Lục Hùng tái mặt, Hồ Cửu nói câu nào câu đó đều đâm vào Lục gia.

Quả thực, vì lợi ích Lục gia cái gì cũng dám làm.
Nhưng Lục Quân cho rằng, lợi ích Lục gia là lợi ích chung, Lục Thạc cũng sẽ có lợi ích chung đó, hy sinh một chút cho Lục gia thì có xá gì.

Ông ta tự cho là đúng hùng hổ tiến lên, xỉa cây gậy vào mặt Hồ Cửu cùng Lục Thạc.
“Chúng mày thì biết cái gì chứ, Lục thi do một tay tao gầy dựng, thân là người Lục gia thì hy sinh một chút cho Lục gia thì đáng gì?”
Nói đến đây Lục Quân quay sang Lục Thạc, vẻ mặt như người trên dạy bảo.
“Mày xem đi, thân là con cháu Lục gia, làm gì thì làm đừng làm mất mặt Lục gia, nếu không tao sẽ gạch tên mày cùng người cha vô dụng kia khỏi gia phả.”
Nghe đến cha mình bị gạch tên khỏi gia phả, Lục Thạc đau lòng không thôi.

Cha cô mỗi ngày nhu nhược cũng vì giữ gìn tình thân, không tranh không giành không màng tới mọi thứ.


Còn ông nội cùng người nhà kia, lại cứ lần này hết lần khác dùng tình thân mà uy hiếp.
Lục Thạc mắt ửng đỏ tức giận.
“Ông nội, con tự hỏi lòng từ trước đến giờ luôn một lòng vì Lục gia, một lòng vì Lục thị.

Dù bao nhiêu ấm ức cũng chưa từng than vãn, cha con cũng vì không tranh không cầu, chỉ muốn hòa thuận với cả nhà.

Vậy mà mọi người giờ chỉ vì lợi ích kia mà sẵn sàng vứt bỏ cha con?”
Lục Quân trong lòng hơi rụt rịt, nhưng sĩ diện của ông ta không thể để ông ta xuống nước.

Lục Chỉ quả thực là đứa con hiền hậu nhất của ông, nhưng cũng làm ông ta chướng mắt.
Điều ông ta cần là một đứa con biết lợi ích gia tộc, vì Lục thị mà phấn đấu, chứ không phải là kẻ chỉ biết giữ gìn khí độ.

Dù Lục Chỉ có tốt thế nào thì trong mắt Lục Quân cũng là kẻ vô dụng.
“Hừ, một lũ vô dụng.

Nếu không thể làm gì Lục thị cùng Lục gia, thì chúng ta cũng không cần.”
“Được, sau này con cùng Lục gia không cần có quan hệ.

Con đi đường của con, Lục gia đi đường Lục gia, tuyệt không thể phiền nhau.”
Nghe những lời nói lạnh lùng của Lục Quân, cô không còn chút hy vọng nào cả.

Dù sao họ đã vô tình, cô còn níu kéo cái gì chứ.
“Cháu gái à, ông nội là đang tức giận vì dự án bị hủy nha, cháu cũng đừng có như vậy.”
“Cha à, nói đi cũng nói lại, đây là cháu nội của cha, một đứa cháu ưu tú như thế sao có thể nói bỏ là bỏ.

Cha bớt giận suy nghĩ lại nha.”
Lục Hùng nhanh chóng can ngăn hai người, gì chứ? Phó tổng Sunny, chỉ cần Lục Thạc chịu “đi cửa sau” thì có phải Lục gia càng khởi sắc, không thể dùng danh nghĩa Lục gia để hợp tác thì sao chứ? Lục thị lập ra vài công ty con, trá hình một chút, Lục Thạc chỉ cần gật đầu, thì những dự án kia ký kết với công ty con thì chẳng phải Lục thị nhận quả ngọt sao?
Chuyện gì cũng có cách, không cần xé rách mặt nhau nha.
Lục Hùng suy cho cùng cũng là một người có năng lực, xoay chuyển nhanh cục diện.

