Hậu Cổ Lịch ngày 15 tháng 9 năm 63632.
Sau này nhớ lại ngày hôm đó, đã xảy ra nhiều việc lớn.
Tiên giới Đại Trạch Sơn sừng sững sáu vạn năm ngày hôm đó sụp đổ, nhi tử của Thượng Cổ Chân Thần và Bạch Quyết Chân Thần là Nguyên Khải cũng vào ngày này tại Đại Trạch Sơn thức tỉnh hỗn lực, tấn thăng làm Thần.
Còn có một việc quan trọng hơn so với hai việc kia, lại chưa chiếu cáo cho Tam giới biết, tiên yêu trong Tam giới chỉ từ một số dấu hiệu không giống bình thường mà mà tìm ra sự khác thường.
Ngày Nguyên Khải tấn thăng thành Thần, Kình Thiên Trụ tại tiên yêu kết giới cùng Thượng Cổ Giới môn cùng lúc biến mất, mọi liên hệ giữa Thượng Cổ Thần giới cùng hạ Tam giới bị đóng lại, trừ thiên kiếp theo quy tắc của đất trời mà sinh ra.
Đã từng nghe nói ở Thượng Cổ giới, chỉ cần Chân Thần giáng thế, Thượng Cổ Thần giới sẽ đóng cửa ngàn năm, lấy thần lực cả giới nuôi dưỡng Chân Thần mới. Sau ngàn năm, Thượng Cổ Giới môn mới có thể mở lại.
Kình Thiên Trụ cùng Thượng Cổ Giới môn ngày đó biến mất, tiên yêu trong hạ Tam giới đều biết Thượng Cổ Thần giới có Chân Thần được sinh ra.
Chỉ là không biết, vị được sinh ra trên Càn Khôn Đài là Chân Thần mới, hay là Bạch Quyết Chân Thần trở về.
Sự việc ở Thượng Cổ Thần giới trong hạ Tam giới luôn khó để biết được. Sau khi trải qua suy đoán và nghị luận, tất cả chuyển trọng tâm vào Tam giới.
Đã hơn nửa tháng từ khi Nguyên Khải tấn Thần tại Đại Trạch Sơn, sau khi tấn vị Nguyên Khải không theo Trường Khuyết trở về Thanh Trì Cung, ngược lại cùng Ngự Phong Kinh Lôi đến Thiên Cung.
Hồ tộc vương tử Hồng Dịch tàn sát Đại Trạch Sơn tội ác chồng chất, mười một vị Thượng tiên làm chủ định Hồng Dịch tội chết. Bởi vì Hồng Dịch đã là Bán Thần, chỉ sợ để lâu Hồ tộc sẽ không để yên, Thiên Cung định ra sau mười lăm ngày tại Thanh Long Đài bắt hắn chịu thiên lôi chi hình.
Cửu Thiên Huyền Lôi, nghiền xương thành tro, đám người Tiên tộc đối Hồng Dịch có thể nói không chút lưu tình.
Tính toán thời gian, ba ngày sau chính là ngày chịu tội của Hồng Dịch.
Đại Trạch Sơn đã bị hủy, Cổ Tấn tấn Thần hỗn lực thay thế tiên linh trận pháp còn sót lại đem toàn bộ Đại Trạch Sơn bao phủ, không ai có thể vào Đại Trạch Sơn. A Âm không có chỗ để đi nên theo Nguyên Khải về Thiên Cung.
Hồng Dịch bị nhốt trong Khóa Tiên Tháp, đặt ở Phong Linh Cung của Ngự Phong Thượng Tôn. Nàng có quá nhiều nghi ngờ, từng đến Phong Linh Cung xin Ngự Phong Thượng Tôn để nàng vào Khóa Tiên Tháp gặp Hồng Dịch một lần, nhưng mặt Ngự Phong lộ vẻ cự tuyệt.
Hồng Dịch đã là Bán Thần, A Âm vào Khóa Tiên Tháp, không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì. Bây giờ thân phận Nguyên Khải đã rõ, toàn bộ Thiên Cung cũng đều tôn trọng nàng cho dù Đại Trạch Sơn đã bị hủy diệt, chỉ có hắn lạnh nhạt với nàng.
Chỉ là A Âm không còn vui vẻ tự tại như khi ở Đại Trạch Sơn, từ ngày về Thiên Cung nàng chưa từng gặp qua Cổ Tấn.
Không, bây giờ có lẽ gọi hắn là Nguyên Khải.
Nhi tử của Thượng Cổ Chân Thần cùng Bạch Quyết Chân Thần, sinh ra đã là Thần quân. A Âm chưa từng nghĩ tới, A Tấn ở Đại Trạch Sơn chăm sóc nuôi dưỡng nàng lớn lên sẽ có thân phận như vậy.
