"Thượng Bạch? Thượng Bạch?"
Thấy tiểu đồ đệ Côn Luân Sơn thất thần sững sờ, Phượng Ẩn gọi hắn hai tiếng. Ngay khi hai ánh mắt nhìn nhau, nàng bị ánh mắt đầy hồi ức cùng đau đớn của hắn làm cho sửng sốt.
Tiểu hài tử này tuổi nhỏ, sao lại có đáy mắt đau buồn như vậy? Nguyên Khải bị Phượng Ẩn gọi bừng tỉnh, thu lại lông mày đã nhíu, định cầm lấy túi vải chứa bánh đậu xanh, ra vẻ giải thích với Phượng Ẩn: "Ta có một tiểu sư muội thích ăn bánh đậu xanh nhất, trước kia mỗi lần xuống núi nàng đều sẽ đi theo ta đưa bánh đậu xanh đến cửa sơn môn. Ta đã rất nhiều năm chưa nhìn thấy tiểu sư muội kia, Phượng Hoàng mang bánh đậu xanh đến cho ta, làm ta nhớ tới nàng..."
Phượng Ẩn khẽ giật mình, tay đưa bao vải cho tiểu hài tử dừng lại nhẹ đến mức không thể thấy, khuôn mặt thoải mái từ trước đến nay thoáng qua chút cảm xúc không rõ, lập tức gõ gõ trán Thượng Bạch, cười nói: "Ngươi mới mấy tuổi, tiểu sư muội kia của ngươi chỉ sợ còn đang lảo đảo tập đi. Mau trở lại Côn Luân đi, đừng để sư phụ ngươi lo lắng."
Đã diễn thì phải cho giống, đáy lòng Nguyên Khải nghĩ đến bản thân phải mang hình dáng này đi về hướng Côn Luân. Sau khi nhận bao vải, hắn gật đầu, quay người muốn lên thiên mã Phượng Ẩn đã chuẩn bị cho hắn, lại nghe được giọng Phượng Ẩn gọi hắn.
Hắn quay đầu, thấy Phượng Ẩn mỉm cười nhìn hắn: "Thời gian này ta muốn bế quan tu luyện. Nếu ngươi lại cần dùng Trấn Hồn Tháp, để sư phụ ngươi phái đệ tử đến nói, ta để Phượng Vân trưởng lão mang đến cho ngươi, không cần ngàn dặm vất vả đến Phượng Đảo. Các hòn đảo bên ngoài đều có nhiều hung thú, ngươi tuổi tác nhỏ tiên lực lại yếu, bên ngoài nguy hiểm không nên tùy ý đi ra."
Phượng Vân đi cùng Phượng Ẩn đến đưa tiễn Nguyên Khải bỗng sững sờ, đáy lòng run lên, hắn nghi ngờ nhìn Phượng Ẩn một chút.
Bệ hạ lời này là có gì? Chẳng lẽ nhìn ra thân phận Nguyên Khải Thần quân rồi? Cả đảo cố gắng giấu kín gần nửa tháng, hắn lúc nào cũng coi chừng, không lẽ đã lộ ra chỗ sơ hở?
Nguyên Khải khẽ giật mình, những lời này của Phượng Ẩn tất cả đều là lo lắng cho hắn, nhưng chẳng biết tại sao hắn nghe lại cảm thấy Phượng Hoàng khéo léo không muốn hắn đặt chân đến Phượng Đảo.
Nhưng nửa tháng qua hắn cùng Phượng Ẩn ở chung luôn vui vẻ, tính tình Phượng Ẩn lại ôn hòa, chắc là hắn nghĩ sai. Nguyên Khải âm thầm suy nghĩ, gật đầu: "Đa tạ ý tốt của Phượng Hoàng, Trấn Hồn Tháp công hiệu thần kỳ, về sau Thượng Bạch không cần dùng Trấn Hồn Tháp nuôi dưỡng tiên lực nữa. Nửa tháng qua đa tạ Phượng Hoàng đã chăm sóc, tương lai nếu hữu duyên Thượng Bạch lại đến Phượng Đảo bái kiến Phượng Hoàng."
Nguyên Khải ôm bao vải nhìn Phượng Ẩn chắp tay, quay người cùng thiên mã bay lên trời.
Từ biệt từ đó, Phượng Ẩn về Phượng Đảo bế quan, còn hắn... Hai người bọn họ sợ là cũng không gặp lại nhau. Nửa tháng che giấu thân phận nhưng lại có duyên phận cùng ở chung, thật giống như như hoàn thành được nuối tiếc của ngàn năm trước.
Thiên mã chở tiểu Tiên quân Côn Luân bay lên, hộ vệ cùng rương châu báu cũng nhanh chóng đi theo.
Phượng Ẩn đứng trên bờ Phượng Đảo, nhìn thân ảnh trắng đen biến mất ở chân trời, sắc mặt ảm đạm đến khó hiểu. Nàng chắp tay sau lưng, tay trong tay áo run nhè nhẹ, nàng vừa mới sờ qua cái trán tiểu Tiên quân nóng rực như thiêu đốt.
Phượng Hoàng rủ mắt xuống, khóe miệng hiện ra một ý tứ tự giễu cợt.
Chẳng qua là hạt sương mỏng manh cùng duyên phận của ngàn năm trước, đã đi qua mấy chục kiếp trên cầu Nại Hà, còn có cái gì không bỏ xuống được.
Thần quân tôn quý nhất trong Tam giới Lục Đạo Cửu Châu Bát Hoang, trừ khi nàng cả đời ở Phượng Đảo, nếu không sớm muộn cũng ngày gặp lại.
"Bệ hạ? Bệ hạ?"
Thấy Phượng Ẩn thật lâu không nói gì, Phượng Vân gọi nàng mấy tiếng.
Phượng Ẩn lấy lại tinh thần, quay người muốn vào Phượng Đảo đã thấy Phượng Nhiễm dù bận vẫn ung dung đứng sau lưng nàng, một bộ dáng như đang suy tư.
"Sư quân, Côn Luân tiểu Tiên quân mặt mũi thật to lớn, người cũng ra đưa tiễn rồi?" Phượng Ẩn vừa hành lễ vừa cười nói.
Phượng Nhiễm nghe được hàm ý trong lời Phượng Ẩn nói, nhíu mày: "Thế nào? Nhìn ra rồi?" Thấy Phượng Ẩn không đáp, cũng không để cho đồ đệ chút mặt mũi: "Nếu không phải đã nhìn ra thì tại sao Côn Luân đại phái lớn như vậy chẳng lẽ không bảo vệ được một người đệ tử vượt biển đến Phượng Đảo chúng ta?"
Thấy Phượng Nhiễm hiểu rõ, Phượng Ẩn cung kính gật đầu, nói: "Vâng, nhìn ra."
"Tại sao nhìn ra?" Phượng Nhiễm tựa người vào bờ liễu bên cạnh, thản nhiên hỏi.
"Trên người hắn mặc y phục gấm hoa tiên, dù là trong bảo khố của Phượng tộc chúng ta, mấy vạn năm qua có tích lũy cũng chỉ cắt may được ba bốn bộ y phục. Tiểu Tiên quân Côn Luân lại được xem trọng yêu thương, mặc trên người y phục quý giá. Cửu Hoa Các hơn một ngàn năm chỉ nghênh đón một vị tân khách, hơn nữa sư quân luôn bảo vệ vị tiểu Thần quân, sao có thể để người khác vào ở nơi đó?"
Thấy Phượng Nhiễm ra dáng người nói ta sẽ nghe, Phượng Ẩn tiếp tục nói: "Hơn nữa rừng ngô đồng tổ thụ là cấm địa của Phượng Tộc chúng ta, có người cùng chư vị trưởng lão ở trên đảo, sao có thể cho phép người ngoài tuỳ tiện tới gần. Vị tiểu Tiên quân cung kính hành lễ với ta, sắc mặt đại trưởng lão run rẩy né tránh, trừ Thanh Trì Cung Nguyên Khải Thần quân, đồ đệ đoán không ra ai ở trong Tam giới có năng lực cùng mặt mũi này."
Phượng Vân nghe thấy Phượng Ẩn trêu chọc, một gương mặt già nua nhăn đến khó coi.
"Thật như vậy?" Thấy Phượng Ẩn nói chững chạc nghiêm túc, Phượng Nhiễm đi đến gần nàng, vẻ mặt kiên định hỏi một lần: "Ngươi chỉ như vậy đoán ra thân phận của hắn?"
Phượng Ẩn rủ mắt xuống.
Đương nhiên không chỉ có như vậy, tất cả những điều này chỉ là suy đoán, chỉ có túi bánh đậu xanh kia, Phượng Ẩn mới xác định thân phận của Nguyên Khải.
Chỉ là một tiểu hài tử không quản thế sự, đối với một túi bánh đậu xanh bình thường đáy mắt tại sao lại có cảm xúc giật mình như vậy?
Cho dù oán giận nàng hại chết sư huynh cùng đồng môn, Cổ Tấn đối với Thủy Ngưng thú A Âm chết trước mặt hắn cũng nên có chút xúc động chứ không phải ngẩn người.
"Vâng, đồ đệ tốt xấu thế nào cũng đã ở thế gian lịch kiếp ngàn năm, nếu đã ở chung cùng Thanh Trì Cung tiểu Thần quân nửa tháng còn không đoán ra thân phận của hắn, tương lai làm sao xứng đáng làm Hoàng của Phượng tộc đúng không sư quân?" Phượng Ẩn ngẩng đầu cười nói, nhìn Phượng Nhiễm.
Thấy Phượng Nhiễm cau mày muốn mở miệng, Phượng Ẩn vội vàng nói: "Sư quân người yên tâm, năm đó hắn mặc dù hại ta hồn phi phách tán, nhưng cũng không phải cố ý, chỉ là một hiểu lầm nhỏ ta đã sớm không để trong lòng. Hắn còn là nhi tử của Chân Thần, lại do sư quân một tay nuôi lớn, cũng xem như là một nửa sư huynh ta, ta nhất định cùng hắn sống thật hòa thuận. Sư quân người cứ yên tâm phi thăng Thần giới, đồ đệ ở Hạ giới tuyệt không gây tai hoạ cho người, cố gắng tu luyện để nhanh thành Thượng Thần, đến Thần giới tìm người."
Lời của Phượng Nhiễm đến cổ họng đều bị Phượng Ẩn chặn lại. Thấy bộ dáng Phượng Ẩn vô tâm, nàng cũng không nhiều lời nữa, lắc đầu: "Ngươi chỉ được cái khéo mồm khéo miệng... Thôi, ta nói không lại ngươi. Nguyên Khải thân phận đặc biệt, ngươi có chừng mực sẽ tốt."
Phượng Nhiễm đi về sau đảo, cuối cùng không nhắc Nguyên Khải trước mặt Phượng Ẩn nữa.
Trong đầu Phượng Ẩn nghĩ sư quân nàng là người sắc sảo nhạy bén, lần này thăm dò thân phận Nguyên Khải từ chỗ của nàng chỉ sợ Phượng Nhiễm đã nghi ngờ việc gì đó. Để tránh cho Phượng Nhiễm nhìn ra sơ hở, Phượng Ẩn tìm cái cớ hạ giới du ngoạn, dặn dò Phượng Vân một tiếng sau đó lén ra khỏi Ngô Đồng Đảo.
Phượng Ẩn bước đi dưới Nhân gian, nghe gió ngắm mưa, đi dạo mấy ngày, đi mãi đi mãi đến dưới chân kinh thành. Ngàn năm trôi qua, triều đại thay đổi, hoàng thân quốc thích không biết đã thay đổi mấy lần, chỉ có Quỷ giới dưới kinh thành vẫn sừng sững như lúc ban đầu.
Nàng trước cửa vào Quỷ giới quanh đi quẩn lại mấy lần, cuối cùng vẫn bước vào đường Hoàng Tuyền đã từng đi qua ngàn năm trước.
Dưới cầu Nại Hà nước sông Vong Xuyên vẫn như cũ, chỉ là không còn Quỷ quân anh tuấn ngồi tại đầu cầu cười nói vui vẻ đợi nàng. A Âm đã sớm chết đi, nàng bây giờ đã niết bàn sống lại, Tu Ngôn đường đường là Quỷ Vương, sao có thể đơn độc canh giữ cầu Nại Hà.
Trên đời này, sẽ không ai còn nhớ Thủy Ngưng thú của ngàn năm trước. Đáy lòng nàng dù có chút mất mát nhưng vẫn nhẹ nhàng thở ra. Đáy mắt Phượng Ẩn trống trải, sau khi làm nữ quỷ vô số lần ở Quỷ giới, Phượng Ẩn còn có chút hoài niệm nơi này, nàng đi qua cầu Nại Hà, tiến vào Quỷ thành.
Ngao Ca mang Quỷ giới chấp quản như thế gian phàm trần, nơi này luôn náo nhiệt, mặc dù vĩnh viễn là đêm tối nhưng hàng đêm luôn giăng đèn kết hoa, xưa nay không vắng vẻ hơn kinh thành. Từ ngàn năm trước linh hồn Tu Ngôn được chữa trị, về sau Ngao Ca không còn cấm Tiên Yêu hai tộc đặt chân vào Quỷ giới. Hai tộc oán hận chất chứa càng sâu, Tiên tộc cùng Yêu tộc đều muốn kết giao với Quỷ giới, Quỷ Vương không muốn liên quan hai tộc nên để Quỷ giới trở thành nơi trung lập nhất. Quỷ giới náo nhiệt nhưng quy luật khắt khe hơn phàm gian rất nhiều, tuy là vậy vẫn thu hút một đám Tiên Yêu quân thường xuyên vào giới. Bây giờ trên đường đến Quỷ Vương thành, khắp nơi có thể thấy được tiên khí lượn lờ của tiên nhân cùng sự bá đạo của yêu quân.
Phượng Ẩn vẫn nhớ đến tình bằng hữu lúc trước nhưng không định đến Chung Linh Cung gặp lại Tu Ngôn. Nàng đi qua cầu Nại Hà đã che giấu thần lực, hóa ra một cái mạng che mặt, thật giống cách ăn mặc bình thường của nữ tiên quân, không làm người khác chú ý.
Cho dù qua ngàn năm, Quỷ Vương thành dưới thành Trường An, phồn hoa náo nhiệt đèn đuốc rực rỡ nhất vẫn là Tu Ngôn Lâu. Trở lại chốn cũ, chuyện cũ khó tránh khỏi hồi tưởng, năm đó A Âm dù thông minh cũng không nghĩ ra nàng vất vả tìm hồn phách Phượng Hoàng, chính là tìm chính mình.
Nàng dùng hết tất cả cố gắng, thậm chí mất nửa tuổi thọ để cứu Tu Ngôn cũng là dùng tính mạng của chính mình để cứu mình.
Nhân quả luân hồi, vận mệnh luôn thay đổi, đó là lẽ thường tình.
Tu Ngôn Lâu là trà lâu lớn nhất đắt nhất trên đường Trường An, có thể đi tới nơi này ai cũng phú quý giàu có. Phượng Ẩn tuy một thân bình dị, nhưng vào cửa đã ném cho tiểu nhị mười mảnh lá vàng. Quỷ hầu ở Tu Ngôn Lâu nghĩ đây tám phần là nữ nhi được yêu quý của tiên sơn động phủ nào đó, khách khí mời nàng lên tầng hai gần cửa sổ để ngắm cảnh, dâng lên rượu hoa quế nổi danh nhất của Tu Ngôn Lâu.
Phượng Ẩn nhấp một ngụm rượu, ánh mắt không ngờ nhìn vào mấy chữ quen thuộc quy định đổi lệnh bài trên tường, có chút hốt hoảng.
Nàng năm đó tại nơi này gặp Tu Ngôn, còn độ tiên lực chữa trị hồn phách cho hắn.
Yến Sảng cười nói vui vẻ, đôi mắt hồ ly mở to của A Cửu, còn có thanh niên mặc y phục đen dịu dàng ôn hòa lướt qua trong đầu nàng, đáy mắt nàng lại chậm rãi chìm vào màu sắc u ám ảm đạm.
Phượng Ẩn lại uống một ngụm rượu hoa quế, rõ ràng lúc nãy có vị ngọt nhưng bây giờ vào miệng lại có mười phần vị đắng.
Phượng Ẩn lúc ở Phượng Đảo sợ Phượng Nhiễm cùng các trưởng lão nhìn ra sơ hở, chuyện cũ trước kia giấu ở dưới đáy lòng, u sầu hại đến bản thân. Đến Tu Ngôn Lâu, chuyện ngàn năm trước nổi lên trong lòng, đáy mắt không che giấu được một chút cảm xúc, chỉ là nàng còn chưa kịp nhớ lại, một trận huyên náo ở nơi xa cắt ngang suy nghĩ của nàng. Nàng từ cửa sổ nhìn chăm chú phía dưới lầu, lúc này mới phát hiện tối nay nữ tiên quân ở Quỷ giới đứng bên đường phố Trường An còn nhiều hơn nam tiên quân. Nếu không phải nàng biết đây là Quỷ giới, nhìn thấy đầy đường là nữ tiên quân, còn cho là mình đến Thiên Cung.
Tiểu quỷ của Tu Ngôn Lâu xưa nay lanh lợi, thấy Phượng Ẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, liên tục lấy lòng nữ tiên quân ra tay hào phóng, cười nói: "Nữ quân hôm nay đến Quỷ giới cũng là vì muốn nhìn thấy Phổ Yên Tiên quân? Vị trí này của Tu Ngôn Lâu chúng ta là chỗ ngồi tốt nhất, nữ quân yên tâm, ngài ngồi ở chỗ này, đảm bảo ngài có thể tỉ mỉ nhìn thấy Phổ Yên Tiên quân."
Phổ Yên Tiên quân? Phượng Ẩn ngẩn người mới nhớ tới Phượng Vân từng nói ngàn năm trước Nguyên Khải che giấu thần vị cùng tên thật, bây giờ tự xưng là Phổ Yên.
Nguyên Khải đến Quỷ giới? Hắn đến Quỷ giới làm gì? Lông mày Phượng Ẩn vừa nhăn, tiểu quỷ cười ha hả: "Ai da nữ quân ngài đừng ngại. Bệ hạ chúng ta mặc dù đem Quỷ giới cai quản đến vô cùng náo nhiệt giống như thế gian, nhưng hàng năm ngày hôm nay còn náo nhiệt hơn Tết Thượng Nguyên ở Nhân gian! Đừng nói nữ Tiên quân, ngay cả nữ quân Yêu giới cũng lặng lẽ đến không ít, đều là vì vị Thần quân kia mà đến! Nghe nói vị Thần quân kia ngàn năm trước đã ở ẩn tại Thanh Trì Cung không xuất hiện bên ngoài, cũng không biết vì điều gì ngày này của mỗi năm hắn đều sẽ tới Quỷ giới của chúng ta. Nữ quân ngài nhìn xem Phổ Yên Thượng quân đã đến."
Đáy lòng Phượng Ẩn run lên, ánh mắt nhìn theo hướng tay tiểu quỷ đang chỉ ra bên ngoài cửa sổ.
Chỉ liếc mắt một chút, ánh mắt của nàng có chút thẩn thờ.
Dưới cây đào ở ven đường phố Trường An, thanh niên toàn thân y phục trắng, từ xa nhìn lại vẫn là bóng dáng của ngàn năm trước.
Phượng Ẩn đột nhiên nhớ tới, năm trăm năm trước trên cầu Nại Hà, nữ quỷ A Âm đã thấy bộ dáng này của Nguyên Khải. Chỉ là lúc ấy nàng không biết rằng đoạn lịch sử long trời lở đất trong Tam giới kia cùng Thanh Trì Cung Phổ Yên Thần quân cầm Nguyên Thần Kiếm đánh nữ tiên quân thịt nát xương tan hồn bay phách tán, người đó chính là nàng.
