Hồ Cửu nhìn hai vợ chồng già ở trong căn nhà xiêu vẹo như muốn đổ, không gian tối mịch, cũng chỉ có một cây đèn dầu.

Không khí ẩm thấp kèm với mùi mốc càng làm cho bệnh ho của Dung Thất nặng hơn.
“Cháu…là cháu có lỗi với mọi người.

Để hai người lại sống cảnh thế này.”
Anh lắc đầu tự trách.
“Có gì mà do với không do chứ.

Năm đó ta biết cả hai người các cháu là thanh niên chí lớn.

Bị người ganh ghét hãm hại, Dung Vị bị đẩy vào cảnh tù tội, cháu bị người truy sát.

Ta biết lúc đó cháu bỏ đi là vì nghĩ cho chúng ta, cũng vì Dung Vị.”
Nói đến đây Dung Thất lại nghẹn ngào, Tuyết Ngụy lại ôm mặt khóc.

“Mấy năm qua…cháu…giờ có thể giúp Dung Vị sao?”
Tuyết Ngụy nhìn vẻ mặt đen sạm của Hồ Cửu, cả người cũng cao to hơn mấy năm trước.

Bà biết anh chịu bao nhiêu khổ cực để về đây, vừa rồi nhìn anh đánh đám côn đồ kia, còn có một người đi theo anh cũng thân thủ không kém.
Bà biết Dung Vị lần này có cơ hội được cứu rồi, một người là con trai bà, một người đã gắn bó với họ.

Bà đều đau xót.
“Cháu chịu khổ nhiều rồi…”
Dung Thất lên tiếng.
“Không sao cả.

Sau này hai người xem con là con trong nhà là được rồi.

Con có thể…nhận hai người làm cha mẹ nuôi không? Dù sao…con cũng mồ côi từ nhỏ.

Mà Dung Vị là người anh em duy nhất của con.”
Hồ Cửu lúc trước có thể ăn nói lưu loát, nhưng nhiều năm mài giũa trên chiến trường, anh dường như chỉ làm mà không nói.

Mất dần khả năng ăn nói, Hồ Cửu thật tâm muốn dành điều tốt nhất cho hai người này.
Chỉ là anh không biết nói sao cho hay cả, cũng là năm đó chỉ có hai người họ đưa cho anh hết tất cả số tiền của họ.

Mà đến giờ, cũng vì anh và Dung Vị mà hai người họ lại ra nông nỗi này.
“Dù sao, ngày tháng sau này, hãy để con cùng Dung Vị lo cho hai người.”
“Được, được chứ.”
Tuyết Ngụy vừa khóc vừa trả lời.

Đam Mỹ Hài
“Cha mẹ, sau này hai người là cha mẹ của con.”
Hồ Cửu mạnh mẽ nắm tay hai người như khẳng định.
Vừa lúc này, Hữu Thủ đi vào, ánh mắt có chút hỏi ý kiến Hồ Cửu.
“Hai người ở yên trong nhà, con cần phải giải quyết đám côn đồ này.


Sau này người dân ở đây không cần bị chúng ức hiếp.”
Nhìn Hữu Thủ, Hồ Cửu biết có chuyện gì đó, anh quay sang trấn an hai người già.
“Nhưng…nguy hiểm, sau lưng chúng còn có nhiều thế lực ngầm.

Sợ là…”
Dung Thất ngần ngại, dù gì ông cũng từng là người trong chính quyền, sao lại không hiểu đám lâu la này chỉ là tay sai.

Thế lực đằng sau còn hơn thế nữa.
“Cha đừng lo, tin con.”
Ánh mắt Hồ Cửu tràn đầy sự quả quyết.

Dung Thất cũng yên tâm phần nào nhẹ nhàng gật đầu.
Hồ Cửu không quên dặn dò trước khi đi.
“Cha mẹ cứ ở yên trong nhà, xong việc con sẽ quay lại đón hai người.’
Sau đó anh rời đi, ra khỏi con hẻm nhỏ, Hữu Thủ dẫn anh đến vùng đất trống.

Lúc này Mao Đầu đang quỳ rạp dưới đất, cả người bị trói chặt.
“Thưa ngài, hắn nói rằng có người sai khiến để hắn gây khó dễ cho vợ chồng Dung Thất.”
Vừa nghe Hữu Thủ nói vậy, vẻ mặt Hồ Cửu hơi trầm trọng.

Suy cho cùng Dung Vị đã ở từ, anh đã lưu lạc, làm khó hai người già này để làm gì?
Trừ khi lần hãm hại năm đó, thực sự có quan hệ sâu rộng hơn anh tưởng.

Còn có, bọn người kia muốn diệt cỏ tận gốc nhưng ngại nghị luận.
“Nói, là ai? Tao sẽ cho mày chết đỡ khó coi một chút.”
Hồ Cửu dùng ánh mắt tử thần nhìn Mao Đầu, hắn vô thức sợ hãi.

Người trước mặt luôn làm hắn sợ hãi, nỗi sợ xuất phát từ trong xương tủy mà ra.
“Là lão đại…lã đại dặn dò…phải hành hạ họ…vì vậy…”
“Lão đại? Là ai?”
Mao Đầu lắp bắp nói.


Hồ Cửu vẫn vẻ mặt như thần chết, gắt gỏng với Mao Đầu.
“Theo tôi được biết, ở thành phố Gia này mọi người đều gọi Thương Nhật là lão đại.

Mà tên này có thế lực đứng sau chính là phó chủ tịch thành phố Dương Minh Thành.”
Hữu Thủ đã điều tra tường tận, báo cáo với Hồ Cửu ngắn gọn nhất.
“Ồ, là Dương Minh Thành, là phố chủ tịch thành phố.

Thú vị lắm.”
Nghe thấy cái tên này, Hồ Cửu nở nụ cười càng ác độc.

Dương Minh Thành từng là người lấy lòng Dung Vị, muốn được hợp tác cùng Dung Vị.
Sau vài năm ngắn ngủi lại có thể leo lên chức phó chủ tịch, chứng tỏ con người không đơn giản.
“Giết.”
Một câu nói của Hồ Cửu khiến Mao Đầu lạnh run.

Tuy nói hắn là đầu gấu, giang hồ, đánh người không nương tay.

Nhưng giết người là cả một vấn đề, vì nếu có án mạng thì cảnh sát sẽ điều tra.
Người này ra lệnh giết một cách nhanh chóng mà không cần hậu quả sao?
“Đừng…xin…”
Lời chưa nói xong, Hữu Thủ đã bẻ cổ hắn ngược phía sau.

Mao Đầu trợn tròn mắt, vẻ mặt hoảng sợ, chết trong tíc tắc.
Vừa lúc này, một đám người chạy đến, trên tay còn cầm vũ khí, một tên trong đám đi lên, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nhìn Hồ Cửu.
“Mày dám giết người của tao?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện