Sau trận chiến ngàn năm trước ở La Sát, Thiên Đế trở về Tiên giới nhưng vẫn sống ở Phượng Đảo. Vì Khổng Tước nhất tộc trong trận chiến tại La Sát có chiến công, Thượng tiên Thiên Cung thương vong nghiêm trọng, tứ đại Thượng Tôn đã tấu với Thiên Đế mong cho phép Khổng Tước Vương Hoa Mặc chấp quản Tứ Hải. Hoa Mặc lấy lý do nội đan bị tổn hại cần bế quan tu luyện để từ chối từ tước vị, nhưng lại một lòng tiến cử nữ nhi Hoa Thù, bốn tôn nghĩ đến Lan Phong Thượng quân nên ngầm đồng ý hành động của Hoa Mặc, một lần nữa tấu lên Thiên Đế, Thiên Đế Phượng Nhiễm đồng ý. Sau đó ngàn năm, Hoa Thù ở Thiên Cung Tú Dương Điện, chấp quản Tứ Hải, được xem như một trong năm vị Thượng Tôn.
"Phượng Hoàng? Ngươi nói tiểu Phượng quân ở Phượng tộc đã kế thừa hoàng vị?"
Trong Tú Dương Điện, tay Hoa Thù nâng bông hoa mẫu đơn dừng lại, đáy mắt bình tĩnh ngàn năm lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hồng Tước đến Ngô Đồng Đảo đưa thiệp mời trở về đáp xuống trên mặt đất, nhìn Hoa Thù bẩm báo việc Phượng Ẩn đã kế vị Phượng Hoàng.
"Vâng, điện hạ, ta mang thiệp mời của người đến bái kiến Thiên Đế, nhưng Phượng tộc đại trưởng lão nói Hoàng vị Phượng tộc đã được tiểu Phượng quân Phượng Ẩn kế thừa. Từ sau hôm đó, Ngô Đồng Phượng Đảo lấy Phượng Ẩn bệ hạ làm chủ, Thượng Tôn muốn mời cũng phải mời Phượng Ẩn bệ hạ."
Sau khi Thiên Đế Phượng Nhiễm ban xuống chiếu lệnh thì luôn ở tại Ngô Đồng Đảo, nàng vì Phổ Yên tổ chức thọ yến, tất nhiên muốn mời Phượng Nhiễm hồi cung. Hơn nữa nàng cũng muốn gặp người sau khi thức tỉnh đã tạo nên kì cảnh làm huyên náo Tam giới Ngô Đồng Đảo tiểu Phượng quân.
Chuyện của ngàn năm trước tuy bị chôn sâu vào đáy lòng, bây giờ nàng cũng đã quyền cao chức trọng, nhưng có chút chuyện vẫn là cái gai trong đáy lòng Hoa Thù, bao gồm cả Phượng Ẩn đã sớm bị thế nhân lãng quên.
"Sao Thiên Đế lại quyết định như vậy, chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương ngàn tuổi đã có thể để nàng kế thừa hoàng vị, cho dù Thiên Đế sắp phi thăng, hành động lần này cũng quá vội vàng."
Giọng Hoa Thù khó giấu được hàm ý đối với hành động của Phượng Nhiễm, thậm chí còn có một sự ghen ghét không dễ dàng phát hiện được. Dù sao nàng khổ tâm tu luyện mấy ngàn năm, tính kế mưu đồ cho tới bây giờ cũng chỉ là Khổng Tước tộc công chúa, miễn cưỡng đứng ngang hàng với tứ đại Thượng Tôn Thiên Cung. Nhưng Phượng Ẩn đã từng hồn phi phách tán, ngủ say ngàn năm tỉnh lại đã đăng cơ hoàng vị. Với thực lực của Phượng tộc, địa vị của Phượng Ẩn ngang bằng với Thiên Đế Phượng Nhiễm.
"Điện hạ! Nơi này là Thiên Cung." Đến cùng vẫn là Thiên Cung, không thể so với Bách Điểu Đảo. Bốn tôn tuyệt đối trung thành với Phượng Nhiễm, Hồng Tước nghe thấy Hoa Thù nói, nhẹ nhàng nhỏ giọng nhắc nhở.
Hoa Thù thu lại tức giận trong đáy mắt, đi đến bên cửa sổ, nhìn về hướng tây, trầm giọng nói: "Thôi, chuyện của Phượng tộc cùng ta không có liên quan gì. Thần quân có biết ta vì hắn tổ chức thọ yến?"
Hoa Thù nhìn về hướng tây, nơi đó Kỳ Liên Sơn Thanh Trì Cung. Nghe Hoa Thù nhắc chuyện này, đáy lòng Hồng Tước càng thêm lo lắng: "Điện hạ, lần này đi Thanh Trì Cung nô tỳ chưa từng nhìn thấy Thần quân."
"Ngươi nói cái gì?" Hoa Thù nhíu mày:"Ngươi cầm thiệp mời của Bản quân, chẳng lẽ Thần quân cũng không muốn gặp?"
Ngàn năm trước Nguyên Khải ẩn cư tại Thanh Trì Cung, che giấu Thần vị cùng tên của bản thân, tự xưng Phổ Yên, không hỏi thế sự. Nhưng Tam giới chúng sinh đều gọi một tiếng Thần quân, đối với hắn là tôn trọng cùng tôn sùng.
"Điện hạ bớt giận, Trường Khuyết Thượng quân nói mấy ngày trước Thần quân xuất cung du ngoạn, không có ở trong cung cho nên nô tỳ mới không gặp được Thần quân."
Sự tức giận của Hoa Thù dịu lại, đáy lòng càng thêm kinh ngạc: "Ngươi nói Thần quân ra khỏi Thanh Trì Cung?"
Từ sau khi Nguyên Khải ở ẩn, rất hiếm khi rời khỏi Thanh Trì Cung, trừ...
"Điện hạ, Thần quân rời cung bởi vì thời gian kia sắp đến rồi?" Hồng Tước cẩn thận hỏi, cũng không dám nhìn sắc mặt Hoa Thù.
Nhiều năm như vậy, tuy điện hạ của nàng nắm giữ chức vị một trong năm vị Thượng Tôn Thiên Cung nhưng chưa bao giờ được Thần quân Thanh Trì Cung nhìn bằng sắc mặt ôn hòa. Nếu không phải năm đó Lan Phong Thượng quân cho mượn Dao Trì Thần Lộ cùng điện hạ cho mượn Linh Vũ Tước Quan đã từng cứu mạng Thủy Ngưng thú, sợ là tỳ nữ như nàng còn không dám đến Thanh Trì Cung. Trong lòng điện hạ luôn hiểu rõ, nhưng sau khi Lan Phong Thượng quân trong mất điện hạ cũng không nhìn trúng Tiên quân khác, chỉ một lòng kết thân với Nguyên Khải Thần quân. Nhưng kể từ sau năm đó trận lôi hình hại Thủy Ngưng thú hồn phi phách tán, điện hạ nhiều năm như vậy đến Thanh Trì Cung, trừ vài câu không lạnh không nhạt vấn an từ xa, cho tới hiện tại một chén trà nóng cũng chưa thấy qua.
"Không đúng, vẫn chưa đến thời gian. Thần quân không ở Thanh Trì Cung, Trường Khuyết Tiên quân có nói qua Thần quân đi nơi nào không?"
Hồng Tước lắc đầu: "Trường Khuyết Thượng quân cũng không biết Nguyên Khải Thần quân đi đâu." Nàng lo lắng nói: " Điện hạ, người vì Thần quân tổ chức thọ yến, thiệp mời đã đưa đến Tiên giới các phủ, nếu ngày ấy Thần quân không có mặt, vậy mặt mũi của người..."
Lông mày Hoa Thù nghiêm nghị một chút: "Bất luận hắn đi nơi nào trong Tam giới, chắc chắn trước thọ yến sẽ đi Quỷ giới một chuyến, đến lúc đó ta có thể tự tìm được hắn."
Thấy sắc mặt Hoa Thù lạnh dần, Hồng Tước không dám nhiều lời, lễ phép đáp lại: "Vâng", nhanh chóng rời khỏi Tú Dương Điện.
Từ sau khi Thủy Ngưng thú A Âm hồn phi phách tán dưới Cửu Thiên Huyền Lôi, hàng năm vào ngày nàng mất vị Thần quân kia đều sẽ xuất hiện ở Quỷ giới. Tam giới biết rõ Thanh Trì Cung Phổ Yên Thượng quân lòng mang chấp niệm, ngàn năm chưa từng buông bỏ.
Đáng tiếc, tiên nhân mất mạng hồn phi phách tán dưới Cửu Thiên Huyền Lôi, trong Tam giới hơn sáu vạn năm qua không có ai còn hồn phách và có thể sống lại.
Điều Thanh Trì Cung Nguyên Khải Thần quân cầu mong cuối cùng chỉ là chấp niệm, mãi không thành hiện thực.
Tấm thiệp mời trang nhã của Hoa Thù đặt ở Phượng Nghi Cung đã được mấy ngày. Phượng Vân lúc mới đưa thiệp đến, còn rất muốn lải nhải lai lịch xuất thân của vị Thanh Trì Cung Phổ Yên Thượng quân với bệ hạ nhà mình, nào ngờ Phượng Ẩn nói một câu: "Ta biết, chính là cái tên khốn kiếp hại ta không niết bàn được, nghe nói vẫn được sư quân tự tay dạy dỗ?". Làm cho Phượng Vân nói không ra lời.
Đại trưởng lão vẻ mặt kinh ngạc, nghẹn lời một lúc, sau đó lại cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở: "Bệ hạ, chuyện năm đó đúng là Phổ Yên Thần quân sai, nhưng với thân phận của Thần quân lúc ấy tuy nói hắn có sai nhưng vẫn còn trẻ người non dạ, ngàn năm qua hắn luôn tìm hồn phách ngài, cũng xem như là có tâm. Lúc trước Đại Trạch Sơn Đông Hoa Thần quân cũng mang Trấn Hồn Tháp tặng cho Phượng tộc giúp ngài nuôi dưỡng thân thể, nếu không phải như vậy lần này ngài độ kiếp trở về, sợ là khó có được tu vi Bán Thần. Ngày sau ngài đi Thiên Cung dự tiệc, nếu gặp tiểu Thần quân, tuyệt đối đừng vì chuyện năm đó mà mất hòa khí với tiểu Thần quân, dù sao bệ hạ ngày sau tấn Thần đến Thần giới..."
Phượng Ẩn vốn tưởng rằng ngàn năm đã qua, tâm trí cõi lòng mong manh đã bị năm tháng rèn thành sỏi đá, không ngờ Phượng Vân nhắc đến Đông Hoa lại làm đáy lòng nàng co rút, lập tức lời của Phượng Vân cũng không muốn nghe, sắc mặt mệt mỏi để hắn lui ra.
Tuy ngàn năm trôi qua, thảm cảnh ở Đại Trạch Sơn vẫn như cũ khắc sâu vào trái tim của Phượng Ẩn, một khi chạm đến liền rỉ máu.
Nàng ở Phượng Nghi Cung buồn bực mấy ngày, cả ngày lật xem sách cổ Phượng tộc cất giữ, ngay cả nửa bước cũng lười đi, tính tình so với lúc vừa tỉnh lại càng tệ hơn. Mấy vị trưởng lão thấy thế sầu lo không thôi, oán trách Phượng Vân không nên để tiểu bệ hạ phải nhường nhịn vị kia trong Thanh Trì Cung. Dù sao cũng là tai họa làm nàng hồn phi phách tán, xem như vị kia thân phận tôn quý, cũng không nên trách tiểu bệ hạ tức giận với hắn.
Phượng Vân chịu bao lời oán trách của các vị trưởng lão, nghĩ đến bệ hạ quả thực đã bị ủy khuất, hắn cũng không nên nhắc đến vị Thần quân kia, hai người gặp nhau chưa chắc tốt, liền sai người đi Thiên Cung gặp Hoa Thù nhã nhặn từ chối chuyện thọ yến. Hắn nghĩ thầm lúc này trong lòng Phượng Ẩn chắc đã thoải mái, nhanh chóng đi Phượng Nghi Cung chuẩn bị đứng trước Phượng Ẩn trấn an nàng vài câu, nào ngờ lại không thành. Hình ảnh Phượng Ẩn luôn ở Phượng Nghi Cung nằm trên ghế ngọc thạch thoải mái phơi nắng sớm đã không nhìn thấy.
Từ khi bị Tu Ngôn ném xuống sông Vong Xuyên làm cả Tam giới chấn động, Phượng Ẩn trong Trấn Hồn Tháp một lần nữa mở mắt ra.
Khi đó, trong mắt nàng không hiện lên ngàn năm cô độc luân hồi nhưng lại hiện lên khoảnh khắc hồn bay phách tán lại La Sát Địa.
Nàng nhìn các trưởng lão râu tóc bạc phơ vui mừng kích động đứng bên ngoài Trấn Hồn Tháp, lúc ấy mới phát hiện lời Quỷ Vương nói trên cầu Nại Hà trong ngàn năm luân hồi là lời nói thật.
Nàng trải qua ngàn năm luân hồi đầy khổ sở đúng là do đắc tội đại nhân vật trong Tam giới — Nguyên Khải, nhi tử của Chân Thần, người cao quý nhất trong hạ Tam giới.
Bị hắn giáng bảy đạo thiên lôi đưa linh hồn về nơi cũ, nàng làm Thủy Ngưng thú A Âm một đời cũng không tính là quá mất mặt. Phượng Ẩn nghĩ trong đầu như vậy cuối cùng cũng thấy dễ chịu.
Nàng vì những chuyện cũ làm cho tâm tình không tốt, ở Phượng Tê Cung phơi nắng mấy ngày trở nên thoải mái rất nhiều. Phượng Vân nói đúng, nàng ở hạ Tam giới tu luyện sớm muộn cũng tấn Thần đến Thần giới, đến lúc đó ngẩng đầu gặp người cúi đầu cũng gặp người, nói không chừng sau này còn phải dựa vào quan hệ với nhi tử của Chân Thần. Hiện tại ở hạ Tam giới tìm cơ hội quen biết tên khốn kiếp kia, ngày sau cũng có thể tránh được nhiều phiền phức. Chỉ là một lần thọ yến cũng chẳng sao, nhưng vị Bách Điểu Đảo Khổng Tước tộc công chúa nàng không có kiên nhẫn gặp lại một lần.
Mạo nhận công lao, tính tình hay ghen tị cũng không nói nhưng lúc trước giáng sáu đạo thiên lôi thực sự muốn lấy mạng của nàng. Yến hội của Hoa Thù đừng nói là kiệu tám người khiêng, cho dù là ba quỳ chín lạy mời nàng đi, nàng cũng không muốn thấy Khổng Tước công chúa giấu tâm địa độc ác dưới khuôn mặt mỹ lệ.
Trong lòng Phượng Ẩn thoải mái dễ chịu nên đi dạo trong Phượng Đảo. Vô tình lại đi đến rừng cây ngô đồng sau đảo, nàng vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy cây ngô đồng tổ thụ trước mặt, nàng khẽ thở dài. Năm đó nàng cùng Nguyên Khải đường đường chính chính gặp nhau lần đầu là ở nơi này chứ không phải là mười năm sau Thủy Ngưng thú phá vỏ mà ra, chính là lúc nàng từ trong trứng Phượng Hoàng phá vỏ giáng thế. Khi đó nàng còn không biết sau này sẽ sinh ra nhiều vướng bận, nếu biết sợ đã tình nguyện hồn phi phách tán cũng không muốn một phách nhập vào thân thể Thủy Ngưng thú...
"Các hạ đã đến, sao không hiện thân?"
Một giọng nói vui mừng cắt ngang hồi ức của Phượng Ẩn, nàng ngẩng đầu nhìn thấy trên cây ngô đồng tổ thụ sư quân nàng một thân mặc y phục đỏ, miễn cưỡng dựa vào cây phơi nắng.
Hỏa Phượng Hoàng đều rất lười. Phượng Ẩn suy nghĩ trong lòng, lời nói khi nãy không giống như nói với nàng, nàng đứng ngẫm nghĩ một lúc, lập tức ẩn th@n dưới gốc cây ngô đồng.
