Lục Vũ cảm tạ ý tốt của võ sư, hỏi: “Chạm tới là dừng ở mức độ nào thì hợp?”
Võ sư sững sờ, lập tức hiểu ý của Lục Vũ.
“Đả thương đánh cho phế luôn cũng được, nhưng không được gây tổn thương đến tính mạng của người ta.”
Lục Vũ lạnh nhạt đáp: “Vậy thì ta có thể buông tay đánh nhau rồi.”
Giờ cơm trưa, tin tức có rất đông người khiêu chiến Lục Vũ truyền ra khắp hạ viện, đệ tử Ất khu lẫn Giáp khu đều biểu thị muốn đi xem.
Buổi chiều giờ thân, thi đấu lôi đài tại Giáp khu & Bính khu đồng thời diễn ra.
Tề viện trưởng đến đây quan chiến, Mạc trưởng lão chủ trì tranh tài.
“Dựa theo thống kê, có bảy mươi sáu người tham gia dự thi lôi đài lần này, trong đó có ba mươi hai người khiêu chiến Lục Vũ, chủ yếu đều đến từ Đinh khu và Bính khu, cũng có ba đệ tử đến từ Ất khu. Cân nhắc chênh lệch cảnh giới quá xa giữa Lục Vũ và đệ tử ở Ất khu nên sẽ hủy bỏ tư cách khiêu chiến của ba đệ tử ở Ất khu kia. Những người khiêu chiến còn lại, Lục Vũ có tiếp nhận hay không thì tự hắn quyết định. Hiện tại thi đấu lôi đài chính thức bắt đầu.”
Mạc trưởng lão ra lệnh một tiếng, lập tức có hai đệ tử bay người lên đài.
Lục Vũ được an bài ở cuối cùng, bởi có quá nhiều người khiêu chiến hắn.
Vân Nguyệt Nhi đứng trong đám người, ở cạnh là một đám nữ đệ tử đứng quanh, trong đó có Triệu Lục Vân.
Phụ cận, đông đảo người ái mộ theo đuổi Vân Nguyệt Nhi thi thoảng lại xum xoe, đáng tiếc nàng ta căn bản không có tâm tình để ý đến.
Ngô Anh Kiệt đứng ở một hướng khác mật thiết lưu ý động tĩnh của Vân Nguyệt Nhi và Lục Vũ, khóe môi nhếch lên ý cười lạnh lùng.
Khiêu chiến thi đấu rất đặc sắc, mục đích chân chính là luận bàn gần như không có, đa phần đều là giải quyết ân oán.
Lục Vũ đang quan chiến, coi như không thấy sự xuất hiện của Vân Nguyệt Nhi, điều này khiến cho nàng ta cũng thấy khó xử.
Một số chuyện chỉ người trong cuộc mới hiểu nhưng người ngoài, đặc biệt là những kẻ ái mộ nữ thần thì lại tỏ ra cừu thị Lục Vũ, đương nhiên cũng có không ít nữ đệ tử chỉ trích Vân Nguyệt Nhi ái mộ hư vinh, trở mặt vô tình.
Trên đài, chiếc đấu đặc sắc, thời gian cực nhanh.
Chớp mắt đã trôi qua một canh giờ, rốt cục đến phiên Lục Vũ.
“Mau nhìn, Lục Vũ lên đài.”
“Rất tốt, rốt cục cũng đợi được hắn, xem hắn lần này mất mặt ra sao.”
“Hắn là Lục Vũ à, trông cũng tuấn tú đó chứ.”
Một số nữ đệ tử thở khẽ, phát hiện Lục Vũ thật ra rất đẹp trai.
Vân Nguyệt Nhi ánh mắt phức tạp, Ngô Anh Kiệt tràn đầy chờ mông, những người khác thì ưa náo nhiệt.
Mạc trưởng lão đánh giá Lục Vũ, thiếu niên mười sáu tuổi này để lại ấn tượng kỳ lạ trong lòng hắn, sự trầm ổn kia không nên có ở độ tuổi này.
“Trước mắt có hai mươi chín đệ tử khiêu chiến ngươi, ngươi tính sao đây?”
Lục Vũ đứng giữa lôi đài, ba ngàn đệ tử dưới đài quan sát hắn.
“Ta muốn góp cho chẵn, thêm một người nữa được không?”
Mạc trưởng lão sững sờ, ngạc nhiên nói: “Chẵn à? Ý ngươi là sao?”
Lục Vũ nói: “Ta muốn khiêu chiến Ngô Anh Kiệt, mong trưởng lão thành toàn.”
Giọng của Lục Vũ vang vọng khắp toàn trường, ai ai cũng nghe thấy.
Vân Nguyệt Nhi ánh mắt khẽ biến, nàng đương nhiên biết tại sao Lục Vũ lại muốn khiêu chiến Ngô Anh Kiệt, nàng biết rõ ân oán của song phương.
Ngô Anh Kiệt mặt cười ngẩn ngơ, hắn không ngờ được Lục Vũ lại khiêu chiến hắn trước mặt mọi người.
Lục Vũ chỉ là tôi thể nhị trọng lại dám khiêu chiến Ngô Anh Kiệt tôi thể tứ trọng, thuộc người cảnh giới thấp khiêu chiến người cảnh giới cao, đây là điều được cho phép.
Huống chi ngay trước mặt viện trưởng, các vị trưởng lão lẫn đông đảo võ sư, Ngô Anh Kiệt nếu không dám ứng chiến thì sau này còn mặt mũi nào sinh sống tại nội môn nữa? “Ngươi có dám tiếp nhận khiêu chiến của Lục Vũ không Ngô Anh Kiệt?”
Mạc trưởng lão hỏi ý Ngô Anh Kiệt khiến tất cả mọi người chú ý.
“Ngô sư huynh, lên đi, Lục Vũ mới chỉ tôi thể nhị trọng thôi mà, sợ hắn à?”
“Với thực lực của Ngô sư huynh thì giết hắn dễ ợt, sao phải bận tâm chứ?”
“Ngô sư đệ đến nội môn, hơn một tháng thăng liền ba cấp quả thực là thiên tài trong thiên tài, sao phải sợ.”
Âm thanh vang vọng khắp toàn trường khiến Ngô Anh Kiệt đâm lao phải theo lao, cắn răng nói: “Đệ tử ứng chiến!”
Mạc trưởng lão nói: “Tốt, như vậy trong số ba mươi đệ tử này, Lục Vũ định chọn ai để khiêu chiến trước đây?”
Lục Vũ nói: “Mời hết bọn họ lên đi.”
Mạc trưởng lão đồng ý yêu cầu của Lục Vũ, để cho toàn bộ đệ tử khiêu chiến lên đài.
Ba mươi đệ tử, từ tôi thể nhị trọng cảnh giới đến tôi thể tứ trọng, trong đó chiếm đa số là tôi thể tam trọng cảnh giới.
Lục Vũ nhìn ba mươi người, đạm mạc nói: “Các ngươi đều muốn khiêu chiến ta hả?”
“Đương nhiên rồi, ngươi tưởng bọn ta giỡn chắc.”
Rất nhiều người khiêu chiến biểu hiện ra thái độ không vui, không khách khí với Lục Vũ.
“Lỡ như nửa đường có người bỏ cuộc thì phải làm sao bây giờ?”
Lục Vũ cười lạnh, ngữ điệu trào phúng kia khiến đám người khiêu chiến hết sức khó chịu.
“Ngươi đánh rắm, chúng ta dám khiêu chiến ngươi dĩ nhiên sẽ không sợ ngươi.”
“Dám xem thường chúng ta, ngươi ngạo mạn quá đấy.”
Rất nhiều người mắng to Lục Vũ.
“Nói có sách mách có chứng, nếu các ngươi chủ động khiêu chiến ta, vậy trước tiên phải nói cho rõ quy củ, miễn đến lúc đó lại có người đổi ý.”
Lục Vũ ánh mắt lạnh băng khiến cho người ta cảm thấy hơi lạnh.
Ngô Anh Kiệt khiêu khích nói: “Ngươi muốn sao?”
Lục Vũ cười lạnh: “Quy củ của ta rất đơn giản, sau đó nếu có ai sợ không muốn đánh thì có thể rút lui, nhưng phải tự chặt một tay trước mặt mọi người làm trừng phạt mới được lui. Nếu không các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, coi việc khiêu chiến này như trò đùa há chẳng phải nhục mạ quy định của hạ viện sao!”
Nghe thế, toàn trường sôi trào, bởi trước đây chưa từng xảy ra chuyện tương tự.
Ngô Anh Kiệt mắng: “Ngươi tưởng mình là ai mà lại dám lập ra quy củ ở đây hả Lục Vũ, ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Lục Vũ phản bác: “Sao nào, ngươi không dám hay là khiếp đảm, hay là sợ thua không nổi?”
“Ngươi nói bậy!”
Ngô Anh Kiệt cố ý giả vẻ phẫn nộ, muốn chiếm được sự đồng tình từ những người khiêu chiến khác & đông đảo khán giả dưới đài, qua đó khiến tất cả mọi người cừu thị Lục Vũ.
“Đã không sợ thua thì sao để ý tới quy củ do ta lập như thế?”
Lục Vũ cười lạnh, ánh mắt đảo qua những kẻ khiêu chiến mình.
“Nếu các ngươi sợ hãi thì bây giờ rời đi còn kịp, ta coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra. Chỉ khi nào thi đấu khiêu chiến diễn ra, vậy thì cho thấy các ngươi đã chuẩn bị kỹ càng, khi đó có hối hận thì cũng phải bị trừng phạt. Mạc trưởng lão cảm thấy những lời này của đệ tử có đạo lý hay chăng?”
Mạc trưởng lão khẽ nhíu mày, viện trưởng đang ở dưới đài quan sát nên hắn không thể tự tiện quyết định được.
Có đệ tử phản bác: “Thi đấu khiêu chiếc trước kia đâu có quy định này đâu.”
Lục Vũ cười lạnh nói: “Trước kia từng có ba mươi người khiên chiến một người chưa?”
Lời này hơi quá tát mặt, để những người khiêu chiến cảm thấy xấu hổ.
Mạc trưởng lão nhìn viện trưởng một lát, thấy đối phương khẽ vuốt cằm, lập tức minh bạch hàm nghĩa trong đó.
“Xét thấy lần này tình huống đặc thù, bản trưởng lão tuyên bố tiếp thu đệ nghị của Lục Vũ. Những quy tắc thi đấu khiêu chiến cũ sẽ không thay đổi, thêm những ai nửa đường lui bước sẽ phải tự chặt một tay trước mặt mọi người xem đó như trừng phạt mới được lui. Hiện tại các ngươi có một khắc thời gian để cân nhắc, bây giờ rời khỏi còn kịp. Sau đó một khi khai chiến thì nhất định phải tuân thủ quy định này.”
Hai mươi chín người khiêu chiến sắc mặt âm trầm, Mạc trưởng lão nói thế tự nhiên bọn họ không thể phản bác.
Hoặc kiên trì đánh một trận, hoặc giờ lui lại.
Võ sư sững sờ, lập tức hiểu ý của Lục Vũ.
“Đả thương đánh cho phế luôn cũng được, nhưng không được gây tổn thương đến tính mạng của người ta.”
Lục Vũ lạnh nhạt đáp: “Vậy thì ta có thể buông tay đánh nhau rồi.”
Giờ cơm trưa, tin tức có rất đông người khiêu chiến Lục Vũ truyền ra khắp hạ viện, đệ tử Ất khu lẫn Giáp khu đều biểu thị muốn đi xem.
Buổi chiều giờ thân, thi đấu lôi đài tại Giáp khu & Bính khu đồng thời diễn ra.
Tề viện trưởng đến đây quan chiến, Mạc trưởng lão chủ trì tranh tài.
“Dựa theo thống kê, có bảy mươi sáu người tham gia dự thi lôi đài lần này, trong đó có ba mươi hai người khiêu chiến Lục Vũ, chủ yếu đều đến từ Đinh khu và Bính khu, cũng có ba đệ tử đến từ Ất khu. Cân nhắc chênh lệch cảnh giới quá xa giữa Lục Vũ và đệ tử ở Ất khu nên sẽ hủy bỏ tư cách khiêu chiến của ba đệ tử ở Ất khu kia. Những người khiêu chiến còn lại, Lục Vũ có tiếp nhận hay không thì tự hắn quyết định. Hiện tại thi đấu lôi đài chính thức bắt đầu.”
Mạc trưởng lão ra lệnh một tiếng, lập tức có hai đệ tử bay người lên đài.
Lục Vũ được an bài ở cuối cùng, bởi có quá nhiều người khiêu chiến hắn.
Vân Nguyệt Nhi đứng trong đám người, ở cạnh là một đám nữ đệ tử đứng quanh, trong đó có Triệu Lục Vân.
Phụ cận, đông đảo người ái mộ theo đuổi Vân Nguyệt Nhi thi thoảng lại xum xoe, đáng tiếc nàng ta căn bản không có tâm tình để ý đến.
Ngô Anh Kiệt đứng ở một hướng khác mật thiết lưu ý động tĩnh của Vân Nguyệt Nhi và Lục Vũ, khóe môi nhếch lên ý cười lạnh lùng.
Khiêu chiến thi đấu rất đặc sắc, mục đích chân chính là luận bàn gần như không có, đa phần đều là giải quyết ân oán.
Lục Vũ đang quan chiến, coi như không thấy sự xuất hiện của Vân Nguyệt Nhi, điều này khiến cho nàng ta cũng thấy khó xử.
Một số chuyện chỉ người trong cuộc mới hiểu nhưng người ngoài, đặc biệt là những kẻ ái mộ nữ thần thì lại tỏ ra cừu thị Lục Vũ, đương nhiên cũng có không ít nữ đệ tử chỉ trích Vân Nguyệt Nhi ái mộ hư vinh, trở mặt vô tình.
Trên đài, chiếc đấu đặc sắc, thời gian cực nhanh.
Chớp mắt đã trôi qua một canh giờ, rốt cục đến phiên Lục Vũ.
“Mau nhìn, Lục Vũ lên đài.”
“Rất tốt, rốt cục cũng đợi được hắn, xem hắn lần này mất mặt ra sao.”
“Hắn là Lục Vũ à, trông cũng tuấn tú đó chứ.”
Một số nữ đệ tử thở khẽ, phát hiện Lục Vũ thật ra rất đẹp trai.
Vân Nguyệt Nhi ánh mắt phức tạp, Ngô Anh Kiệt tràn đầy chờ mông, những người khác thì ưa náo nhiệt.
Mạc trưởng lão đánh giá Lục Vũ, thiếu niên mười sáu tuổi này để lại ấn tượng kỳ lạ trong lòng hắn, sự trầm ổn kia không nên có ở độ tuổi này.
“Trước mắt có hai mươi chín đệ tử khiêu chiến ngươi, ngươi tính sao đây?”
Lục Vũ đứng giữa lôi đài, ba ngàn đệ tử dưới đài quan sát hắn.
“Ta muốn góp cho chẵn, thêm một người nữa được không?”
Mạc trưởng lão sững sờ, ngạc nhiên nói: “Chẵn à? Ý ngươi là sao?”
Lục Vũ nói: “Ta muốn khiêu chiến Ngô Anh Kiệt, mong trưởng lão thành toàn.”
Giọng của Lục Vũ vang vọng khắp toàn trường, ai ai cũng nghe thấy.
Vân Nguyệt Nhi ánh mắt khẽ biến, nàng đương nhiên biết tại sao Lục Vũ lại muốn khiêu chiến Ngô Anh Kiệt, nàng biết rõ ân oán của song phương.
Ngô Anh Kiệt mặt cười ngẩn ngơ, hắn không ngờ được Lục Vũ lại khiêu chiến hắn trước mặt mọi người.
Lục Vũ chỉ là tôi thể nhị trọng lại dám khiêu chiến Ngô Anh Kiệt tôi thể tứ trọng, thuộc người cảnh giới thấp khiêu chiến người cảnh giới cao, đây là điều được cho phép.
Huống chi ngay trước mặt viện trưởng, các vị trưởng lão lẫn đông đảo võ sư, Ngô Anh Kiệt nếu không dám ứng chiến thì sau này còn mặt mũi nào sinh sống tại nội môn nữa? “Ngươi có dám tiếp nhận khiêu chiến của Lục Vũ không Ngô Anh Kiệt?”
Mạc trưởng lão hỏi ý Ngô Anh Kiệt khiến tất cả mọi người chú ý.
“Ngô sư huynh, lên đi, Lục Vũ mới chỉ tôi thể nhị trọng thôi mà, sợ hắn à?”
“Với thực lực của Ngô sư huynh thì giết hắn dễ ợt, sao phải bận tâm chứ?”
“Ngô sư đệ đến nội môn, hơn một tháng thăng liền ba cấp quả thực là thiên tài trong thiên tài, sao phải sợ.”
Âm thanh vang vọng khắp toàn trường khiến Ngô Anh Kiệt đâm lao phải theo lao, cắn răng nói: “Đệ tử ứng chiến!”
Mạc trưởng lão nói: “Tốt, như vậy trong số ba mươi đệ tử này, Lục Vũ định chọn ai để khiêu chiến trước đây?”
Lục Vũ nói: “Mời hết bọn họ lên đi.”
Mạc trưởng lão đồng ý yêu cầu của Lục Vũ, để cho toàn bộ đệ tử khiêu chiến lên đài.
Ba mươi đệ tử, từ tôi thể nhị trọng cảnh giới đến tôi thể tứ trọng, trong đó chiếm đa số là tôi thể tam trọng cảnh giới.
Lục Vũ nhìn ba mươi người, đạm mạc nói: “Các ngươi đều muốn khiêu chiến ta hả?”
“Đương nhiên rồi, ngươi tưởng bọn ta giỡn chắc.”
Rất nhiều người khiêu chiến biểu hiện ra thái độ không vui, không khách khí với Lục Vũ.
“Lỡ như nửa đường có người bỏ cuộc thì phải làm sao bây giờ?”
Lục Vũ cười lạnh, ngữ điệu trào phúng kia khiến đám người khiêu chiến hết sức khó chịu.
“Ngươi đánh rắm, chúng ta dám khiêu chiến ngươi dĩ nhiên sẽ không sợ ngươi.”
“Dám xem thường chúng ta, ngươi ngạo mạn quá đấy.”
Rất nhiều người mắng to Lục Vũ.
“Nói có sách mách có chứng, nếu các ngươi chủ động khiêu chiến ta, vậy trước tiên phải nói cho rõ quy củ, miễn đến lúc đó lại có người đổi ý.”
Lục Vũ ánh mắt lạnh băng khiến cho người ta cảm thấy hơi lạnh.
Ngô Anh Kiệt khiêu khích nói: “Ngươi muốn sao?”
Lục Vũ cười lạnh: “Quy củ của ta rất đơn giản, sau đó nếu có ai sợ không muốn đánh thì có thể rút lui, nhưng phải tự chặt một tay trước mặt mọi người làm trừng phạt mới được lui. Nếu không các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, coi việc khiêu chiến này như trò đùa há chẳng phải nhục mạ quy định của hạ viện sao!”
Nghe thế, toàn trường sôi trào, bởi trước đây chưa từng xảy ra chuyện tương tự.
Ngô Anh Kiệt mắng: “Ngươi tưởng mình là ai mà lại dám lập ra quy củ ở đây hả Lục Vũ, ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Lục Vũ phản bác: “Sao nào, ngươi không dám hay là khiếp đảm, hay là sợ thua không nổi?”
“Ngươi nói bậy!”
Ngô Anh Kiệt cố ý giả vẻ phẫn nộ, muốn chiếm được sự đồng tình từ những người khiêu chiến khác & đông đảo khán giả dưới đài, qua đó khiến tất cả mọi người cừu thị Lục Vũ.
“Đã không sợ thua thì sao để ý tới quy củ do ta lập như thế?”
Lục Vũ cười lạnh, ánh mắt đảo qua những kẻ khiêu chiến mình.
“Nếu các ngươi sợ hãi thì bây giờ rời đi còn kịp, ta coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra. Chỉ khi nào thi đấu khiêu chiến diễn ra, vậy thì cho thấy các ngươi đã chuẩn bị kỹ càng, khi đó có hối hận thì cũng phải bị trừng phạt. Mạc trưởng lão cảm thấy những lời này của đệ tử có đạo lý hay chăng?”
Mạc trưởng lão khẽ nhíu mày, viện trưởng đang ở dưới đài quan sát nên hắn không thể tự tiện quyết định được.
Có đệ tử phản bác: “Thi đấu khiêu chiếc trước kia đâu có quy định này đâu.”
Lục Vũ cười lạnh nói: “Trước kia từng có ba mươi người khiên chiến một người chưa?”
Lời này hơi quá tát mặt, để những người khiêu chiến cảm thấy xấu hổ.
Mạc trưởng lão nhìn viện trưởng một lát, thấy đối phương khẽ vuốt cằm, lập tức minh bạch hàm nghĩa trong đó.
“Xét thấy lần này tình huống đặc thù, bản trưởng lão tuyên bố tiếp thu đệ nghị của Lục Vũ. Những quy tắc thi đấu khiêu chiến cũ sẽ không thay đổi, thêm những ai nửa đường lui bước sẽ phải tự chặt một tay trước mặt mọi người xem đó như trừng phạt mới được lui. Hiện tại các ngươi có một khắc thời gian để cân nhắc, bây giờ rời khỏi còn kịp. Sau đó một khi khai chiến thì nhất định phải tuân thủ quy định này.”
Hai mươi chín người khiêu chiến sắc mặt âm trầm, Mạc trưởng lão nói thế tự nhiên bọn họ không thể phản bác.
Hoặc kiên trì đánh một trận, hoặc giờ lui lại.
Danh sách chương