Hồ Cửu cảm thấy chuyện này không đơn giản, Hoàng Đàn kia không có chút sát thương với anh.
Nhưng chuyện có liên quan đến tộc man di ở phía Tây biên giới kia lại là chuyện khác.
“Được, Trấn Hồn tụ sẽ nhanh thu hồi.” Hồ Cửu nói.
“Làm được hãy nói.” Lão Hắc liếc Hồ Cửu rồi khích tướng.
Nhìn dáng vẻ này hai người một già một trẻ kia có lẽ phải là oan gia mới đúng, sao có thể là sư đồ được chứ.
“Trước giờ tôi có làm ông thất vọng sao?” Hồ Cửu đáp trả.
Bạch Thố lúc này cũng đã chuẩn bị cơm xong liền đến mời mọi người dùng cơm.
“Anh Hồ có thể ăn rồi.”
“Mọi người cùng vào ăn thôi.”
Lão Hắc cùng Lão Bạch nhìn nhau lắc đầu, đây là loại đãi ngộ gì chứ.
Rõ ràng họ lớn tuồi, trưởng bối, mà lại mời một thằng nhãi trước sao?
Bạch Thố biết mình thất lễ nên cúi đầu không dám ngẩng lên.
“Hai người không nên chấp người trẻ nha.
Cô ấy cũng không cố ý.” Hồ Cửu cũng chỉ đơn giản muốn ăn cơm thôi.
Bạch Thố dù sao cũng là cô gái trẻ, ở với mấy lão già này cũng là thiệt thòi, Hồ Cửu nghĩ tới Lục Thạc cũng thông cảm cho Bạch Thố.
“Đây đây, đi ăn cơm thôi, lát nữa lại không có cơm.” Lão Hắc liếc mắt nhìn Hồ Cửu rồi nói.
“Mỹ Họa đâu rồi?” Lão Bạch hỏi.
“Mẹ đang… không tiện xuống.
Mọi người cứ ăn trước, con đã để phần cho mẹ rồi.” Bạch Thố đáp lời.
“Anh Hồ cảm ơn anh hôm đó cứu giúp chúng tôi.
Anh ăn miếng sườn này đi.” Vừa nói Bạch Thố gắp một miếng bỏ vào chén anh.
“Cảm ơn.” Hồ Cửu cũng không từ chối.
Bạch Cư nhìn thấy màn này cũng biết tâm ý cháu gái, nếu như cháu ông có thể lấy được người như Hồ Cửu cũng là chuyện tốt.
Chỉ là, người như anh luôn có chủ kiến, vả lại theo như anh nói đã có vợ rồi.
Chuyện này khó càng thêm khó.
Thôi thì vạn sự tùy duyên!
Lão Bạch cũng không nhìn nữa mà tập trung ăn cơm.
“Anh Hồ, tôi có thể đi cùng anh không?” Bạch Thố cúi đầu hỏi.
Lão Hắc cùng Lão Bạch đều sặc cơm.
Đây gọi là gì? Bạch Thố đối với Hoàng Đàn đều là một bộ không thèm để mắt.
Với người khác thì ngây thơ hiền lạnh.
Bây giờ cô đối với Hồ Cửu lại mạnh dạn như vậy.
Hai lão già nhìn nhau, cũng đồng thời nhìn Hồ Cửu, họ cũng muốn biết Hồ Cửu sẽ xử lý thế nào.
“Không thể.” Hồ Cửu vừa ăn vừa dứt khoát nói.
“Sao vậy?” Bạch Thố tròn mắt nhìn anh.
“Tôi đang ở với vợ, em không thể theo tôi.” Hồ Cửu kiên quyết.
“Vợ anh không vui sao?” Bạch Thố vẫn hỏi.
Lão Hắc triệt để buông đũa, ông cảm thấy chuyện này còn thú vị hơn ăn cơm nha.
Lão Bạch thị sốt ruột nhìn theo.
“Cũng không rõ.
Nhưng có lẽ cô ấy cũng không nhỏ mọn, chỉ là nhà không có đủ chỗ để ở.
Hình như nhà chỉ có ba phòng thôi.” Hồ Cửu vừa nói vừa suy nghĩ.
“Không sao, em chỉ cần theo anh.” Bạch Thố kiên quyết.
Lão Bạch muốn ngăn cản thì Lão Hắc kéo tay Lão Bạch, cảm thấy chuyện này cũng không phải không tốt.
“Vẫn là không nên.” Hồ Cửu cũng nhẹ nhàng nói.
Anh không phải không biết Bạch Thố là đang có cảm tình với anh, nhưng anh nghĩ đó chỉ là nhất thời vì anh cứu cô mà thôi.
Bạch Thố cũng rất đáng thương, trong lòng anh có chút đồng cảm.
Xong bữa cơm Hồ Cửu cũng rời khỏi núi Hàng, tuy là oan gia nhưng anh cũng không quên nhắc Lão Hắc cẩn thận.
Khi bị mất Trấn Hồn tụ có nhiều khả năng Hoàng Đàn sẽ đến tìm ông.
“Hữu Thủ, điều tra Hoàng Đàn thế nào?” Hồ Cửu hỏi.
“Ngoài những thông tin trước đó thì liên quan đến tộc man di phía Tây vẫn chưa có manh mối.
Hơn nữa Hoàng Đàn này có tiếng tăm trong giới bất động sản, cũng là doanh nhân tiêu biểu.
Có thể xem là người có năng lực.” Hữu Thủ báo cáo.
“Bọn người Lão Thương và Lão Trư thế nào rồi?” Anh tiếp tục hỏi.
“Bọn họ nhanh chóng càn quét, hiện tại hầu hết địa bàn ở thành phố Gia đều thuộc quản lý của họ.” Hữu Thủ vẫn tỉ mỉ báo cáo.
Hồ Cửu suy nghĩ gì đó chợt lóe lên.
“Nói với họ, đưa người tới kiếm chuyện làm phiền các sản nghiệp của Hoàng Đàn đi.” Anh nhếch miệng cười.
“Vâng.” Hữu Thủ đáp lời, sau đó ngập ngừng nói tiếp: “Thanh Ngũ cùng Lý Huy bên kia xử trí thế nào?”
“Ừm, ngày mai đưa họ đến gặp tôi.” Hồ Cử như đã có sắp xếp.
“Bụp”
Cả hai quay lại, thái độ vô cùng đề phòng.
“Ai?”
“Là em.”
“Bạch Thố?”
Hữu Thủ cùng Hồ Cửu đều bất ngờ.
“Sao em lại ở đây?” Hồ Cửu day day trán hỏi.
“Anh không cho em đi, em đành tự đi.” Bạch Thố gương mặt xinh đẹp, dáng vẻ thuần khiết, đến cả Hữu Thủ nhìn thấy cũng đỏ mặt.
Hồ Cửu cũng không biết làm sao với cô, thật ra cô rất ngây thơ, bị người giam giữ không tiếp xúc với ai, giờ lại ở cùng lão già chán ngán kia.
Bạch Thố muốn đi cũng là lẽ đương nhiên.
“Hiện tại Hoàng Đàn sẽ tìm em, quá nguy hiểm.” Hồ Cửu nói xong lại quay ra với Hữu Thủ: “Lát nữa đưa Bạch tiểu thư về núi Hàng.”
“Anh lo cho em?” Gương mặt Bạch Thố lộ lên vẻ mong chờ.
Hồ Cửu muốn giải quyết ổn thỏa việc này, cũng không muốn thêm phiền phức liền nói.
“Đúng.
Tạm quay về núi Hàng, chờ xong việc anh sẽ đón em xuống đây nhé.” Với Bạch Thố thì Hồ Cửu cũng hết cách.
“Anh nói phải giữ lời.” Bạch Thố vui vẻ đồng ý.
“Được.” Anh nhanh chóng đáp lời.
Quả thực Hoàng Đàn vẫn đang tìm kiếm cô, nếu Bạch Thố xuất hẹn e rằng hắn sẽ tra ra..
Nhưng chuyện có liên quan đến tộc man di ở phía Tây biên giới kia lại là chuyện khác.
“Được, Trấn Hồn tụ sẽ nhanh thu hồi.” Hồ Cửu nói.
“Làm được hãy nói.” Lão Hắc liếc Hồ Cửu rồi khích tướng.
Nhìn dáng vẻ này hai người một già một trẻ kia có lẽ phải là oan gia mới đúng, sao có thể là sư đồ được chứ.
“Trước giờ tôi có làm ông thất vọng sao?” Hồ Cửu đáp trả.
Bạch Thố lúc này cũng đã chuẩn bị cơm xong liền đến mời mọi người dùng cơm.
“Anh Hồ có thể ăn rồi.”
“Mọi người cùng vào ăn thôi.”
Lão Hắc cùng Lão Bạch nhìn nhau lắc đầu, đây là loại đãi ngộ gì chứ.
Rõ ràng họ lớn tuồi, trưởng bối, mà lại mời một thằng nhãi trước sao?
Bạch Thố biết mình thất lễ nên cúi đầu không dám ngẩng lên.
“Hai người không nên chấp người trẻ nha.
Cô ấy cũng không cố ý.” Hồ Cửu cũng chỉ đơn giản muốn ăn cơm thôi.
Bạch Thố dù sao cũng là cô gái trẻ, ở với mấy lão già này cũng là thiệt thòi, Hồ Cửu nghĩ tới Lục Thạc cũng thông cảm cho Bạch Thố.
“Đây đây, đi ăn cơm thôi, lát nữa lại không có cơm.” Lão Hắc liếc mắt nhìn Hồ Cửu rồi nói.
“Mỹ Họa đâu rồi?” Lão Bạch hỏi.
“Mẹ đang… không tiện xuống.
Mọi người cứ ăn trước, con đã để phần cho mẹ rồi.” Bạch Thố đáp lời.
“Anh Hồ cảm ơn anh hôm đó cứu giúp chúng tôi.
Anh ăn miếng sườn này đi.” Vừa nói Bạch Thố gắp một miếng bỏ vào chén anh.
“Cảm ơn.” Hồ Cửu cũng không từ chối.
Bạch Cư nhìn thấy màn này cũng biết tâm ý cháu gái, nếu như cháu ông có thể lấy được người như Hồ Cửu cũng là chuyện tốt.
Chỉ là, người như anh luôn có chủ kiến, vả lại theo như anh nói đã có vợ rồi.
Chuyện này khó càng thêm khó.
Thôi thì vạn sự tùy duyên!
Lão Bạch cũng không nhìn nữa mà tập trung ăn cơm.
“Anh Hồ, tôi có thể đi cùng anh không?” Bạch Thố cúi đầu hỏi.
Lão Hắc cùng Lão Bạch đều sặc cơm.
Đây gọi là gì? Bạch Thố đối với Hoàng Đàn đều là một bộ không thèm để mắt.
Với người khác thì ngây thơ hiền lạnh.
Bây giờ cô đối với Hồ Cửu lại mạnh dạn như vậy.
Hai lão già nhìn nhau, cũng đồng thời nhìn Hồ Cửu, họ cũng muốn biết Hồ Cửu sẽ xử lý thế nào.
“Không thể.” Hồ Cửu vừa ăn vừa dứt khoát nói.
“Sao vậy?” Bạch Thố tròn mắt nhìn anh.
“Tôi đang ở với vợ, em không thể theo tôi.” Hồ Cửu kiên quyết.
“Vợ anh không vui sao?” Bạch Thố vẫn hỏi.
Lão Hắc triệt để buông đũa, ông cảm thấy chuyện này còn thú vị hơn ăn cơm nha.
Lão Bạch thị sốt ruột nhìn theo.
“Cũng không rõ.
Nhưng có lẽ cô ấy cũng không nhỏ mọn, chỉ là nhà không có đủ chỗ để ở.
Hình như nhà chỉ có ba phòng thôi.” Hồ Cửu vừa nói vừa suy nghĩ.
“Không sao, em chỉ cần theo anh.” Bạch Thố kiên quyết.
Lão Bạch muốn ngăn cản thì Lão Hắc kéo tay Lão Bạch, cảm thấy chuyện này cũng không phải không tốt.
“Vẫn là không nên.” Hồ Cửu cũng nhẹ nhàng nói.
Anh không phải không biết Bạch Thố là đang có cảm tình với anh, nhưng anh nghĩ đó chỉ là nhất thời vì anh cứu cô mà thôi.
Bạch Thố cũng rất đáng thương, trong lòng anh có chút đồng cảm.
Xong bữa cơm Hồ Cửu cũng rời khỏi núi Hàng, tuy là oan gia nhưng anh cũng không quên nhắc Lão Hắc cẩn thận.
Khi bị mất Trấn Hồn tụ có nhiều khả năng Hoàng Đàn sẽ đến tìm ông.
“Hữu Thủ, điều tra Hoàng Đàn thế nào?” Hồ Cửu hỏi.
“Ngoài những thông tin trước đó thì liên quan đến tộc man di phía Tây vẫn chưa có manh mối.
Hơn nữa Hoàng Đàn này có tiếng tăm trong giới bất động sản, cũng là doanh nhân tiêu biểu.
Có thể xem là người có năng lực.” Hữu Thủ báo cáo.
“Bọn người Lão Thương và Lão Trư thế nào rồi?” Anh tiếp tục hỏi.
“Bọn họ nhanh chóng càn quét, hiện tại hầu hết địa bàn ở thành phố Gia đều thuộc quản lý của họ.” Hữu Thủ vẫn tỉ mỉ báo cáo.
Hồ Cửu suy nghĩ gì đó chợt lóe lên.
“Nói với họ, đưa người tới kiếm chuyện làm phiền các sản nghiệp của Hoàng Đàn đi.” Anh nhếch miệng cười.
“Vâng.” Hữu Thủ đáp lời, sau đó ngập ngừng nói tiếp: “Thanh Ngũ cùng Lý Huy bên kia xử trí thế nào?”
“Ừm, ngày mai đưa họ đến gặp tôi.” Hồ Cử như đã có sắp xếp.
“Bụp”
Cả hai quay lại, thái độ vô cùng đề phòng.
“Ai?”
“Là em.”
“Bạch Thố?”
Hữu Thủ cùng Hồ Cửu đều bất ngờ.
“Sao em lại ở đây?” Hồ Cửu day day trán hỏi.
“Anh không cho em đi, em đành tự đi.” Bạch Thố gương mặt xinh đẹp, dáng vẻ thuần khiết, đến cả Hữu Thủ nhìn thấy cũng đỏ mặt.
Hồ Cửu cũng không biết làm sao với cô, thật ra cô rất ngây thơ, bị người giam giữ không tiếp xúc với ai, giờ lại ở cùng lão già chán ngán kia.
Bạch Thố muốn đi cũng là lẽ đương nhiên.
“Hiện tại Hoàng Đàn sẽ tìm em, quá nguy hiểm.” Hồ Cửu nói xong lại quay ra với Hữu Thủ: “Lát nữa đưa Bạch tiểu thư về núi Hàng.”
“Anh lo cho em?” Gương mặt Bạch Thố lộ lên vẻ mong chờ.
Hồ Cửu muốn giải quyết ổn thỏa việc này, cũng không muốn thêm phiền phức liền nói.
“Đúng.
Tạm quay về núi Hàng, chờ xong việc anh sẽ đón em xuống đây nhé.” Với Bạch Thố thì Hồ Cửu cũng hết cách.
“Anh nói phải giữ lời.” Bạch Thố vui vẻ đồng ý.
“Được.” Anh nhanh chóng đáp lời.
Quả thực Hoàng Đàn vẫn đang tìm kiếm cô, nếu Bạch Thố xuất hẹn e rằng hắn sẽ tra ra..
Danh sách chương