Quả nhiên xuất hiện một thanh niên mặc y phục đen chậm rãi đi trong rừng ngô đồng đến trước mặt Phượng Nhiễm, hắn lông mày nhạt, đồng tử đen như mực, nhìn vào như đã phủ đầy bụi vạn năm, hôm nay đặc biệt có chút lay động.
Phượng Ẩn trông thấy người kia, đáy lòng nao nao thở dài, cho dù nàng không ra khỏi Phượng Đảo cũng có thể gặp lại người cũ của ngàn năm trước.
"Phượng Hoàng? Ngươi nói tiểu Phượng quân ở Phượng tộc đã kế thừa hoàng vị?"
Trong Tú Dương Điện, tay Hoa Thù nâng bông hoa mẫu đơn dừng lại, đáy mắt bình tĩnh ngàn năm lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hồng Tước đến Ngô Đồng Đảo đưa thiệp mời trở về đáp xuống trên mặt đất, nhìn Hoa Thù bẩm báo việc Phượng Ẩn đã kế vị Phượng Hoàng.
"Vâng, điện hạ, ta mang thiệp mời của người đến bái kiến Thiên Đế, nhưng Phượng tộc đại trưởng lão nói Hoàng vị Phượng tộc đã được tiểu Phượng quân Phượng Ẩn kế thừa. Từ sau hôm đó, Ngô Đồng Phượng Đảo lấy Phượng Ẩn bệ hạ làm chủ, Thượng Tôn muốn mời cũng phải mời Phượng Ẩn bệ hạ."
Sau khi Thiên Đế Phượng Nhiễm ban xuống chiếu lệnh thì luôn ở tại Ngô Đồng Đảo, nàng vì Phổ Yên tổ chức thọ yến, tất nhiên muốn mời Phượng Nhiễm hồi cung. Hơn nữa nàng cũng muốn gặp người sau khi thức tỉnh đã tạo nên kì cảnh làm huyên náo Tam giới Ngô Đồng Đảo tiểu Phượng quân.
Chuyện của ngàn năm trước tuy bị chôn sâu vào đáy lòng, bây giờ nàng cũng đã quyền cao chức trọng, nhưng có chút chuyện vẫn là cái gai trong đáy lòng Hoa Thù, bao gồm cả Phượng Ẩn đã sớm bị thế nhân lãng quên.
"Sao Thiên Đế lại quyết định như vậy, chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương ngàn tuổi đã có thể để nàng kế thừa hoàng vị, cho dù Thiên Đế sắp phi thăng, hành động lần này cũng quá vội vàng."
Giọng Hoa Thù khó giấu được hàm ý đối với hành động của Phượng Nhiễm, thậm chí còn có một sự ghen ghét không dễ dàng phát hiện được. Dù sao nàng khổ tâm tu luyện mấy ngàn năm, tính kế mưu đồ cho tới bây giờ cũng chỉ là Khổng Tước tộc công chúa, miễn cưỡng đứng ngang hàng với tứ đại Thượng Tôn Thiên Cung. Nhưng Phượng Ẩn đã từng hồn phi phách tán, ngủ say ngàn năm tỉnh lại đã đăng cơ hoàng vị. Với thực lực của Phượng tộc, địa vị của Phượng Ẩn ngang bằng với Thiên Đế Phượng Nhiễm.
"Điện hạ! Nơi này là Thiên Cung." Đến cùng vẫn là Thiên Cung, không thể so với Bách Điểu Đảo. Bốn tôn tuyệt đối trung thành với Phượng Nhiễm, Hồng Tước nghe thấy Hoa Thù nói, nhẹ nhàng nhỏ giọng nhắc nhở.
Hoa Thù thu lại tức giận trong đáy mắt, đi đến bên cửa sổ, nhìn về hướng tây, trầm giọng nói: "Thôi, chuyện của Phượng tộc cùng ta không có liên quan gì. Thần quân có biết ta vì hắn tổ chức thọ yến?"
Hoa Thù nhìn về hướng tây, nơi đó Kỳ Liên Sơn Thanh Trì Cung. Nghe Hoa Thù nhắc chuyện này, đáy lòng Hồng Tước càng thêm lo lắng: "Điện hạ, lần này đi Thanh Trì Cung nô tỳ chưa từng nhìn thấy Thần quân."
"Ngươi nói cái gì?" Hoa Thù nhíu mày:"Ngươi cầm thiệp mời của Bản quân, chẳng lẽ Thần quân cũng không muốn gặp?"
Ngàn năm trước Nguyên Khải ẩn cư tại Thanh Trì Cung, che giấu Thần vị cùng tên của bản thân, tự xưng Phổ Yên, không hỏi thế sự. Nhưng Tam giới chúng sinh đều gọi một tiếng Thần quân, đối với hắn là tôn trọng cùng tôn sùng.
"Điện hạ bớt giận, Trường Khuyết Thượng quân nói mấy ngày trước Thần quân xuất cung du ngoạn, không có ở trong cung cho nên nô tỳ mới không gặp được Thần quân."
Sự tức giận của Hoa Thù dịu lại, đáy lòng càng thêm kinh ngạc: "Ngươi nói Thần quân ra khỏi Thanh Trì Cung?"
Từ sau khi Nguyên Khải ở ẩn, rất hiếm khi rời khỏi Thanh Trì Cung, trừ...
"Điện hạ, Thần quân rời cung bởi vì thời gian kia sắp đến rồi?" Hồng Tước cẩn thận hỏi, cũng không dám nhìn sắc mặt Hoa Thù.
Nhiều năm như vậy, tuy điện hạ của nàng nắm giữ chức vị một trong năm vị Thượng Tôn Thiên Cung nhưng chưa bao giờ được Thần quân Thanh Trì Cung nhìn bằng sắc mặt ôn hòa. Nếu không phải năm đó Lan Phong Thượng quân cho mượn Dao Trì Thần Lộ cùng điện hạ cho mượn Linh Vũ Tước Quan đã từng cứu mạng Thủy Ngưng thú, sợ là tỳ nữ như nàng còn không dám đến Thanh Trì Cung. Trong lòng điện hạ luôn hiểu rõ, nhưng sau khi Lan Phong Thượng quân trong mất điện hạ cũng không nhìn trúng Tiên quân khác, chỉ một lòng kết thân với Nguyên Khải Thần quân. Nhưng kể từ sau năm đó trận lôi hình hại Thủy Ngưng thú hồn phi phách tán, điện hạ nhiều năm như vậy đến Thanh Trì Cung, trừ vài câu không lạnh không nhạt vấn an từ xa, cho tới hiện tại một chén trà nóng cũng chưa thấy qua.
"Không đúng, vẫn chưa đến thời gian. Thần quân không ở Thanh Trì Cung, Trường Khuyết Tiên quân có nói qua Thần quân đi nơi nào không?"
Hồng Tước lắc đầu: "Trường Khuyết Thượng quân cũng không biết Nguyên Khải Thần quân đi đâu." Nàng lo lắng nói: " Điện hạ, người vì Thần quân tổ chức thọ yến, thiệp mời đã đưa đến Tiên giới các phủ, nếu ngày ấy Thần quân không có mặt, vậy mặt mũi của người..."
Lông mày Hoa Thù nghiêm nghị một chút: "Bất luận hắn đi nơi nào trong Tam giới, chắc chắn trước thọ yến sẽ đi Quỷ giới một chuyến, đến lúc đó ta có thể tự tìm được hắn."
Thấy sắc mặt Hoa Thù lạnh dần, Hồng Tước không dám nhiều lời, lễ phép đáp lại: "Vâng", nhanh chóng rời khỏi Tú Dương Điện.
Từ sau khi Thủy Ngưng thú A Âm hồn phi phách tán dưới Cửu Thiên Huyền Lôi, hàng năm vào ngày nàng mất vị Thần quân kia đều sẽ xuất hiện ở Quỷ giới. Tam giới biết rõ Thanh Trì Cung Phổ Yên Thượng quân lòng mang chấp niệm, ngàn năm chưa từng buông bỏ.
Đáng tiếc, tiên nhân mất mạng hồn phi phách tán dưới Cửu Thiên Huyền Lôi, trong Tam giới hơn sáu vạn năm qua không có ai còn hồn phách và có thể sống lại.
