Hạ viện, nội môn, Giáp khu.

“Tu luyện ba ngày, rốt cục cũng có thể ra ngoài hít thở không khí.”

Một thân ảnh tuyết trắng đẩy cửa gỗ ra ngoài, hít lấy không khí trong lành, trên mặt xinh đẹp cười say động lòng người.

Đột nhiên có tiếng gió rít, một bóng người xanh lục lướt tới cạnh thân ảnh tuyết trắng kia.

“Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, ngươi đoán ta nghe được tin tức gì nào?”

Triệu Lục Vân một mặt yêu kiều cười, tuy nàng chỉ mười bảy tuổi nhưng đã là một trong ba mỹ nữ ở nội môn Võ tông.

“Trông bộ dạng hưng phấn của ngươi kìa, lại xảy ra chuyện gì à?”

Vân Nguyệt Nhi áo trắng như tuyết, ưu nhã điềm tĩnh, hai mắt linh động, dáng người thướt tha, vô luận khí chất hay mỹ mạo đều hơn xa Triệu Lục Vân.

“Lục Vũ đó, hắn đã tới hạ viện, trở thành đệ tử nội môn rồi!”

Triệu Lục Vân một mặt kích động, Vân Nguyệt Nhi lại đột nhiên biến sắc, đáy mắt hiện lên một tia đắng chát.

Thân là một trong tam đại mỹ nữ Thanh Sơn tông, Vân Nguyệt Nhi sau khi đến hạ viện liền trở thành nữ thần ở nội môn, có vô số người ái mộ theo đuổi.

Nhiều chuyện của Vân Nguyệt Nhi ở ngoại viện đều bị người đồn lại, ai ai cũng biết nhờ Lục Vũ mà nàng mới được đến Thanh Sơn tông nhưng rốt cục lại chia tay đối phương.

Nếu như Lục Vũ không thể thức tỉnh võ hồn, bị đuổi khỏi sơn môn thì chuyện này dần dà mọi người sẽ quên.

Nhưng hôm nay Lục Vũ không những thức tỉnh được võ hồn mà còn đến được hạ viện trở thành đệ tử nội môn, điều này khiến cho Vân Nguyệt Nhi xấu hổ vô cùng.

“Hôm qua, Lục Vũ mới trở thành đệ tử nội môn đã bị đám đệ tử Đinh khu tổ sáu khi dễ, song phương một lời không hợp liền đánh nhau, ngươi biết kết quả sao không?”

Triệu Lục Vân tám say sưa mà không để ý tới sắc mặt của Vân Nguyệt Nhi.

“Ra sao?”

Vân Nguyệt Nhi theo bản năng hỏi thăm, lập tức hối hận, thầm nghĩ: “Ta không dứt được hắn hay tại ta không bỏ được lựa chọn của mình đây?”

Triệu Lục Vân hưng phấn nói: “Kết quả Lục Vũ một người địch chín đánh phế hết đám khiêu khích kia. Lục Vũ mới chỉ ở tôi thể nhất trọng cảnh giới, chín tên kia đều là tôi thể nhị trọng đó. Chuyện này đã oanh động nội môn cả ngày hôm nay rồi, ai ai cũng nghị luận chuyện này đấy.”

“Hắn... hắn... thắng?”

Vân Nguyệt Nhi khá giật mình, ánh mắt lóe lên chút đắng chát.

“Đương nhiên rồi, nghe nói võ sư của song phương còn ra mặt động thủ, kết quả bị viện trưởng khiển trách một hồi kìa. Gia hỏa Lục Vũ này mới tới nội môn đã gây sự chú ý sợ người khác không biết chăng.”

Triệu Lục Vân hai mắt tỏa sáng, hiển nhiên hết sức hứng thú với Lục Vũ.

“À đúng rồi Nguyệt Nhi, lúc trước sao ngươi lại bỏ Lục Vũ thế? Nghe nói gia hỏa này chỉ tốn một tháng thời gian liền từ ngoại viện vô hạ viện, phá vỡ kỷ lục ghi chép ngàn năm qua của Thanh Sơn tông ta, thật là yêu nghiệt nha.”

Vân Nguyệt Nhi phiền muộn khoog thôi, Triệu Lục Vân lại tròn mắt vô tội nhìn nàng, biểu lộ ngu ngốc kia thật không biết đang cố ý cười nhạo nàng hay vô tâm thật.

Quay người, Vân Nguyệt Nhi tránh đi ánh nhìn chăm chú của Triệu Lục Vân, tâm tình phức tạp nhìn phương xa.

“Lục trước hắn một mực không thể thức tỉnh được võ hồn.”

Triệu Lục Vân kinh dị nói: “Chẳng lẽ bởi chuyện này nên ngươi mới bỏ hắn?”

Vân Nguyệt Nhi xấu hổ nói: “Ta không có... tính toán... ta hơi mệt, ngươi đi đi.”

Vân Nguyệt Nhi cảm thấy rất khó chịu, trong lòng nhói đau khó hiểu.

Triệu Lục Vân nhìn bóng lưng Vân Nguyệt Nhi xa dần, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ lời đồn là thật, nàng còn chưa quên Lục Vũ?”

Sau đó không lâu, tin tức Vân Nguyệt Nhi còn chưa dứt tình lặng yên truyền ra trong đệ tử nội môn, dẫn phát một mạch nước ngầm.

Những người áo mộ theo đuổi kia dần tỏ thái độ, vì nữ thần, nhất định phải đuổi Lục Vũ đi.

Ngô Anh Kiệt là kẻ đầu têu thì lúc này lại đang lén cười hớn hở.

Mà bản thân Tần Vân hay tin lại tức giận nổi trận lôi đình, vội vàng đi tới hạ viện hỏi thăm tình huống.

Lục Vũ trong bữa cơm tối mới nghe được tin này, hắn khinh bỉ với ba chữ “chưa dứt tình” kia.

Trở lại chỗ ở, Lục Vũ phát hiện có một phong thư cắm trên cửa, mở ra xem xét thì thấy đây là một thư khiêu chiến.

Lục Vũ cười lại, đẩy cửa vào, tiện tay ném bức thư lên bàn.

“Hẳn là tên khốn Ngô Anh Kiệt tung tin này, định mượn đao giết người đây mà.”

Lục Vũ không ngốc, sau khi ngộ tính tăng cao thì hắn càng thông minh hơn.

“Kế sách một hòn đá ném hai chim này thật hung ác, vừa kích động đệ tử nội môn đối phó ta vừa kích thích Tần Vân, muốn mượn đao giết người lại còn không để ta yên ổn ở nội môn.”

Lục Vũ đang suy nghĩ đối sách, hắn tất nhiên sẽ không để cho quỷ kế của Ngô Anh Kiệt thành công.

Chuyện hôm qua nhờ viện trưởng nên không truy trách tới Lục Vũ.

Nhưng nếu cứ ba ngày náo nhỏ, năm ngày náo lớn thì kiểu gì Lục Vũ cũng khó sống tiếp ở hạ viện.

“Năm ngày sau đúng lúc khảo hạch nội môn, đến lúc đó sẽ giải quyết bộ phận người khiên chiến trước. Hiện tại tu luyện quan trọng, mình phải tập trung nâng cao thực lực đã.”

Lục Vũ mới tới nội môn hai ngày đã sơ bộ luyện thành Thốn Tâm Vạn Kình đệ nhất trọng Thốn Tâm Thốn Kình, tạm thời ở đệ nhất trọng sơ kỳ.

“Luyện huyết là cảnh giới cơ sở rất quan trọng, đáng tiếc phần đông đệ tử lại không thể hiểu rõ. Ngoại trừ siêng năng khổ luyện & phục dụng đan dược ra thì tinh huyết yêu thú mới là đồ bổ nhất.”

“Có lẽ tối nay mình nên đến hậu sơn thử một chút.”

Lục Vũ từng là Thánh Hồn Thiên Sư, vô luận y thuật, dụng độc, luyện đan hay bày trận hắn đều hết sức quen thuộc nên hiển nhiên cũng có kiến giải độc đáo ở cảnh giới luyện huyết.

Trong bóng đêm, Lục Vũ thân đeo trường cung di chuyển đến khu thứ bảy ở hậu sơn.

Khu thứ tám & khu thứ chín chỉ có hung thú, khu thứ bảy mới xuất hiện yêu thú.

Lần trước, Hỏa Vân mãng là yêu thú cấp hai, thuộc về vương giả của khu thứ bảy, bất hạnh chết trên tay Lục Vũ.

Bây giờ khu thứ bảy không còn yêu thú cấp hai, chỉ có lác đác yêu thú cấp một phân bố ở những chỗ khác nhau.

Trên đường đi, Lục Vũ vận dụng tiểu thảo chi nhãn thời khắc quan sát động tĩnh chung quanh, cũng thi triển ra Tỏa Tâm tiễn bắn giết được mấy chục con hung thú.

Về sau, Lục Vũ dùng thi thể hung thú làm mồi nhử thiết kế nên một cái bẫy.

Yêu thú chiến lực kinh người nên thường hay lấy hung thú làm thức ăn.

Lục Vũ đợi nửa canh giờ liền nghe âm thanh sàn sàn từ xa truyền lại.

“Tới.”

Lục Vũ mừng rỡ vận chuyển Bích Thảo Liên Thiên quyết, hòa mình vào thiên nhiên rộng lớn che giấu vết tích.

Trong rừng cây, một trận yêu phong ập tới, một con huyết trư toàn thân đỏ sậm dài hai trượng tiến nhập tầm mắt Lục Vũ.

“Yêu thú cấp một Huyết Văn trư, vận khí quá tốt.”

Lục Vũ mừng thầm, không ngờ lại gặp phải vật đại bổ thích hợp nhất ở cảnh giới luyện huyết này.

Huyết Văn trư nhanh chóng tới gần, đang định hưởng thụ mỹ thực thì một tiếng gió rít ập tới trong nháy mắt.

“Ngao...”

Một tiếng thét thảm thiết chấn động sơn lâm, dọa cho những hung thú dã cầm chung quanh chạy loạn tránh né.

Lục Vũ bắn ra Tỏa Tâm tiễn, sau khi bắn một tên lại tiếp tục bắn song châu liên phát, ba mũi tên đồng thời bắn trúng trái tim Huyết Văn trư khiến nó rên rỉ một hồi rồi ngã xuống đất.

“Tinh huyết nóng hôi hổi mới là thứ đại bộ.”

Lục Vũ nhoáng người hiện thân, tay phải rút ba mũi tên kia ra, tinh huyết phun ra vừa vặn phun vào trong miệng hắn.

Lục Vũ cảm thấy máu dính đầy miệng mình lại tỏa ra một mùi thơm, chính ăn như hổ đói, uống no máu tươi.

Rất nhanh, tinh huyết ẩn chứa mùi thơm chảy hết, Huyết Văn trư co quắp một lát thì khí tuyệt mất mạng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện