung hăng cắm trong lòng những người khác, khiến bọn người Vân Nguyệt Nhi, Vương Kiếm giật nảy mình.
“Tốp mười là ổn thõa rồi, nhưng tốp ba thì chưa biết được. Trước tiên là đệ nhất nội môn Tiêu Mục quá mạnh, danh xưng Đan thủ vô địch, võ hồn đã tới thất phẩm, không ai có thể tiếp được ba chiêu của hắn. Tiếp theo, hạng hai Vương Kiếm, kiếm pháp thông thần, danh xưng thiên tài kiếm đạo ở nội môn, khoái kiếm của hắn đến cả Tiêu Mục cũng khen không dứt miệng.”
“Mặt khác, hạng ba Diệp Cường tu luyện Kim Chung tráo nghe nói đã đao thương bất nhập, dù nắm đấm của Lục Vũ có mạnh hơn nữa cũng chẳng hạ được thì sao thắng nổi đây?”
“Trương sư huynh phân tích rất có đạo lý, trừ tốp ba thì cả thứ tứ, năm, sáu cũng rất mạnh, Lục Vũ muốn xông tốp ba thì độ khó rất cao.”
Dưới đài đông đảo đệ tử đang nghị luận.
Sau khi Lục Vũ đánh bại Vân Nguyệt Nhi thì nhân khí của hắn tăng vọt, được mọi người chú ý nhiều hơn.
Tưởng Tiên khiêu chiến thắng kết quả thắng hiểm, rốt cục nàng cũng cướp được một danh ngạch.
Sau đó đến phiên Vân Nguyệt Nhi lên đài, kết quả nàng tuyển người đầu tiên lại là Tưởng Tiên.
Căn cứ quy tắc, Tưởng Tiên có thể nghỉ ngơi thời gian 5 phút để phục dụng đan dược, khôi phục nguyên khí.
Về sau, hai nữ đại chiến, hấp dẫn vô số ánh mắt.
Tưởng Tiên dù dốc hết sức lực nhưng do chênh lệch giữa nàng và Vân Nguyệt Nhi quá lớn nên chưa tới trăm chiêu đã thua.
Vân Nguyệt Nhi lần nữa lên đài, dẫn phát vô số kêu gọi, Tần Vân trên mặt cũng lộ ra mỉm cười.
Lúc này, đệ tử bị Tưởng Tiên đánh bai bắt đầu khiêu chiến, đáng tiếc khiêu chiến thất bại.
Sau đó đến phiên Tưởng Tiên, nàng còn hai lần cơ hội, phân biệt khiêu chiến các tuyển thủ khác nhau, đáng tiếc toàn bại.
Một người khác cũng giống như vậy, đến cuối cùng hai người thực sự không có dũng khí tái chiến, đánh phải xám xịt bị đào thải.
Như thế, tốp mười ra mắt, Vân Nguyệt Nhi là một trong số đó, Lục Vũ là một hắc mã.
Tề viện trưởng lên đài, ha ha cười nói: “Đầu tiên là chúc mừng mười đệ tử đạt được vinh hạnh đặc biệt này, tiếp theo sẽ thi đấu tranh tốp ba. Nếu có ai tự nhận hy vọng không lớn, có thể lựa chọn rời khỏi cuộc chiến tranh đoạt tốp ba này.”
Mười đệ tử hai mặt nhìn nhau, quy tắc của viện trưởng thật sự có hơi bất ngờ.
“Không tiến hành thi đấu xếp hạng từ bốn đến mười sao?”
Viện trưởng cười nói: “Từ thứ tư đến thứ mười ban thưởng giống nhau nên không cần phân, các ngươi cũng không cần kiên trì đấu xếp hạng làm gì, như thế sẽ khỏe hơn.”
“Nếu thế thì ta bỏ cuộc... Ta cũng bỏ cuộc.”
Trong mười người, có hai người tự hiểu lấy mình, chủ động từ bỏ.
Những người còn lại nhanh chóng nhìn sang những người khác nhưng đều không lên tiếng, hiển nhiên muốn thử một chút.
“Tám tiến ba, các ngươi cảm thấy nên chế định quy tắc như nào mới tốt?”
Tề viện trưởng nhìn mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Lục Vũ.
Diệp Cường nói: “Khiêu chiến đi.”
Một đệ tử khác nói: “Hỗn chiến cho nhanh.”
“Đúng, trước cứ hỗn chiến đi, không phục thì lại khiêu chiến.”
Vương Kiếm nói: “Đề nghị này không tệ, mọi người có thể tranh cao thấp một hồi.”
Vân Nguyệt Nhi không lên tiếng, Lục Vũ cũng không nói chuyện.
Tề viện trưởng trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Nếu không ai phản đối thì sẽ áp dụng phương thức hỗn chiến để xác định tốp ba, khi tất yếu có thể từ bỏ.”
Trên đài thi đấu, tám đệ tử đứng thành một vòng tròn dò xét lẫn nhau, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, không ít người đều nhìn chằm chằm Lục Vũ, khóe miệng toát lên nụ cười âm hiểm.
Khu quan chiến dành cho đệ tử chân truyền, Tần Vân lộ ra nụ cười quỷ quyệt.
Loại hỗn chiến này đúng là thứ hắn hy vọng nhìn thấy, bởi hắn đã sớm mua được mấy người đệ tử, muốn hung hăng giáo huấn Lục Vũ, tốt nhất là đánh hắn tàn phế.
“Tranh tài bắt đầu!”
Nương theo tiếng lệnh của viện trưởng, Tiêu Ngạo đứng hàng đầu tiên ngạo nghễ quay người, không tham chiến mà là đứng một bên quan sát.
Diệp Cường xếp thứ ba vừa sải chân bước ra thì ngạc nhiên phát hiện Vương Kiếm, Vân Nguyệt Nhi và ba tên đệ tử khác đều phóng tới phía Lục Vũ, tạo thành năm vây công một.
Hỗn chiến không có hạn chế, chuẩn tắc duy nhất là không được giết người, bởi vậy dù năm đánh một thì cũng là được phép.
Diệp Cường sững sờ tại chỗ, chần chờ một lát cũng học theo Tiêu Mục, lui qua một bên.
“Không biết xấu hổ, năm đánh một!”
“Quá khi dễ người, không công bằng!”
Dưới đài một mảnh xôn xao, đông đảo đệ tử nhịn không được mắng to.
Quận chúa Đỗ Tuyết Liên nhìn một màn này, thở phì phò nói: “Những kẻ này quá vô sỉ!”
Phương Thanh Sơn cười nhạo nói: “Ai bảo tên Lục Vũ kia khiến cho người ta chán ghét chi, đúng không hả Tần Vân?”
Tần Vật khẽ nói: “Luận trình độ chán ghét thì Lục Vũ kém hơn những người này một chút.”
Phương Thanh Sơn tiếu dung lạnh lẽo, khẽ nói: “Luận âm hiểm độc ác thì ai có thể hơn được Tần Vân ngươi chứ?”
Khu quan chiến dành cho đệ tử hạch tâm, Sở Tam Thu cười nói: “Không được ưa thích sẽ bị kết cục như này.”
Trương Nhược Dao nói: “Hạc giữa bầy gà là loại biểu hiện này.”
Sở Tam Thu tiếu dung lạnh lẽo, Trương Nhược Dao tán dương khiến hắn thêm ghét Lục Vũ.
Trên đài thi đấu, Lục Vũ thấy năm người liên thủ cũng không tỏ ra kinh ngạc chút nào, hắn đã sớm bắt được cảm giác kỳ quặc từ trong ánh mắt những người này rồi.
Tại sao muốn hỗn chiến, không phải sẽ giúp những người này có thể quang minh chính đại liên thủ ức hiếp hắn trước mặt mọi người sao? Nhưng Lục Vũ hắn có dễ bị ức hiếp thế không?
Lục Vũ cười lạnh, quay thân xoay tròn, người như khói xanh, cấp tốc tránh đi năm người tập kích.
“Ăn ý lắm đó.”
Lục Vũ chế giễu tán dương khiến mặt mũi năm người nóng lên, ở trước mặt tất cả mọi người, hoàn toàn không biết xấu hổ, đây cũng không phải là chuyện mà mọi người có thể làm được.
Vương Kiếm lạnh lùng nói: “Ngươi sợ có thể từ bỏ.”
“Đúng đấy, không có bản sự thì lăn đi, đừng líu ríu ở đây.”
Vân Nguyệt Nhi không nói lời nào, Mãng Cốt tiên trong tay quơ kín không kẽ hở, nàng hận Lục Vũ thấu xương.
“Sợ? Ta sợ lát nữa các ngươi lại khóc nhè thôi.”
Lục Vũ băng lãnh vô tình, trong lồng ngực nhiệt huyết thiêu đốt, võ mạch toàn thân chấn động, Bách Xuyên mạch như sóng lớn giang hà phát ra tiếng oanh minh.
“Miệng tiện, xem chiêu!”
Năm người đệ tử đằng đằng sát khí, công thủ có thứ tự, thế trận vây kín, uy lực mạnh mẽ.
Lục Vũ cơ trí tỉnh táo, cảm giác lực tăng lên tới mức tối đa, Cửu Bạo Kinh Lôi quyền dưới sự điều khiển của Thốn Tâm Vạn Kình, ra quyền tốc độ nhanh hơn người khác gấp năm lần trở lên.
Phanh, phanh, phanh, phanh, ầm!
Liên tiếp năm âm thanh bạo hưởng, nắm đấm trong tay Lục Vũ nháy mắt va chạm với công kích của cả năm người, dẫn phát hư không chấn động.
Vân Nguyệt Nhi khẽ run người, bay xéo xuống đất xong chuyển hướng, Mãng Cốt tiên trong tay đánh xuống mặt đất mượn lực bắn ngược người lại, hóa giải luồng xung kích kia.
Vương Kiếm người đâu kiếm đó, kiếm khí bay lên xảo diệu tháo bỏ kình đạo từ nắm tay Lục Vũ.
Ba người đệ tử còn lại cũng phản ứng không chậm, phương pháp xử lý cũng rất khéo léo, nhưng năm người liên thủ công kích luân phiên cứ thế bị Lục Vũ phá sạch.
“Đạn Chỉ Phi Hoa, thu ý như đao.”
Thanh âm băng lãnh của Lục Vũ bỗng nhiên vang lên, trong lúc thi triển ra Thu Phong Lạc Diệp thì lùi lại, người như con quay quay một vòng, tựa như u linh thoáng hiện, chỉ kình đánh xuyên qua bả vai một tên đệ tử, quyền phải cùng lúc trúng lên ngực địch nhân.
Một quyền này dung nhập thần vận của Lạc Nhật Thu Phong Túy, có thể ý thu ý như đao.
Mặc ngoài thì không gây ra bất kỳ tổn thương gì, nhưng người kia toàn thân xương cốt vỡ vụn, võ mạch đứt đoạn, thân thể bay ra ngoài, lúc rơi xuống đát thì hai đầu gối chạm đất, đau khổ quỳ tại đó, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Nó như một thanh đao nhọn, hung hăng cắm trong lòng những người khác, khiến bọn người Vân Nguyệt Nhi, Vương Kiếm giật nảy mình.
Danh sách chương