Điều Thanh Trì Cung Nguyên Khải Thần quân cầu mong cuối cùng chỉ là chấp niệm, mãi không thành hiện thực.
Tấm thiệp mời trang nhã của Hoa Thù đặt ở Phượng Nghi Cung đã được mấy ngày. Phượng Vân lúc mới đưa thiệp đến, còn rất muốn lải nhải lai lịch xuất thân của vị Thanh Trì Cung Phổ Yên Thượng quân với bệ hạ nhà mình, nào ngờ Phượng Ẩn nói một câu: "Ta biết, chính là cái tên khốn kiếp hại ta không niết bàn được, nghe nói vẫn được sư quân tự tay dạy dỗ?". Làm cho Phượng Vân nói không ra lời.
Đại trưởng lão vẻ mặt kinh ngạc, nghẹn lời một lúc, sau đó lại cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở: "Bệ hạ, chuyện năm đó đúng là Phổ Yên Thần quân sai, nhưng với thân phận của Thần quân lúc ấy tuy nói hắn có sai nhưng vẫn còn trẻ người non dạ, ngàn năm qua hắn luôn tìm hồn phách ngài, cũng xem như là có tâm. Lúc trước Đại Trạch Sơn Đông Hoa Thần quân cũng mang Trấn Hồn Tháp tặng cho Phượng tộc giúp ngài nuôi dưỡng thân thể, nếu không phải như vậy lần này ngài độ kiếp trở về, sợ là khó có được tu vi Bán Thần. Ngày sau ngài đi Thiên Cung dự tiệc, nếu gặp tiểu Thần quân, tuyệt đối đừng vì chuyện năm đó mà mất hòa khí với tiểu Thần quân, dù sao bệ hạ ngày sau tấn Thần đến Thần giới..."
Phượng Ẩn vốn tưởng rằng ngàn năm đã qua, tâm trí cõi lòng mong manh đã bị năm tháng rèn thành sỏi đá, không ngờ Phượng Vân nhắc đến Đông Hoa lại làm đáy lòng nàng co rút, lập tức lời của Phượng Vân cũng không muốn nghe, sắc mặt mệt mỏi để hắn lui ra.
Tuy ngàn năm trôi qua, thảm cảnh ở Đại Trạch Sơn vẫn như cũ khắc sâu vào trái tim của Phượng Ẩn, một khi chạm đến liền rỉ máu.
Nàng ở Phượng Nghi Cung buồn bực mấy ngày, cả ngày lật xem sách cổ Phượng tộc cất giữ, ngay cả nửa bước cũng lười đi, tính tình so với lúc vừa tỉnh lại càng tệ hơn. Mấy vị trưởng lão thấy thế sầu lo không thôi, oán trách Phượng Vân không nên để tiểu bệ hạ phải nhường nhịn vị kia trong Thanh Trì Cung. Dù sao cũng là tai họa làm nàng hồn phi phách tán, xem như vị kia thân phận tôn quý, cũng không nên trách tiểu bệ hạ tức giận với hắn.
Phượng Vân chịu bao lời oán trách của các vị trưởng lão, nghĩ đến bệ hạ quả thực đã bị ủy khuất, hắn cũng không nên nhắc đến vị Thần quân kia, hai người gặp nhau chưa chắc tốt, liền sai người đi Thiên Cung gặp Hoa Thù nhã nhặn từ chối chuyện thọ yến. Hắn nghĩ thầm lúc này trong lòng Phượng Ẩn chắc đã thoải mái, nhanh chóng đi Phượng Nghi Cung chuẩn bị đứng trước Phượng Ẩn trấn an nàng vài câu, nào ngờ lại không thành. Hình ảnh Phượng Ẩn luôn ở Phượng Nghi Cung nằm trên ghế ngọc thạch thoải mái phơi nắng sớm đã không nhìn thấy.
Từ khi bị Tu Ngôn ném xuống sông Vong Xuyên làm cả Tam giới chấn động, Phượng Ẩn trong Trấn Hồn Tháp một lần nữa mở mắt ra.
Khi đó, trong mắt nàng không hiện lên ngàn năm cô độc luân hồi nhưng lại hiện lên khoảnh khắc hồn bay phách tán lại La Sát Địa.
Nàng nhìn các trưởng lão râu tóc bạc phơ vui mừng kích động đứng bên ngoài Trấn Hồn Tháp, lúc ấy mới phát hiện lời Quỷ Vương nói trên cầu Nại Hà trong ngàn năm luân hồi là lời nói thật.
Nàng trải qua ngàn năm luân hồi đầy khổ sở đúng là do đắc tội đại nhân vật trong Tam giới — Nguyên Khải, nhi tử của Chân Thần, người cao quý nhất trong hạ Tam giới.
Bị hắn giáng bảy đạo thiên lôi đưa linh hồn về nơi cũ, nàng làm Thủy Ngưng thú A Âm một đời cũng không tính là quá mất mặt. Phượng Ẩn nghĩ trong đầu như vậy cuối cùng cũng thấy dễ chịu.
Nàng vì những chuyện cũ làm cho tâm tình không tốt, ở Phượng Tê Cung phơi nắng mấy ngày trở nên thoải mái rất nhiều. Phượng Vân nói đúng, nàng ở hạ Tam giới tu luyện sớm muộn cũng tấn Thần đến Thần giới, đến lúc đó ngẩng đầu gặp người cúi đầu cũng gặp người, nói không chừng sau này còn phải dựa vào quan hệ với nhi tử của Chân Thần. Hiện tại ở hạ Tam giới tìm cơ hội quen biết tên khốn kiếp kia, ngày sau cũng có thể tránh được nhiều phiền phức. Chỉ là một lần thọ yến cũng chẳng sao, nhưng vị Bách Điểu Đảo Khổng Tước tộc công chúa nàng không có kiên nhẫn gặp lại một lần.
Mạo nhận công lao, tính tình hay ghen tị cũng không nói nhưng lúc trước giáng sáu đạo thiên lôi thực sự muốn lấy mạng của nàng. Yến hội của Hoa Thù đừng nói là kiệu tám người khiêng, cho dù là ba quỳ chín lạy mời nàng đi, nàng cũng không muốn thấy Khổng Tước công chúa giấu tâm địa độc ác dưới khuôn mặt mỹ lệ.
Trong lòng Phượng Ẩn thoải mái dễ chịu nên đi dạo trong Phượng Đảo. Vô tình lại đi đến rừng cây ngô đồng sau đảo, nàng vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy cây ngô đồng tổ thụ trước mặt, nàng khẽ thở dài. Năm đó nàng cùng Nguyên Khải đường đường chính chính gặp nhau lần đầu là ở nơi này chứ không phải là mười năm sau Thủy Ngưng thú phá vỏ mà ra, chính là lúc nàng từ trong trứng Phượng Hoàng phá vỏ giáng thế. Khi đó nàng còn không biết sau này sẽ sinh ra nhiều vướng bận, nếu biết sợ đã tình nguyện hồn phi phách tán cũng không muốn một phách nhập vào thân thể Thủy Ngưng thú...
"Các hạ đã đến, sao không hiện thân?"
Một giọng nói vui mừng cắt ngang hồi ức của Phượng Ẩn, nàng ngẩng đầu nhìn thấy trên cây ngô đồng tổ thụ sư quân nàng một thân mặc y phục đỏ, miễn cưỡng dựa vào cây phơi nắng.
Hỏa Phượng Hoàng đều rất lười. Phượng Ẩn suy nghĩ trong lòng, lời nói khi nãy không giống như nói với nàng, nàng đứng ngẫm nghĩ một lúc, lập tức ẩn th@n dưới gốc cây ngô đồng.
Quả nhiên xuất hiện một thanh niên mặc y phục đen chậm rãi đi trong rừng ngô đồng đến trước mặt Phượng Nhiễm, hắn lông mày nhạt, đồng tử đen như mực, nhìn vào như đã phủ đầy bụi vạn năm, hôm nay đặc biệt có chút lay động.
Phượng Ẩn trông thấy người kia, đáy lòng nao nao thở dài, cho dù nàng không ra khỏi Phượng Đảo cũng có thể gặp lại người cũ của ngàn năm trước.
Danh sách chương