Một con Thủy Ngưng thú thân phận thấp kém nhất Tiên giới, một người là nhi tử được Thần giới tôn kính, bọn họ chỉ trong một ngày thân phận đã quá cách biệt.
Trước cửa Cảnh Dương Cung, A Âm dừng chân thật lâu, thấy trong điện đèn vẫn sáng dù đã khuya, nàng lo lắng gọi tiên hầu đến hỏi chuyện.
"A Tấn..." A Âm dừng một chút, đ è xuống đáy lòng chua xót, một lần nữa mở miệng: "Nguyên Khải điện hạ còn chưa nghỉ ngơi sao?"
Tiên hầu trong cung thấy là A Âm, khách khí, cực kỳ lễ phép: "Bái kiến A Âm nữ quân. Điện hạ vừa dùng bữa tối, Côn Luân lão tổ đúng lúc tới chơi, lúc này đang cùng điện hạ đánh cờ. Nữ quân nếu muốn gặp điện hạ, chờ thần đi vào bẩm báo..."
"Không cần, ta chỉ hỏi một chút, điện hạ có khách ngày khác ta trở lại." A Âm có chút lúng túng đứng ở trước Cảnh Dương Cung, nhìn tiên hầu lắc đầu, xoay người rời đi.
Nửa tháng trước, Ngự Phong đón Nguyên Khải về Thiên Cung. Nguyên Khải thân phận tôn quý, ở một điện lớn trong Thiên Cung. Dù không xử lý chính sự của Tiên tộc nhưng các Thượng tiên ngày ngày đều tới bái kiến sau bữa ăn.
A Âm muốn biết Đại Trạch Sơn cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao Hồng Dịch sau khi tấn vị lại tàn sát sơn môn, Yến Sảng cùng Thanh Y chưa tỉnh, nàng chỉ có thể xin sự giúp đỡ duy nhất từ Nguyên Khải.
Nhưng bây giờ Nguyên Khải, A Âm khe khẽ thở dài, nàng ngay cả gặp mặt một lần đều cần bẩm báo.
Nhưng đến cùng vẫn không gặp được, vẫn là không dám gặp, chính A Âm cũng không thể nói rõ ràng mọi việc.
Đại Trạch Sơn một núi thi cốt làm nàng không cách nào đối mặt Nguyên Khải.
Nàng vẫn luôn nghĩ nếu như lúc trước không phải nàng trong Cửu U Luyện Ngục cứu A Cửu, không phải nàng khăng khăng mang A Cửu về núi dưỡng thương, không phải nàng vào thời khắc quan trọng nhất của Đại Trạch Sơn trọng thương hôn mê, A Tấn vì nàng rời núi luyện chế Hóa Thần Đan, có lẽ tất cả bi kịch đều sẽ không xảy ra.
Hai vị sư huynh sẽ không chết, Đại Trạch Sơn cũng sẽ không diệt vong.
Nàng không cách nào đối mặt với Đại Trạch Sơn đã bị hủy diệt, cũng không cách nào đối mặt với Nguyên Khải sau khi thành Thần.
Không đối mặt, có phải A Tấn của nàng sẽ không biến mất? Trong Cảnh Dương Cung, Côn Luân lão tổ thắng ván cờ với Nguyên Khải, lại hàn huyên một lúc, sau miễn cưỡng rời đi.
Sau khi đưa Côn Luân lão tổ xuất cung, Trường Khuyết do dự một chút, về thư phòng nhìn Nguyên Khải bẩm báo.
"Điện hạ, vừa rồi A Âm nữ quân đã tới đây."
A Âm ngày ngày đều sẽ tới, nhưng Cảnh Dương Cung đông như trẩy hội, khách tới thăm không ngừng lui tới. Sự thật với thân phận của Nguyên Khải, các Thượng tiên đến hắn có thể không gặp, nhưng chẳng biết tại sao có Thượng tiên đến yết kiến, hắn chưa từng từ chối, giống như đang cố ý né tránh người kia.
Quả nhiên tay đang định cầm sách của Nguyên Khải dừng lại, có chút trầm mặc, hỏi: "Nàng đi rồi?"
Trường Khuyết gật đầu: "A Âm nữ quân về Phượng Tê Cung. Điện hạ, A Âm nữ quân chắc là có việc, sáng sớm ngày mai ta đi mời A Âm nữ quân tới..."
"Không cần." Nguyên Khải lắc đầu, "Nàng vì Hồng Dịch mà tới."
Không biết có phải Trường Khuyết ảo giác hay không, lúc Nguyên Khải miệng nói ra hai chữ "Hồng Dịch", hắn luôn cảm giác đến ý tứ đẫm máu trong câu nói.
Không phải hận thù, sợ là chỉ đối với một người xem thường vô cùng mới có loại tình cảm này.
Trường Khuyết tại Thanh Trì Cung từng chăm sóc Nguyên Khải trăm năm, chưa bao giờ thấy qua tiểu Thần quân kiêu căng ngây thơ của năm đó có đáy mắt tâm tình này.
Cả Đại Trạch Sơn cuối cùng đối với tiểu Thần quân quá quan trọng.
Ngày ấy trên Đại Trạch Sơn tiểu Thần quân tấn Thần, lấy thần lực phong ấn Đại Trạch Sơn sau khăng khăng đến Thiên Cung, sợ là muốn nhìn tận mắt Hồng Dịch nhận lôi hình, cho cả Đại Trạch Sơn một câu trả lời.
Trường Khuyết thở dài, nghĩ tới một chuyện, lại nói: "Điện hạ, mấy ngày nay các Thượng tiên đều đang đồn, nói Kình Thiên Trụ cùng Thượng Cổ Giới môn biến mất, Thần giới sợ là có Chân Thần giáng thế."
Nguyên Khải sắc mặt hơi chậm, đáy mắt gợn sóng đáy lòng khẽ động, nhưng lại nhanh chóng kìm chế chờ mong cùng kích động, lên tiếng: "Ta biết, sau ngàn năm Thượng Cổ giới môn sẽ mở lại, lúc ấy sẽ biết ai được sinh ra trên Càn Khôn Đài."
Trường Khuyết mặt lộ vẻ ngạc nhiên: "Điện hạ, người không về Thần giới?"
Mặc dù Thượng Cổ Giới môn biến mất, nhưng bây giờ Nguyên Khải đã là Thần, có được sức mạnh về Thượng Cổ Thần giới. Hắn nghĩ rằng Nguyên Khải ở Thiên Cung tận mắt chứng kiến Hồng Dịch đền tội, sau sẽ về Thần giới. Bây giờ nghe ý này, chẳng lẽ hắn còn muốn ở lại hạ Tam giới?
Nguyên Khải không trả lời, chỉ trầm giọng nói: "Chuyện tương lai sau này sẽ nói, lui xuống đi."
Đáy long Trường Khuyết đầy nghi hoặc, lại chỉ có thể tuân mệnh lui xuống.
Trong thư phòng, ánh nến lay động. Lời nói của Trường Khuyết vang vọng bên tai hắn, thân ảnh A Âm một mình cô độc rời khỏi cung cơ hồ đều hiện lên trong mỗi cái chớp mắt của hắn. Nhưng Đại Trạch Sơn cả điện thi cốt, vẫn luôn ngăn cản sự ấm áp lẫn dịu dàng trong đáy lòng hắn.
Hắn nhìn ánh nến có chút thất thần. Bỗng nhiên ở giữa ánh nến sáng rực, một tia kim quang lướt qua, thư phòng bị một đạo thần quang bao phủ, Nguyên Khải bị ánh sáng làm chói mắt phải nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra hắn đã đứng trong rừng cây.
Ngày nắng chói chang, rừng đào sáng rực, suối nước róc rách.
Thân ảnh màu trắng quen thuộc mà lạ lẫm đứng dưới gốc cây đào, bất luận là khi còn bé ở Thanh Trì Cung hay ở Đại Trạch Sơn vô lo vô nghĩ, hắn đã mong chờ hơn hai trăm năm.
Nhưng hắn không nghĩ tới, ngày hắn đối mặt với thế gian đầy đau thương, sóng gió cũng là ngày người kia trở về.
Tất cả đều là nhân duyên đã được định sẵn sao?
Ta cuối cùng đã hiểu lựa chọn ban đầu của người nhưng tất cả phải trả giá quá lớn, phụ thần!
Đáy mắt Nguyên Khải khó xử, mấy lần định mở miệng nhưng cũng mấy lần không lên tiếng, nhìn bóng người dưới cây đào cũng không đi đến.
Một lúc sau, một tiếng thở dài không thể nghe thấy, nhưng lại cùng với hoa rơi nước chảy lẳng lặng vang lên.
Vị Thần quân áo trắng xoay người, nhìn qua gương mặt thanh niên vài phần giống hắn cách đó không xa, đáy mắt hiện lên áy náy.
Hắn không phải Chân Thần lạnh lùng năm đó ở đầm lầy Uyên Lĩnh, cũng không phải một Thượng quân ở trong núi một lòng chờ đợi Nguyên Khải giáng thế. Hắn hiện tại hiền hoà mà cơ trí, mạnh mẽ mà dịu dàng.
Hắn đi đến trước mặt Nguyên Khải, đưa tay phủi đám lá khô trên vai Nguyên Khải, vui mừng mở miệng: "Con đã lớn rồi."
Hơn hai trăm năm, Bạch Quyết là một phụ thân cuối cùng cũng tìm lại được cảm xúc mà bản thân đã bỏ lỡ.
Bạch Quyết mở miệng chỉ trong một cái chớp mắt, bả vai Nguyên Khải khẽ nhúc nhích, hắn cố gắng kìm chế thân thể đang run rẩy.
Hắn muốn ôm người trước mắt nhưng lại không biết cách bộc lộ tình cảm vì đã thiếu thốn tình cảm phụ thân trăm năm.
Một tiếng thở dài vang lên, hắn còn chưa lấy lại tinh thần đã bị ôm vào một vòng tay to lớn vững chắc.
"Phụ thần!"
Giọng nói khẽ run vang lên, hơn hai trăm năm Bạch Quyết cuối cùng cũng đợi đến ngày này.
Hốc mắt hắn hơi đỏ, buông nhi tử ra sắc mặt phiếm hồng, có chút xấu hổ, nói: "Mẫu thần con rất lo lắng cho con."
Nguyên Khải lùi ra phía sau hai bước, hắn hiểu được ý nghĩa Bạch Quyết xuất hiện, nhưng bây giờ hắn có chuyện nhất định phải làm.
Thấy Nguyên Khải không nói, Bạch Quyết trong lòng sáng tỏ: "Con nghĩ kỹ rồi? Không về Thần giới?"
"Vâng, phụ thần." Nguyên Khải nhìn thẳng vào mắt Bạch Quyết "Con mặc dù tấn Thần, nhưng còn có quá nhiều chuyện chưa hoàn thành, con không thể trở về."
Bạch Quyết nhìn thấy đáy mắt nhi tử kiên định cùng cố chấp, hắn gật đầu: "Con đã lớn, bất luận con làm gì quyết định ra sao, ta và mẫu thần cũng sẽ không xen vào. Thượng Cổ Giới môn đã đóng lại, ta mới giáng thế ở Thần giới, thần lực còn yếu, sau này ngàn năm sẽ không quay lại hạ Tam giới. Trừ khi con đến Thần giới, nếu không cha con chúng ta sợ là không thể gặp nhau."
"Con biết."
"Tương lai có như thế nào chỉ có thể dựa vào tự bản thân con bước tiếp cho dù khó khăn ra sao."
"Con biết."
"Con biết nhưng không sợ sao?"
"Phụ thần, hơn sáu vạn năm qua người đã từng sợ chưa?"
"Không sợ." Bạch Quyết lẳng lặng nhìn hắn,"Nhưng rất cô đơn."
Nguyên Khải nhìn Bạch Quyết, khóe miệng nhếch lên nụ cười duy nhất từ khi tấn Thần đến nay.
"Con cũng không sợ, cô đơn cũng không sợ. Người đã chờ sáu vạn năm, con cũng nhất định có thể làm được."
Trên mặt Bạch Quyết thoáng qua nụ cười nhạt, hắn vỗ vỗ vai Nguyên Khải, thần lực nhạt đi, bóng người chậm rãi biến mất.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Mạc Hoang Nhan
2. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
3. Hoa Tường Vi Của Bác Sĩ Đàm
4. Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
=====================================
Một tia kim quang hiện lên, Nguyên Khải lại mở mắt ra, lúc này vẫn ngồi trong thư phòng của Cảnh Dương Cung, tất cả mọi chuyện giống như chưa từng xảy ra.
Hắn nhìn chiếc lá khô trong tay, đáy mắt hiện lên sự dịu dàng.
Mười ba vạn năm chờ đợi cùng bỏ lỡ, phụ mẫu của hắn cuối cùng đã được viên mãn.
Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn về hướng Phượng Tê Cung, đáy lòng than thở.
Đời này của hắn, không biết có ngày viên mãn hay không.
Trong Phượng Tê Cung, A Âm đ ến thăm Thanh Y hôn mê bất tỉnh, sau đó lại ngày ngày canh giữ trước giường Yến Sảng ở sau cung.
Thương tích của Yến Sảng rất nặng, phía sau lưng cùng trên vai vết thương sâu tận xương, tiên dược đều không thể xóa đi vết sẹo, chỉ có thể dựa vào tiên lực của bản thân để chữa trị.
A Âm nhìn vết thương trên người nàng, vừa tự trách lại càng thêm khổ sở, nhưng đáy lòng từ đầu đến cuối ẩn giấu rất nhiều nghi ngờ.
Những vết thương trên người Yến Sảng đều là những chiêu lấy mạng người khác, không có chút nương tay, tổn thương nàng thật sự là A Cửu sao?
Đúng vào lúc này, một trận gió lạnh thổi qua. Cửa sổ bên hiên phòng bị mở ra. A Âm dùng Hóa Thần Đan, tiên lực hơn hẳn lúc trước, nàng bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về hướng cửa sổ, lạnh lùng quát: "Ai ở đó?"