Nhưng đáng tiếc, trên đầu ông ta còn người cha cổ hủ bảo thủ, cố chấp, lại thêm một đứa em tham mê quyền lực.
Ông ta lâu dần cũng bị cuốn vào vòng xoáy kia, tuy là phán đoán chính xác nhưng vẫn là bị vây hãm.
“Ngu ngốc, Lục gia còn thiếu người ưu tú sao? Một đêm mà có thể leo lên chức Phó tổng, hèn gì không chịu cùng với Phúc thiếu.

Nó cũng chỉ là bán thân đổi vị, chỉ là vị kia cao hơn mà thôi, nó có nghĩ gì cho Lục gia không.”
Lục Quân cứ như nắm được điểm yếu của Lục Thạc cứ thế quát lớn, đường cũng không vắng người, mà đây lại là khu vực nhiều nhân viên cùng khách hàng qua lại.
“Ông nội, sao ông có thể nói với con như vậy.

Con là tự mình đi bằng năng lực, sao ông lại sỉ nhục con như thế?”
Vẻ mặt Lục Thạc càng đỏ gay gắt.
Hồ Cửu thấy vậy bước đứng trước cô, chắn ngang tầm nhìn Lục Quân với Lục Thạc.
“Ông nói đủ chưa? Xóa tên thì xóa tên, cắt đứt thì cắt đứt.

Ông muốn công khai thì tôi công khai cho cả thế giới biết Lục Thạc không còn là người Lục gia.

Mà về cơ bản, Lục Thạc là vợ tôi, từ lâu cũng không tới lượt ông sinh sự dạy bảo ở đây.”
“Mày…thằng vô dụng.

Mấy năm trước là đồ vô dụng, mấy năm sau lại là kẻ đầu trộm đuôi cướp, mày không có tư cách lên tiếng ở đây.”
Lục Quân bị Hồ Cửu nói vậy thì càng tức giận, trước giờ ông hô mưa gọi gió, làm gì đến lượt một tên oách như thế này động đến.
“Tôi có vô dụng đến đâu cũng sẽ không dâng vợ mình lên giường kẻ khác vì lợi ích.

Càng không làm điều tổn hại đến con cháu.


Ông yên tâm.”
Anh là ai chứ, Chiến thần uy phong, sát khí quanh thân như muốn uy áp người khác.

Một Lục gia nhỏ bé kia, anh muốn giẫm kiểu gì mà không được.
Nhưng vì Lục Chỉ cùng Lục Thạc, anh cũng chưa hề động tới Lục gia, nhưng nếu đám người Lục gia kia không biết đủ là gì, thì chắc chắn anh không định tha cho họ.
“Mày…mày nhìn đi, chồng mày đấy.

Hỗn xược, tao muốn xem không có Lục gia chúng mày sống tốt đẹp được bao lâu.

Còn mày Lục Thạc, mày lăn lộn trên giường người ta mới có được cái chức vị này, mày nghĩ tao không biết? Che mắt ai hả?”
Lục Hùng nhanh chóng kéo tay Lục Quân một chút.

Cho dù chuyện này là thật cũng không nên đem ra mà nói.
“Bỏ tay ra, tạo hôm nay phải nói, nói cho cả thiên hạ biết.

Trừ khi mày đứng ra giúp Lục gia lấy lại dự án, nếu không chuyện mày làm đĩ kiếm cơm tao sẽ nói cho tất cả mọi người biết.”
“Ông nội, con không có làm, ông đừng như vậy.”
Lúc này Lục Thạc thực sự tức muốn khóc, dù gì cũng là ông nội cô, sao có thể nghĩ cháu mình như vậy chứ.
“Ông thử nói tôi nghe xem nào?’
Hồ Cửu nhíu mày, sát khí quanh thân.
Lục Quân dự là hôm nay không thoát khỏi tay Hồ Cửu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện