Khi hai Thần khí đang giao chiến ác liệt, một làn khói đen thoát khỏi đám người đang xem giao chiến, lặng yên xuất hiện sau lưng Hoa Mặc.
Ngay lúc làn khói xuất hiện, cơ thể Hoa Mặc trong chớp mắt đã đứng thẳng, ánh mắt của hắn nặng nề nhưng sắc mặt lại không thay đổi.
"Nguyên Khải cùng Hồng Dịch đều ở đây, ngươi sao lại xuất hiện ở nơi này?" Đáy lòng Hoa Mặc gào thét, giọng sợ hãi vạn phần.
"Yên tâm, ta rời bỏ bản thể mà đến, hai người bọn họ đang giao chiến ác liệt, không phát hiện ta được." Giọng nói quỷ mị từ trong làn khói đen vang lên, đó là giọng của Thanh Ly.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Hai người bọn họ có giao tình, ai cũng sẽ không đẩy đối phương vào chỗ chết, tiếp tục như vậy tiên yêu hai tộc không thể phân tranh."
"Ngươi muốn thế nào...?"
"Bất quá, trong hai tộc chết một người thì đã sao?" Tiếng cười ma mị vang lên: "Ngươi nói xem ai chết mới tốt?" Ánh mắt trong khói đen nhìn về phía hai thân ảnh một trắng một đỏ đang chiến đấu, lộ ra tia ác độc: "Cứ để Nguyên Khải chết ở chỗ này, ta muốn xem xem con của mình chết trong tay Yêu tộc, Thượng Cổ còn ra dáng vẻ đạo mạo của một Chân Thần nữa không! Hoa Mặc bệ hạ, mượn thân thể ngươi dùng một lát, đắc tội!"
Tiếng nói của làn khói đen vừa dứt, bỗng nhiên nhập vào trong thân thể Hoa Mặc, trên mặt Hoa Mặc lộ ra sự độc ác cùng không muốn. Nhưng trong chớp mắt, lúc Hoa Mặc mở mắt ra đáy mắt đã khôi phục sự bình tĩnh.
Dù những năm qua Hoa Mặc dốc lòng chữa trị nội đan vỡ vụn, sức mạnh đã đạt tới Thượng quân đỉnh phong từ lâu, nhưng không có cách nào chống lại Thanh Ly đã tấn Thần khống chế thân thể.
Hoa Mặc bị khống chế nhìn hai người đang giao chiến trên không trung, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra sự lạnh lẽo. Hắn bỗng nhiên bay đến giữa không trung, roi Khổng Tước đánh xuống Tịch Diệt Luân phía trước Hồng Dịch.
"Hồng Dịch, ngươi hại chết Lan Phong cùng Lâm Tuyền, bản vương hôm nay tuyệt sẽ không để ngươi sống sót rời khỏi La Sát Địa! Nếu không Tiên tộc còn mặt mũi nào để tồn tại! Nợ máu phải trả bằng máu!"
"Hừ, chỉ là Khổng Tước Vương, cũng dám lên tiếng với bản hoàng!"
Hoa Mặc bỗng nhiên xuất hiện nhưng Hồng Dịch cũng không đặt vào mắt, tuyệt không thu hồi Tịch Diệt Luân đang cùng Nguyên Thần Kiếm giao đấu, ngược lại hắn hừ lạnh một tiếng, thu tay tung một chưởng về phía Hoa Mặc.
Roi Khổng Tước cùng thần lực của Hồng Dịch va chạm giữa không trung, Hoa Mặc rõ ràng không địch lại được sức mạnh Thượng Thần, bị một chưởng của Hồng Dịch đánh bay ra, hắn lui lại mấy bước, hắn ném roi Khổng Tước về hướng sau lưng hai người, hướng kia chính là Nguyên Thần Kiếm cùng Tịch Diệt Luân đang giao đấu.
Hai pháp khí vốn cách Nguyên Khải không xa, nếu Nguyên Thần Kiếm gặp bất lợi, Tịch Diệt Luân sẽ cùng Nguyên Khải đối đầu nhau. Hai đại Thần khí đang ác liệt tấn công nhau, hai tộc Tiên Yêu cũng nín thở chú tâm quan sát thế cuộc, không có thời gian chú ý roi Khổng Tước từ tay Khổng Tước vương rời đi.
Nhìn thấy roi Khổng Tước sắp đánh trúng Nguyên Thần Kiếm, Hoa Mặc nhanh chóng lui lại, đáy mắt lộ ra sự đắc ý khó có thể nhìn thấy. Chỉ cần Nguyên Thần Kiếm bị roi Khổng Tước đánh bay, Tịch Diệt Luân nhất định có thể đả thương Nguyên Khải, đến lúc đó hắn sẽ âm thầm ra tay, Nguyên Khải nhất định chết ở chỗ này! Đúng vào lúc này, một đóa hoa sen bỗng nhiên xuất hiện trên không La Sát, đánh bay roi Khổng Tước đang sắp đến gần chỗ Nguyên Thần Kiếm cùng Tịch Diệt Luân đang giao chiến. Đám người phía sau còn chưa kịp lấy lại tinh thần, bỗng nhiên bên trong đóa hoa một bàn tay trắng nõn hiện ra, trong tay hóa ra tiên kiếm cùng Liên Hoa thần lực chém xuống một kiếm, phá tan thần lực của hai Thần khí đang giao chiến.
Thượng quân hai tộc nhìn thấy cảnh này trên mặt đều lộ ra vẻ khó tin, Nguyên Thần Kiếm cùng Tịch Diệt Luân là hai Thần khí mạnh nhất Tam giới, người bên trong hoa sen kia là ai, sao có thể có tiên lực mạnh như vậy!
Sau một kiếm chém xuống, tiên lực trên hoa sen mờ đi, nhanh chóng rơi trên mặt đất. Lá sen khô héo, lộ ra bên trong A Âm đang nửa quỳ dưới đất tay cầm tiên kiếm. Nàng nhìn roi Khổng Tước lăn trên mặt đất, nhẹ nhàng thở ra.
Hoa sen hộ mệnh đưa nàng từ Thiên Cung chạy đến La Sát, nào ngờ được nàng vừa đuổi tới đã nhìn thấy roi Khổng Tước của Hoa Mặc sắp đánh trúng hai Thần khí, nàng không kịp suy nghĩ, dùng thần lực cuối cùng Đông Hoa để lại trong Liên Hoa đánh bay roi Khổng Tước, dùng hết tiên lực còn lại của bản thân chia cắt Nguyên Thần Kiếm cùng Tịch Diệt Luân.
"A Âm!" Thấy bên trong hoa sen là nàng, Nguyên Khải cùng Hồng Dịch đều giật mình, Nguyên Khải không chút do dự hướng A Âm trên mặt đất đi tới, lại bị Nguyên Thần Kiếm ngăn lại.
"Thần quân! Không thể!" Nguyên Thần Kiếm vội vàng bay quanh người hắn một vòng, cẩn thận khuyên nhủ hắn. Trường Khuyết cũng xuất hiện bên cạnh hắn, lo lắng nhìn hắn lắc đầu.
Ai ai cũng không biết thần lực của Nguyên Khải xảy ra vấn đề, hiện tại sức mạnh kháng lại Hồng Dịch hoàn toàn dựa vào Nguyên Thần Kiếm ở bên cạnh hắn, một khi hắn rời khỏi Nguyên Thần Kiếm mười thước, bí mật thần lực bị tổn hại sẽ không giấu được, Yêu quân công phá La Sát sẽ không có chút sợ hãi.
Nhưng Nguyên Thần Kiếm đang áp chế Tịch Diệt Luân, không thể rời khỏi không trung.
Hồng Dịch không có chút do dự, hắn thu hồi Tịch Diệt Luân, đáp xuống trên mặt đất, đỡ dậy A Âm đang nửa quỳ.
"A Âm! Ngươi sao rồi?" A Âm sắc mặt trắng bệch nhìn hắn, Hồng Dịch chỉ nghĩ nàng bị thần lực của Nguyên Thần Kiếm cùng Tịch Diệt Luân gây thương tích, hắn không biết nàng đã chịu sáu đạo thiên lôi, dùng nửa tính mạng chạy đến đây.
"A Cửu, ta không sao." A Âm lắc đầu, cố gắng nuốt xuống máu tươi đã tràn vào miệng. Ánh mắt của nàng nhìn thoáng qua roi Khổng Tước cùng Hoa Mặc, lộ ra sự nghi hoặc.
Hoa Mặc đoán được A Âm đã nhìn ra manh mối mới đánh bay roi Khổng Tước, hắn sợ Nguyên Khải sinh lòng cảnh giác, trước khi tất cả mọi người lấy lại tinh thần, hắn lạnh lùng bước lên phía trước trước, nói: "A Âm nữ quân, ngươi ở Thiên Cung thả đi Yêu Hoàng cũng thôi, bây giờ còn chạy khỏi Thiên Cung cứu hắn trong lúc giao chiến, thật đúng là đối với Yêu Hoàng tình thâm nghĩa trọng, đúng là phản đồ của sư môn, không xứng là Tiên tộc!"
Chúng tiên vốn đã nghi ngờ A Âm cùng Hồng Dịch có tư tình, hiện tại A Âm xuất hiện ở La Sát ngăn cản Nguyên Khải giao chiến cùng Hồng Dịch, tất cả nhìn vào đều thấy vì bảo hộ Yêu Hoàng mà đến. Sau khi Hoa Mặc nói chuyện này, chúng tiên nhìn A Âm bằng ánh mắt càng tệ hơn.
"A Tấn, không phải như vậy." A Âm nhìn về phía Nguyên Khải, trong ánh mắt lộ ra vẻ tha thiết.
"Vậy sao ngươi lại đến đây?" Thấy A Âm dựa vào ngực Hồng Dịch, trong mắt Nguyên Khải lộ ra sự nghi ngờ, trầm giọng nói: "Ngươi không ở Thiên Cung, chạy đến La Sát làm gì?"
"Trong Thiên Cung có người nói A Cửu mang yêu binh tiến đánh Tiên giới, ta sợ Tiên giới xảy ra chuyện, mới từ Thiên Cung chạy đến..."
"Hoang đường! Nếu ngươi thật quan sự quan tâm an nguy của Tiên giới, lúc trước sẽ không thả đi Yêu Hoàng, gây nên đại họa hôm nay!" Giọng Hoa Mặc lạnh lùng nói: "Yêu Hoàng vì cứu ngươi dẫn đại binh gây chiến loạn, hại chết Lâm Tuyền Thượng tiên, A Âm nữ quân, tất cả họa hôm nay đều là ngươi ngày đó gây ra."
Hoa Mặc nâng tay lên, chỉ Lâm Tuyền chết thảm cùng Cảnh Dương Ngự Phong đang trọng thương, hắn quay người hướng Nguyên Khải cúi người hành lễ, nặng nề nói: "Nguyên Khải Thần quân, tiên nhân Tiên giới đều chết ở đây, hôm nay quyết không thể nhân nhượng kẻ gây ra họa, mong Thần quân chính tay giết Yêu Hoàng, trừng phạt A Âm nữ quân, duy trì chính nghĩa của Tiên tộc, tế linh hồn những người đã mất!"
Lời Hoa Mặc kết thúc, một đám Thượng tiên lòng đầy căm phẫn đều gật đầu, rất muốn hôm nay A Âm cùng Hồng Dịch phải chết ở nơi này.
Khóe môi Nguyên Khải khẽ nhếch, ánh mắt nặng nề, nhìn về phía một đám Thượng tiên: "Bản quân đã từng nói A Âm sau khi chịu bảy đạo Cửu Thiên Huyền Lôi, tội lỗi không cần nhắc lại, sau đó nàng sẽ bị cấm túc tại Thanh Trì Cung, không có quan hệ với Tam giới."
"Thần quân! Ngài sao có thể vì tư tình của bản thân mà che chở nàng... Ngài làm như vậy, Lâm Tuyền Thượng tiên cùng Lan Phong Thượng Tôn đã chết sao có thể nhắm mắt?" Trong mắt Hoa Mặc lóe lên chút tia sáng, hắn quyết không buông tha, hắn tức giận A Âm làm hỏng chuyện tốt của hắn. Dứt khoát không làm hoặc đã làm phải làm cho tới cùng, mượn sự tức giận của chúng tiên đối với A Âm làm mất đi uy thế địa vị của Nguyên Khải ở Tiên giới.
A Âm thấy Hoa Mặc mang tai họa do nàng gây ra làm khó Nguyên Khải, máu tươi nàng cố nuốt vào suýt chút trào ra. Lâm Tuyền chết trong tay Hồng Dịch, nếu Nguyên Khải hôm nay còn bảo vệ nàng, sợ là địa vị tin tưởng ở Tiên giới sẽ không còn.
"Đúng là cuồng ngôn loạn ngữ." Hồng Dịch bên cạnh nàng lông mi lạnh lẽo: "Sinh mệnh của bản hoàng, các ngươi nói lấy thì có thể lấy? Hôm nay bản hoàng ở đây, ai cũng không thể tổn thương A Âm dù là một sợi tóc."
Hồng Dịch chỉ thẳng vào Hoa Mặc, trong lòng bàn tay đã tế ra Tịch Diệt Luân, lại bị A Âm ngăn lại. Ánh mắt của nàng nhìn qua thi thể Lâm Tuyền Thượng tiên, lộ ra sự đau lòng, quay đầu nhìn Hồng Dịch.
Hồng Dịch né tránh ánh mắt A Âm: "A Âm, ta..."
"A Cửu, về Yêu giới đi. Lúc trước những chuyện xảy ra ở Đại Trạch Sơn không phải ngươi gây nên, ta không biết Ma tộc vì cái gì mà làm Tam giới đại loạn, nhưng nếu như hôm nay ngươi đánh vào Tiên giới, nhất định sẽ như Ma tộc mong muốn. Ta ngày đó cứu ngươi ra khỏi Khóa Tiên Tháp, không phải muốn nhìn ngươi cùng A Tấn biến thành bộ dạng hôm nay. Hãy tìm ra chân tướng, trả công đạo cho Đại Trạch Sơn, cũng để chứng minh bản thân trong sạch."
"Nếu ta không đến, chẳng lẽ lại đứng nhìn ngươi một mình ở Thiên Cung chịu Cửu Thiên Huyền Lôi?" Hồng Dịch lắc đầu: "Ta không thể bảo vệ cô cô, ta không thể ngay cả ngươi cũng không bảo vệ được."
A Âm lắc đầu: "A Cửu, trên đời có nhân quả, chuyện ta làm ta phải gánh chịu. Ngày đó cứu ngươi ra khỏi Thiên Cung, ta không thẹn với lương tâm, nhưng lại làm hại Lâm Tuyền Thượng tiên hôm nay chết ở La Sát Địa. Đây là tội của ta, ta thân là đệ tử Đại Trạch Sơn, cho dù có chết cũng không thể để sư môn bị nhục mạ."
Nàng nói xong, một tay đẩy Hồng Dịch ra đứng lên. Hồng Dịch không đồng ý nên muốn kéo A Âm lại: "A Âm!"
Không đợi Hồng Dịch tiến lên phía trước, A Âm bỗng nhiên quay đầu, giọng nói uy nghiêm lạnh lẽo đã vang lên: "Bệ hạ, nếu người còn nhớ ân tình lúc trước trong Luyện Ngục, xin bệ hạ dẫn đại quân về Yêu giới, vĩnh viễn không xâm phạm Tiên tộc, A Âm bái tạ bệ hạ!"
Hồng Dịch cứng đờ đứng tại chỗ, lại nhìn thấy ánh mắt đau khổ của A Âm cũng không dám tiến lên. Hắn biết mình cố chấp dẫn Yêu quân đánh vào La Sát tuy nói là lo lắng cho A Âm phải chịu Cửu Thiên Huyền Lôi khó giữ được tính mạng, nhưng hiện tại lại làm cho nàng không còn chỗ dung thân ở Tiên giới. Những lời chỉ trích cùng chất vấn của Tiên tộc đối với A Âm đều là do hắn mà ra.
A Âm quay đầu, nhìn về phía Hoa Mặc, lúc nàng mở miệng chính là lúc tiên lực của nàng hòa vào âm thanh, giọng nàng trong sáng lạnh lùng vang vọng trên không La Sát.
"Hoa Mặc bệ hạ, A Âm dù có sai, nhưng là bản thân ta sai, dù có tội, cũng sẽ một mình gánh chịu. Sư môn ta sừng sững ở Tiên giới hơn sáu vạn năm, cho dù hôm nay lầu cao đổ nát, môn đồ đều chết nhưng hậu đức công chính tên tuổi cũng vĩnh viễn tồn tại trên đỉnh Đại Trạch Sơn, mong bệ hạ nói chuyện cẩn trọng, đừng nhục mạ Đại Trạch Sơn! Nếu không A Âm cho dù có chết, cũng phải bảo vệ chính nghĩa của sư môn ta!"
"Ngươi!" Hắn ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thiếu nữ sắc bén như nhật nguyệt, Thanh Ly trong thân thể Hoa Mặc cũng bị ánh mắt này làm cho giật mình, trong lúc nhất thời khó cãi lại nửa câu.
Một đám Thượng tiên nghe được lời A Âm nói, khuôn mặt tức lộ ra một chút hối hận, hối hận vừa rồi không nên vì nhất thời tức giận mà tán đồng lời nói của Khổng Tước Vương. Chuyện này A Âm nữ quân nói đúng, nàng dù có sai, nhưng ân nghĩa của Đại Trạch Sơn ở Tiên giới đã hơn sáu vạn năm, bây giờ dù núi còn người mất nhưng cũng không thể tùy ý khinh thường cùng nhục mạ.
A Âm không để ý Hoa Mặc, nàng từng bước một đi về hướng Nguyên Khải, nàng đứng cách hắn mấy bước, im lặng nhìn về phía hắn.
Thiếu nữ mặc y phục trắng đôi mắt trong veo như dòng suối, rõ ràng giống như ánh bình minh rực rỡ, nhưng tựa như tất cả ánh sáng đã bị chôn vùi mãi mãi.
Nguyên Khải bỗng nhiên phát hiện, thiếu nữ nhìn về phía hắn bằng đôi mắt kia rất giống nhiều năm trước Thủy Ngưng thú phá vỏ giáng thế, ngày nàng mở mắt ra, đôi mắt ấy trong suốt xinh đẹp.
Nhưng bên trong lại không còn sự tin tưởng độc nhất vô nhị như ban đầu.
Ngay lúc làn khói xuất hiện, cơ thể Hoa Mặc trong chớp mắt đã đứng thẳng, ánh mắt của hắn nặng nề nhưng sắc mặt lại không thay đổi.
"Nguyên Khải cùng Hồng Dịch đều ở đây, ngươi sao lại xuất hiện ở nơi này?" Đáy lòng Hoa Mặc gào thét, giọng sợ hãi vạn phần.
"Yên tâm, ta rời bỏ bản thể mà đến, hai người bọn họ đang giao chiến ác liệt, không phát hiện ta được." Giọng nói quỷ mị từ trong làn khói đen vang lên, đó là giọng của Thanh Ly.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Hai người bọn họ có giao tình, ai cũng sẽ không đẩy đối phương vào chỗ chết, tiếp tục như vậy tiên yêu hai tộc không thể phân tranh."
"Ngươi muốn thế nào...?"
"Bất quá, trong hai tộc chết một người thì đã sao?" Tiếng cười ma mị vang lên: "Ngươi nói xem ai chết mới tốt?" Ánh mắt trong khói đen nhìn về phía hai thân ảnh một trắng một đỏ đang chiến đấu, lộ ra tia ác độc: "Cứ để Nguyên Khải chết ở chỗ này, ta muốn xem xem con của mình chết trong tay Yêu tộc, Thượng Cổ còn ra dáng vẻ đạo mạo của một Chân Thần nữa không! Hoa Mặc bệ hạ, mượn thân thể ngươi dùng một lát, đắc tội!"
Tiếng nói của làn khói đen vừa dứt, bỗng nhiên nhập vào trong thân thể Hoa Mặc, trên mặt Hoa Mặc lộ ra sự độc ác cùng không muốn. Nhưng trong chớp mắt, lúc Hoa Mặc mở mắt ra đáy mắt đã khôi phục sự bình tĩnh.
Dù những năm qua Hoa Mặc dốc lòng chữa trị nội đan vỡ vụn, sức mạnh đã đạt tới Thượng quân đỉnh phong từ lâu, nhưng không có cách nào chống lại Thanh Ly đã tấn Thần khống chế thân thể.
Hoa Mặc bị khống chế nhìn hai người đang giao chiến trên không trung, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra sự lạnh lẽo. Hắn bỗng nhiên bay đến giữa không trung, roi Khổng Tước đánh xuống Tịch Diệt Luân phía trước Hồng Dịch.
"Hồng Dịch, ngươi hại chết Lan Phong cùng Lâm Tuyền, bản vương hôm nay tuyệt sẽ không để ngươi sống sót rời khỏi La Sát Địa! Nếu không Tiên tộc còn mặt mũi nào để tồn tại! Nợ máu phải trả bằng máu!"
"Hừ, chỉ là Khổng Tước Vương, cũng dám lên tiếng với bản hoàng!"
Hoa Mặc bỗng nhiên xuất hiện nhưng Hồng Dịch cũng không đặt vào mắt, tuyệt không thu hồi Tịch Diệt Luân đang cùng Nguyên Thần Kiếm giao đấu, ngược lại hắn hừ lạnh một tiếng, thu tay tung một chưởng về phía Hoa Mặc.
Roi Khổng Tước cùng thần lực của Hồng Dịch va chạm giữa không trung, Hoa Mặc rõ ràng không địch lại được sức mạnh Thượng Thần, bị một chưởng của Hồng Dịch đánh bay ra, hắn lui lại mấy bước, hắn ném roi Khổng Tước về hướng sau lưng hai người, hướng kia chính là Nguyên Thần Kiếm cùng Tịch Diệt Luân đang giao đấu.
Hai pháp khí vốn cách Nguyên Khải không xa, nếu Nguyên Thần Kiếm gặp bất lợi, Tịch Diệt Luân sẽ cùng Nguyên Khải đối đầu nhau. Hai đại Thần khí đang ác liệt tấn công nhau, hai tộc Tiên Yêu cũng nín thở chú tâm quan sát thế cuộc, không có thời gian chú ý roi Khổng Tước từ tay Khổng Tước vương rời đi.
Nhìn thấy roi Khổng Tước sắp đánh trúng Nguyên Thần Kiếm, Hoa Mặc nhanh chóng lui lại, đáy mắt lộ ra sự đắc ý khó có thể nhìn thấy. Chỉ cần Nguyên Thần Kiếm bị roi Khổng Tước đánh bay, Tịch Diệt Luân nhất định có thể đả thương Nguyên Khải, đến lúc đó hắn sẽ âm thầm ra tay, Nguyên Khải nhất định chết ở chỗ này! Đúng vào lúc này, một đóa hoa sen bỗng nhiên xuất hiện trên không La Sát, đánh bay roi Khổng Tước đang sắp đến gần chỗ Nguyên Thần Kiếm cùng Tịch Diệt Luân đang giao chiến. Đám người phía sau còn chưa kịp lấy lại tinh thần, bỗng nhiên bên trong đóa hoa một bàn tay trắng nõn hiện ra, trong tay hóa ra tiên kiếm cùng Liên Hoa thần lực chém xuống một kiếm, phá tan thần lực của hai Thần khí đang giao chiến.
Thượng quân hai tộc nhìn thấy cảnh này trên mặt đều lộ ra vẻ khó tin, Nguyên Thần Kiếm cùng Tịch Diệt Luân là hai Thần khí mạnh nhất Tam giới, người bên trong hoa sen kia là ai, sao có thể có tiên lực mạnh như vậy!
Sau một kiếm chém xuống, tiên lực trên hoa sen mờ đi, nhanh chóng rơi trên mặt đất. Lá sen khô héo, lộ ra bên trong A Âm đang nửa quỳ dưới đất tay cầm tiên kiếm. Nàng nhìn roi Khổng Tước lăn trên mặt đất, nhẹ nhàng thở ra.
Hoa sen hộ mệnh đưa nàng từ Thiên Cung chạy đến La Sát, nào ngờ được nàng vừa đuổi tới đã nhìn thấy roi Khổng Tước của Hoa Mặc sắp đánh trúng hai Thần khí, nàng không kịp suy nghĩ, dùng thần lực cuối cùng Đông Hoa để lại trong Liên Hoa đánh bay roi Khổng Tước, dùng hết tiên lực còn lại của bản thân chia cắt Nguyên Thần Kiếm cùng Tịch Diệt Luân.
"A Âm!" Thấy bên trong hoa sen là nàng, Nguyên Khải cùng Hồng Dịch đều giật mình, Nguyên Khải không chút do dự hướng A Âm trên mặt đất đi tới, lại bị Nguyên Thần Kiếm ngăn lại.
"Thần quân! Không thể!" Nguyên Thần Kiếm vội vàng bay quanh người hắn một vòng, cẩn thận khuyên nhủ hắn. Trường Khuyết cũng xuất hiện bên cạnh hắn, lo lắng nhìn hắn lắc đầu.
Ai ai cũng không biết thần lực của Nguyên Khải xảy ra vấn đề, hiện tại sức mạnh kháng lại Hồng Dịch hoàn toàn dựa vào Nguyên Thần Kiếm ở bên cạnh hắn, một khi hắn rời khỏi Nguyên Thần Kiếm mười thước, bí mật thần lực bị tổn hại sẽ không giấu được, Yêu quân công phá La Sát sẽ không có chút sợ hãi.
Nhưng Nguyên Thần Kiếm đang áp chế Tịch Diệt Luân, không thể rời khỏi không trung.
Hồng Dịch không có chút do dự, hắn thu hồi Tịch Diệt Luân, đáp xuống trên mặt đất, đỡ dậy A Âm đang nửa quỳ.
"A Âm! Ngươi sao rồi?" A Âm sắc mặt trắng bệch nhìn hắn, Hồng Dịch chỉ nghĩ nàng bị thần lực của Nguyên Thần Kiếm cùng Tịch Diệt Luân gây thương tích, hắn không biết nàng đã chịu sáu đạo thiên lôi, dùng nửa tính mạng chạy đến đây.
"A Cửu, ta không sao." A Âm lắc đầu, cố gắng nuốt xuống máu tươi đã tràn vào miệng. Ánh mắt của nàng nhìn thoáng qua roi Khổng Tước cùng Hoa Mặc, lộ ra sự nghi hoặc.
Hoa Mặc đoán được A Âm đã nhìn ra manh mối mới đánh bay roi Khổng Tước, hắn sợ Nguyên Khải sinh lòng cảnh giác, trước khi tất cả mọi người lấy lại tinh thần, hắn lạnh lùng bước lên phía trước trước, nói: "A Âm nữ quân, ngươi ở Thiên Cung thả đi Yêu Hoàng cũng thôi, bây giờ còn chạy khỏi Thiên Cung cứu hắn trong lúc giao chiến, thật đúng là đối với Yêu Hoàng tình thâm nghĩa trọng, đúng là phản đồ của sư môn, không xứng là Tiên tộc!"
Chúng tiên vốn đã nghi ngờ A Âm cùng Hồng Dịch có tư tình, hiện tại A Âm xuất hiện ở La Sát ngăn cản Nguyên Khải giao chiến cùng Hồng Dịch, tất cả nhìn vào đều thấy vì bảo hộ Yêu Hoàng mà đến. Sau khi Hoa Mặc nói chuyện này, chúng tiên nhìn A Âm bằng ánh mắt càng tệ hơn.
"A Tấn, không phải như vậy." A Âm nhìn về phía Nguyên Khải, trong ánh mắt lộ ra vẻ tha thiết.
"Vậy sao ngươi lại đến đây?" Thấy A Âm dựa vào ngực Hồng Dịch, trong mắt Nguyên Khải lộ ra sự nghi ngờ, trầm giọng nói: "Ngươi không ở Thiên Cung, chạy đến La Sát làm gì?"
"Trong Thiên Cung có người nói A Cửu mang yêu binh tiến đánh Tiên giới, ta sợ Tiên giới xảy ra chuyện, mới từ Thiên Cung chạy đến..."
"Hoang đường! Nếu ngươi thật quan sự quan tâm an nguy của Tiên giới, lúc trước sẽ không thả đi Yêu Hoàng, gây nên đại họa hôm nay!" Giọng Hoa Mặc lạnh lùng nói: "Yêu Hoàng vì cứu ngươi dẫn đại binh gây chiến loạn, hại chết Lâm Tuyền Thượng tiên, A Âm nữ quân, tất cả họa hôm nay đều là ngươi ngày đó gây ra."
Hoa Mặc nâng tay lên, chỉ Lâm Tuyền chết thảm cùng Cảnh Dương Ngự Phong đang trọng thương, hắn quay người hướng Nguyên Khải cúi người hành lễ, nặng nề nói: "Nguyên Khải Thần quân, tiên nhân Tiên giới đều chết ở đây, hôm nay quyết không thể nhân nhượng kẻ gây ra họa, mong Thần quân chính tay giết Yêu Hoàng, trừng phạt A Âm nữ quân, duy trì chính nghĩa của Tiên tộc, tế linh hồn những người đã mất!"
Lời Hoa Mặc kết thúc, một đám Thượng tiên lòng đầy căm phẫn đều gật đầu, rất muốn hôm nay A Âm cùng Hồng Dịch phải chết ở nơi này.
Khóe môi Nguyên Khải khẽ nhếch, ánh mắt nặng nề, nhìn về phía một đám Thượng tiên: "Bản quân đã từng nói A Âm sau khi chịu bảy đạo Cửu Thiên Huyền Lôi, tội lỗi không cần nhắc lại, sau đó nàng sẽ bị cấm túc tại Thanh Trì Cung, không có quan hệ với Tam giới."
"Thần quân! Ngài sao có thể vì tư tình của bản thân mà che chở nàng... Ngài làm như vậy, Lâm Tuyền Thượng tiên cùng Lan Phong Thượng Tôn đã chết sao có thể nhắm mắt?" Trong mắt Hoa Mặc lóe lên chút tia sáng, hắn quyết không buông tha, hắn tức giận A Âm làm hỏng chuyện tốt của hắn. Dứt khoát không làm hoặc đã làm phải làm cho tới cùng, mượn sự tức giận của chúng tiên đối với A Âm làm mất đi uy thế địa vị của Nguyên Khải ở Tiên giới.
A Âm thấy Hoa Mặc mang tai họa do nàng gây ra làm khó Nguyên Khải, máu tươi nàng cố nuốt vào suýt chút trào ra. Lâm Tuyền chết trong tay Hồng Dịch, nếu Nguyên Khải hôm nay còn bảo vệ nàng, sợ là địa vị tin tưởng ở Tiên giới sẽ không còn.
"Đúng là cuồng ngôn loạn ngữ." Hồng Dịch bên cạnh nàng lông mi lạnh lẽo: "Sinh mệnh của bản hoàng, các ngươi nói lấy thì có thể lấy? Hôm nay bản hoàng ở đây, ai cũng không thể tổn thương A Âm dù là một sợi tóc."
Hồng Dịch chỉ thẳng vào Hoa Mặc, trong lòng bàn tay đã tế ra Tịch Diệt Luân, lại bị A Âm ngăn lại. Ánh mắt của nàng nhìn qua thi thể Lâm Tuyền Thượng tiên, lộ ra sự đau lòng, quay đầu nhìn Hồng Dịch.
Hồng Dịch né tránh ánh mắt A Âm: "A Âm, ta..."
"A Cửu, về Yêu giới đi. Lúc trước những chuyện xảy ra ở Đại Trạch Sơn không phải ngươi gây nên, ta không biết Ma tộc vì cái gì mà làm Tam giới đại loạn, nhưng nếu như hôm nay ngươi đánh vào Tiên giới, nhất định sẽ như Ma tộc mong muốn. Ta ngày đó cứu ngươi ra khỏi Khóa Tiên Tháp, không phải muốn nhìn ngươi cùng A Tấn biến thành bộ dạng hôm nay. Hãy tìm ra chân tướng, trả công đạo cho Đại Trạch Sơn, cũng để chứng minh bản thân trong sạch."
"Nếu ta không đến, chẳng lẽ lại đứng nhìn ngươi một mình ở Thiên Cung chịu Cửu Thiên Huyền Lôi?" Hồng Dịch lắc đầu: "Ta không thể bảo vệ cô cô, ta không thể ngay cả ngươi cũng không bảo vệ được."
A Âm lắc đầu: "A Cửu, trên đời có nhân quả, chuyện ta làm ta phải gánh chịu. Ngày đó cứu ngươi ra khỏi Thiên Cung, ta không thẹn với lương tâm, nhưng lại làm hại Lâm Tuyền Thượng tiên hôm nay chết ở La Sát Địa. Đây là tội của ta, ta thân là đệ tử Đại Trạch Sơn, cho dù có chết cũng không thể để sư môn bị nhục mạ."
Nàng nói xong, một tay đẩy Hồng Dịch ra đứng lên. Hồng Dịch không đồng ý nên muốn kéo A Âm lại: "A Âm!"
Không đợi Hồng Dịch tiến lên phía trước, A Âm bỗng nhiên quay đầu, giọng nói uy nghiêm lạnh lẽo đã vang lên: "Bệ hạ, nếu người còn nhớ ân tình lúc trước trong Luyện Ngục, xin bệ hạ dẫn đại quân về Yêu giới, vĩnh viễn không xâm phạm Tiên tộc, A Âm bái tạ bệ hạ!"
Hồng Dịch cứng đờ đứng tại chỗ, lại nhìn thấy ánh mắt đau khổ của A Âm cũng không dám tiến lên. Hắn biết mình cố chấp dẫn Yêu quân đánh vào La Sát tuy nói là lo lắng cho A Âm phải chịu Cửu Thiên Huyền Lôi khó giữ được tính mạng, nhưng hiện tại lại làm cho nàng không còn chỗ dung thân ở Tiên giới. Những lời chỉ trích cùng chất vấn của Tiên tộc đối với A Âm đều là do hắn mà ra.
A Âm quay đầu, nhìn về phía Hoa Mặc, lúc nàng mở miệng chính là lúc tiên lực của nàng hòa vào âm thanh, giọng nàng trong sáng lạnh lùng vang vọng trên không La Sát.
"Hoa Mặc bệ hạ, A Âm dù có sai, nhưng là bản thân ta sai, dù có tội, cũng sẽ một mình gánh chịu. Sư môn ta sừng sững ở Tiên giới hơn sáu vạn năm, cho dù hôm nay lầu cao đổ nát, môn đồ đều chết nhưng hậu đức công chính tên tuổi cũng vĩnh viễn tồn tại trên đỉnh Đại Trạch Sơn, mong bệ hạ nói chuyện cẩn trọng, đừng nhục mạ Đại Trạch Sơn! Nếu không A Âm cho dù có chết, cũng phải bảo vệ chính nghĩa của sư môn ta!"
"Ngươi!" Hắn ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thiếu nữ sắc bén như nhật nguyệt, Thanh Ly trong thân thể Hoa Mặc cũng bị ánh mắt này làm cho giật mình, trong lúc nhất thời khó cãi lại nửa câu.
Một đám Thượng tiên nghe được lời A Âm nói, khuôn mặt tức lộ ra một chút hối hận, hối hận vừa rồi không nên vì nhất thời tức giận mà tán đồng lời nói của Khổng Tước Vương. Chuyện này A Âm nữ quân nói đúng, nàng dù có sai, nhưng ân nghĩa của Đại Trạch Sơn ở Tiên giới đã hơn sáu vạn năm, bây giờ dù núi còn người mất nhưng cũng không thể tùy ý khinh thường cùng nhục mạ.
A Âm không để ý Hoa Mặc, nàng từng bước một đi về hướng Nguyên Khải, nàng đứng cách hắn mấy bước, im lặng nhìn về phía hắn.
Thiếu nữ mặc y phục trắng đôi mắt trong veo như dòng suối, rõ ràng giống như ánh bình minh rực rỡ, nhưng tựa như tất cả ánh sáng đã bị chôn vùi mãi mãi.
Nguyên Khải bỗng nhiên phát hiện, thiếu nữ nhìn về phía hắn bằng đôi mắt kia rất giống nhiều năm trước Thủy Ngưng thú phá vỏ giáng thế, ngày nàng mở mắt ra, đôi mắt ấy trong suốt xinh đẹp.
Nhưng bên trong lại không còn sự tin tưởng độc nhất vô nhị như ban đầu.
Danh sách chương