Sau này nhớ lại ngày hôm đó, đã xảy ra nhiều việc lớn.
Tiên giới Đại Trạch Sơn sừng sững sáu vạn năm ngày hôm đó sụp đổ, nhi tử của Thượng Cổ Chân Thần và Bạch Quyết Chân Thần là Nguyên Khải cũng vào ngày này tại Đại Trạch Sơn thức tỉnh hỗn lực, tấn thăng làm Thần.
Còn có một việc quan trọng hơn so với hai việc kia, lại chưa chiếu cáo cho Tam giới biết, tiên yêu trong Tam giới chỉ từ một số dấu hiệu không giống bình thường mà mà tìm ra sự khác thường.
Ngày Nguyên Khải tấn thăng thành Thần, Kình Thiên Trụ tại tiên yêu kết giới cùng Thượng Cổ Giới môn cùng lúc biến mất, mọi liên hệ giữa Thượng Cổ Thần giới cùng hạ Tam giới bị đóng lại, trừ thiên kiếp theo quy tắc của đất trời mà sinh ra.
Đã từng nghe nói ở Thượng Cổ giới, chỉ cần Chân Thần giáng thế, Thượng Cổ Thần giới sẽ đóng cửa ngàn năm, lấy thần lực cả giới nuôi dưỡng Chân Thần mới. Sau ngàn năm, Thượng Cổ Giới môn mới có thể mở lại.
Kình Thiên Trụ cùng Thượng Cổ Giới môn ngày đó biến mất, tiên yêu trong hạ Tam giới đều biết Thượng Cổ Thần giới có Chân Thần được sinh ra.
Chỉ là không biết, vị được sinh ra trên Càn Khôn Đài là Chân Thần mới, hay là Bạch Quyết Chân Thần trở về.
Sự việc ở Thượng Cổ Thần giới trong hạ Tam giới luôn khó để biết được. Sau khi trải qua suy đoán và nghị luận, tất cả chuyển trọng tâm vào Tam giới.
Đã hơn nửa tháng từ khi Nguyên Khải tấn Thần tại Đại Trạch Sơn, sau khi tấn vị Nguyên Khải không theo Trường Khuyết trở về Thanh Trì Cung, ngược lại cùng Ngự Phong Kinh Lôi đến Thiên Cung.
Hồ tộc vương tử Hồng Dịch tàn sát Đại Trạch Sơn tội ác chồng chất, mười một vị Thượng tiên làm chủ định Hồng Dịch tội chết. Bởi vì Hồng Dịch đã là Bán Thần, chỉ sợ để lâu Hồ tộc sẽ không để yên, Thiên Cung định ra sau mười lăm ngày tại Thanh Long Đài bắt hắn chịu thiên lôi chi hình.
Cửu Thiên Huyền Lôi, nghiền xương thành tro, đám người Tiên tộc đối Hồng Dịch có thể nói không chút lưu tình.
Tính toán thời gian, ba ngày sau chính là ngày chịu tội của Hồng Dịch.
Đại Trạch Sơn đã bị hủy, Cổ Tấn tấn Thần hỗn lực thay thế tiên linh trận pháp còn sót lại đem toàn bộ Đại Trạch Sơn bao phủ, không ai có thể vào Đại Trạch Sơn. A Âm không có chỗ để đi nên theo Nguyên Khải về Thiên Cung.
Hồng Dịch bị nhốt trong Khóa Tiên Tháp, đặt ở Phong Linh Cung của Ngự Phong Thượng Tôn. Nàng có quá nhiều nghi ngờ, từng đến Phong Linh Cung xin Ngự Phong Thượng Tôn để nàng vào Khóa Tiên Tháp gặp Hồng Dịch một lần, nhưng mặt Ngự Phong lộ vẻ cự tuyệt.
Hồng Dịch đã là Bán Thần, A Âm vào Khóa Tiên Tháp, không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì. Bây giờ thân phận Nguyên Khải đã rõ, toàn bộ Thiên Cung cũng đều tôn trọng nàng cho dù Đại Trạch Sơn đã bị hủy diệt, chỉ có hắn lạnh nhạt với nàng.
Chỉ là A Âm không còn vui vẻ tự tại như khi ở Đại Trạch Sơn, từ ngày về Thiên Cung nàng chưa từng gặp qua Cổ Tấn.
Không, bây giờ có lẽ gọi hắn là Nguyên Khải.
Nhi tử của Thượng Cổ Chân Thần cùng Bạch Quyết Chân Thần, sinh ra đã là Thần quân. A Âm chưa từng nghĩ tới, A Tấn ở Đại Trạch Sơn chăm sóc nuôi dưỡng nàng lớn lên sẽ có thân phận như vậy.
Một con Thủy Ngưng thú thân phận thấp kém nhất Tiên giới, một người là nhi tử được Thần giới tôn kính, bọn họ chỉ trong một ngày thân phận đã quá cách biệt.
Trước cửa Cảnh Dương Cung, A Âm dừng chân thật lâu, thấy trong điện đèn vẫn sáng dù đã khuya, nàng lo lắng gọi tiên hầu đến hỏi chuyện.
"A Tấn..." A Âm dừng một chút, đ è xuống đáy lòng chua xót, một lần nữa mở miệng: "Nguyên Khải điện hạ còn chưa nghỉ ngơi sao?"
Tiên hầu trong cung thấy là A Âm, khách khí, cực kỳ lễ phép: "Bái kiến A Âm nữ quân. Điện hạ vừa dùng bữa tối, Côn Luân lão tổ đúng lúc tới chơi, lúc này đang cùng điện hạ đánh cờ. Nữ quân nếu muốn gặp điện hạ, chờ thần đi vào bẩm báo..."
"Không cần, ta chỉ hỏi một chút, điện hạ có khách ngày khác ta trở lại." A Âm có chút lúng túng đứng ở trước Cảnh Dương Cung, nhìn tiên hầu lắc đầu, xoay người rời đi.
Nửa tháng trước, Ngự Phong đón Nguyên Khải về Thiên Cung. Nguyên Khải thân phận tôn quý, ở một điện lớn trong Thiên Cung. Dù không xử lý chính sự của Tiên tộc nhưng các Thượng tiên ngày ngày đều tới bái kiến sau bữa ăn.
A Âm muốn biết Đại Trạch Sơn cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao Hồng Dịch sau khi tấn vị lại tàn sát sơn môn, Yến Sảng cùng Thanh Y chưa tỉnh, nàng chỉ có thể xin sự giúp đỡ duy nhất từ Nguyên Khải.
Nhưng bây giờ Nguyên Khải, A Âm khe khẽ thở dài, nàng ngay cả gặp mặt một lần đều cần bẩm báo.
Nhưng đến cùng vẫn không gặp được, vẫn là không dám gặp, chính A Âm cũng không thể nói rõ ràng mọi việc.
Đại Trạch Sơn một núi thi cốt làm nàng không cách nào đối mặt Nguyên Khải.
Nàng vẫn luôn nghĩ nếu như lúc trước không phải nàng trong Cửu U Luyện Ngục cứu A Cửu, không phải nàng khăng khăng mang A Cửu về núi dưỡng thương, không phải nàng vào thời khắc quan trọng nhất của Đại Trạch Sơn trọng thương hôn mê, A Tấn vì nàng rời núi luyện chế Hóa Thần Đan, có lẽ tất cả bi kịch đều sẽ không xảy ra.
Hai vị sư huynh sẽ không chết, Đại Trạch Sơn cũng sẽ không diệt vong.
Nàng không cách nào đối mặt với Đại Trạch Sơn đã bị hủy diệt, cũng không cách nào đối mặt với Nguyên Khải sau khi thành Thần.
Không đối mặt, có phải A Tấn của nàng sẽ không biến mất? Trong Cảnh Dương Cung, Côn Luân lão tổ thắng ván cờ với Nguyên Khải, lại hàn huyên một lúc, sau miễn cưỡng rời đi.
Sau khi đưa Côn Luân lão tổ xuất cung, Trường Khuyết do dự một chút, về thư phòng nhìn Nguyên Khải bẩm báo.
"Điện hạ, vừa rồi A Âm nữ quân đã tới đây."
A Âm ngày ngày đều sẽ tới, nhưng Cảnh Dương Cung đông như trẩy hội, khách tới thăm không ngừng lui tới. Sự thật với thân phận của Nguyên Khải, các Thượng tiên đến hắn có thể không gặp, nhưng chẳng biết tại sao có Thượng tiên đến yết kiến, hắn chưa từng từ chối, giống như đang cố ý né tránh người kia.
Quả nhiên tay đang định cầm sách của Nguyên Khải dừng lại, có chút trầm mặc, hỏi: "Nàng đi rồi?"
Trường Khuyết gật đầu: "A Âm nữ quân về Phượng Tê Cung. Điện hạ, A Âm nữ quân chắc là có việc, sáng sớm ngày mai ta đi mời A Âm nữ quân tới..."
"Không cần." Nguyên Khải lắc đầu, "Nàng vì Hồng Dịch mà tới."
Không biết có phải Trường Khuyết ảo giác hay không, lúc Nguyên Khải miệng nói ra hai chữ "Hồng Dịch", hắn luôn cảm giác đến ý tứ đẫm máu trong câu nói.
Không phải hận thù, sợ là chỉ đối với một người xem thường vô cùng mới có loại tình cảm này.
Trường Khuyết tại Thanh Trì Cung từng chăm sóc Nguyên Khải trăm năm, chưa bao giờ thấy qua tiểu Thần quân kiêu căng ngây thơ của năm đó có đáy mắt tâm tình này.
Cả Đại Trạch Sơn cuối cùng đối với tiểu Thần quân quá quan trọng.
Ngày ấy trên Đại Trạch Sơn tiểu Thần quân tấn Thần, lấy thần lực phong ấn Đại Trạch Sơn sau khăng khăng đến Thiên Cung, sợ là muốn nhìn tận mắt Hồng Dịch nhận lôi hình, cho cả Đại Trạch Sơn một câu trả lời.
Trường Khuyết thở dài, nghĩ tới một chuyện, lại nói: "Điện hạ, mấy ngày nay các Thượng tiên đều đang đồn, nói Kình Thiên Trụ cùng Thượng Cổ Giới môn biến mất, Thần giới sợ là có Chân Thần giáng thế."
Nguyên Khải sắc mặt hơi chậm, đáy mắt gợn sóng đáy lòng khẽ động, nhưng lại nhanh chóng kìm chế chờ mong cùng kích động, lên tiếng: "Ta biết, sau ngàn năm Thượng Cổ giới môn sẽ mở lại, lúc ấy sẽ biết ai được sinh ra trên Càn Khôn Đài."
Trường Khuyết mặt lộ vẻ ngạc nhiên: "Điện hạ, người không về Thần giới?"
Mặc dù Thượng Cổ Giới môn biến mất, nhưng bây giờ Nguyên Khải đã là Thần, có được sức mạnh về Thượng Cổ Thần giới. Hắn nghĩ rằng Nguyên Khải ở Thiên Cung tận mắt chứng kiến Hồng Dịch đền tội, sau sẽ về Thần giới. Bây giờ nghe ý này, chẳng lẽ hắn còn muốn ở lại hạ Tam giới?
Nguyên Khải không trả lời, chỉ trầm giọng nói: "Chuyện tương lai sau này sẽ nói, lui xuống đi."
Đáy long Trường Khuyết đầy nghi hoặc, lại chỉ có thể tuân mệnh lui xuống.
Trong thư phòng, ánh nến lay động. Lời nói của Trường Khuyết vang vọng bên tai hắn, thân ảnh A Âm một mình cô độc rời khỏi cung cơ hồ đều hiện lên trong mỗi cái chớp mắt của hắn. Nhưng Đại Trạch Sơn cả điện thi cốt, vẫn luôn ngăn cản sự ấm áp lẫn dịu dàng trong đáy lòng hắn.
Hắn nhìn ánh nến có chút thất thần. Bỗng nhiên ở giữa ánh nến sáng rực, một tia kim quang lướt qua, thư phòng bị một đạo thần quang bao phủ, Nguyên Khải bị ánh sáng làm chói mắt phải nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra hắn đã đứng trong rừng cây.
Ngày nắng chói chang, rừng đào sáng rực, suối nước róc rách.
Thân ảnh màu trắng quen thuộc mà lạ lẫm đứng dưới gốc cây đào, bất luận là khi còn bé ở Thanh Trì Cung hay ở Đại Trạch Sơn vô lo vô nghĩ, hắn đã mong chờ hơn hai trăm năm.
Nhưng hắn không nghĩ tới, ngày hắn đối mặt với thế gian đầy đau thương, sóng gió cũng là ngày người kia trở về.
Tất cả đều là nhân duyên đã được định sẵn sao?
Ta cuối cùng đã hiểu lựa chọn ban đầu của người nhưng tất cả phải trả giá quá lớn, phụ thần!
Đáy mắt Nguyên Khải khó xử, mấy lần định mở miệng nhưng cũng mấy lần không lên tiếng, nhìn bóng người dưới cây đào cũng không đi đến.
Một lúc sau, một tiếng thở dài không thể nghe thấy, nhưng lại cùng với hoa rơi nước chảy lẳng lặng vang lên.
Vị Thần quân áo trắng xoay người, nhìn qua gương mặt thanh niên vài phần giống hắn cách đó không xa, đáy mắt hiện lên áy náy.
Hắn không phải Chân Thần lạnh lùng năm đó ở đầm lầy Uyên Lĩnh, cũng không phải một Thượng quân ở trong núi một lòng chờ đợi Nguyên Khải giáng thế. Hắn hiện tại hiền hoà mà cơ trí, mạnh mẽ mà dịu dàng.
Hắn đi đến trước mặt Nguyên Khải, đưa tay phủi đám lá khô trên vai Nguyên Khải, vui mừng mở miệng: "Con đã lớn rồi."
Hơn hai trăm năm, Bạch Quyết là một phụ thân cuối cùng cũng tìm lại được cảm xúc mà bản thân đã bỏ lỡ.
Bạch Quyết mở miệng chỉ trong một cái chớp mắt, bả vai Nguyên Khải khẽ nhúc nhích, hắn cố gắng kìm chế thân thể đang run rẩy.
Hắn muốn ôm người trước mắt nhưng lại không biết cách bộc lộ tình cảm vì đã thiếu thốn tình cảm phụ thân trăm năm.
Một tiếng thở dài vang lên, hắn còn chưa lấy lại tinh thần đã bị ôm vào một vòng tay to lớn vững chắc.
"Phụ thần!"
Giọng nói khẽ run vang lên, hơn hai trăm năm Bạch Quyết cuối cùng cũng đợi đến ngày này.
Hốc mắt hắn hơi đỏ, buông nhi tử ra sắc mặt phiếm hồng, có chút xấu hổ, nói: "Mẫu thần con rất lo lắng cho con."
Nguyên Khải lùi ra phía sau hai bước, hắn hiểu được ý nghĩa Bạch Quyết xuất hiện, nhưng bây giờ hắn có chuyện nhất định phải làm.
Thấy Nguyên Khải không nói, Bạch Quyết trong lòng sáng tỏ: "Con nghĩ kỹ rồi? Không về Thần giới?"
"Vâng, phụ thần." Nguyên Khải nhìn thẳng vào mắt Bạch Quyết "Con mặc dù tấn Thần, nhưng còn có quá nhiều chuyện chưa hoàn thành, con không thể trở về."
Bạch Quyết nhìn thấy đáy mắt nhi tử kiên định cùng cố chấp, hắn gật đầu: "Con đã lớn, bất luận con làm gì quyết định ra sao, ta và mẫu thần cũng sẽ không xen vào. Thượng Cổ Giới môn đã đóng lại, ta mới giáng thế ở Thần giới, thần lực còn yếu, sau này ngàn năm sẽ không quay lại hạ Tam giới. Trừ khi con đến Thần giới, nếu không cha con chúng ta sợ là không thể gặp nhau."
"Con biết."
"Tương lai có như thế nào chỉ có thể dựa vào tự bản thân con bước tiếp cho dù khó khăn ra sao."
"Con biết."
"Con biết nhưng không sợ sao?"
"Phụ thần, hơn sáu vạn năm qua người đã từng sợ chưa?"
"Không sợ." Bạch Quyết lẳng lặng nhìn hắn,"Nhưng rất cô đơn."
Nguyên Khải nhìn Bạch Quyết, khóe miệng nhếch lên nụ cười duy nhất từ khi tấn Thần đến nay.
"Con cũng không sợ, cô đơn cũng không sợ. Người đã chờ sáu vạn năm, con cũng nhất định có thể làm được."
Trên mặt Bạch Quyết thoáng qua nụ cười nhạt, hắn vỗ vỗ vai Nguyên Khải, thần lực nhạt đi, bóng người chậm rãi biến mất.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Mạc Hoang Nhan
2. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
3. Hoa Tường Vi Của Bác Sĩ Đàm
4. Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
=====================================
Một tia kim quang hiện lên, Nguyên Khải lại mở mắt ra, lúc này vẫn ngồi trong thư phòng của Cảnh Dương Cung, tất cả mọi chuyện giống như chưa từng xảy ra.
Hắn nhìn chiếc lá khô trong tay, đáy mắt hiện lên sự dịu dàng.
Mười ba vạn năm chờ đợi cùng bỏ lỡ, phụ mẫu của hắn cuối cùng đã được viên mãn.
Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn về hướng Phượng Tê Cung, đáy lòng than thở.
Đời này của hắn, không biết có ngày viên mãn hay không.
Trong Phượng Tê Cung, A Âm đ ến thăm Thanh Y hôn mê bất tỉnh, sau đó lại ngày ngày canh giữ trước giường Yến Sảng ở sau cung.
Thương tích của Yến Sảng rất nặng, phía sau lưng cùng trên vai vết thương sâu tận xương, tiên dược đều không thể xóa đi vết sẹo, chỉ có thể dựa vào tiên lực của bản thân để chữa trị.
A Âm nhìn vết thương trên người nàng, vừa tự trách lại càng thêm khổ sở, nhưng đáy lòng từ đầu đến cuối ẩn giấu rất nhiều nghi ngờ.
Những vết thương trên người Yến Sảng đều là những chiêu lấy mạng người khác, không có chút nương tay, tổn thương nàng thật sự là A Cửu sao?
Đúng vào lúc này, một trận gió lạnh thổi qua. Cửa sổ bên hiên phòng bị mở ra. A Âm dùng Hóa Thần Đan, tiên lực hơn hẳn lúc trước, nàng bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về hướng cửa sổ, lạnh lùng quát: "Ai ở đó?"
Danh sách chương