Chén rượu hoa quế trong tay đã được rót đầy, Phượng Ẩn nhìn thanh niên dưới gốc cây đào, đắm chìm trong chuyện cũ, hoàn toàn quên đi nàng uống rượu thật kém.
Yêu Yêu Hoàng, lừa gạt sư môn, phản bội Tiên tộc, làm loạn Tam giới... Thủy Ngưng thú A Âm đ ến chết đều mang theo những tiếng xấu này.
Thân ảnh dưới cây đào cùng ngàn năm trước Nguyên Khải tay cầm Nguyên Thần Kiếm lạnh lùng đứng trên không La Sát chậm rãi trùng hợp hiện lên, đáy mắt nàng thoáng qua một tia tức giận, bỗng nhiên nàng đứng dậy bình tĩnh nhìn Nguyên Khải.
Nguyên Khải, thế nhân đều nói ta như thế, trong mắt ngươi ta cũng là như vậy phải không?
Ngàn năm sau có phải ta nên thay người ngàn năm trước hồn phi phách tán tại La Sát hỏi ngươi một câu?
Thân thể Phượng Ẩn suýt chút lộ ra khỏi cửa sổ, trong chớp mắt tiếng kinh ngạc của nữ quân trên đường Trường An bên ngoài truyền đến.
Một đạo âm thanh kéo dài xuất hiện giữa không trung, bốn con thiên mã kéo theo xe bạch ngọc mang theo ánh sáng bạc lướt đi trên không trung của Quỷ giới, đi thẳng về phía đường Trường An.
Thiên mã dừng ở cuối đường dưới cây đào, toàn bộ đường Trường An im lặng, tất cả đều suy đoán vị tiên nhân nào dám to gan như thế, dám dùng xe bạch ngọc vào Quỷ giới.Tiếng động lớn như vậy cũng đánh thức Phượng Ẩn đang hơi say, nàng thu lại một nửa thân thể lộ ra bên cửa sổ, cũng nâng mắt nhìn thiên xe kia lộng lẫy quý giá mười phần.
Lúc này, một bàn tay trắng nõn vén rèm xe, nữ tiên quân mặc y phục vàng bước xuống xe, chậm rãi đi đến dưới cây đào. Khi nữ quân lộ ra dung mạo thật, trong chớp mắt nữ tiên quân hai bên đường phố thần sắc biến đổi, đều lui ra phía sau nửa bước, cúi đầu hành lễ: "Tham kiến Hoa Thù Thượng Tôn."Trên Tu Ngôn Lâu cách đó mấy chục thước, nhìn qua bóng lưng tiên nữ mỹ lệ mắt Phượng Ẩn có chút nheo lại, nàng nhìn hai người dưới cây đào, chén rượu đang thưởng thức trong tay đã hóa thành tro.
Thấy tiểu đồ đệ Côn Luân Sơn thất thần sững sờ, Phượng Ẩn gọi hắn hai tiếng. Ngay khi hai ánh mắt nhìn nhau, nàng bị ánh mắt đầy hồi ức cùng đau đớn của hắn làm cho sửng sốt.
Tiểu hài tử này tuổi nhỏ, sao lại có đáy mắt đau buồn như vậy? Nguyên Khải bị Phượng Ẩn gọi bừng tỉnh, thu lại lông mày đã nhíu, định cầm lấy túi vải chứa bánh đậu xanh, ra vẻ giải thích với Phượng Ẩn: "Ta có một tiểu sư muội thích ăn bánh đậu xanh nhất, trước kia mỗi lần xuống núi nàng đều sẽ đi theo ta đưa bánh đậu xanh đến cửa sơn môn. Ta đã rất nhiều năm chưa nhìn thấy tiểu sư muội kia, Phượng Hoàng mang bánh đậu xanh đến cho ta, làm ta nhớ tới nàng..."
Phượng Ẩn khẽ giật mình, tay đưa bao vải cho tiểu hài tử dừng lại nhẹ đến mức không thể thấy, khuôn mặt thoải mái từ trước đến nay thoáng qua chút cảm xúc không rõ, lập tức gõ gõ trán Thượng Bạch, cười nói: "Ngươi mới mấy tuổi, tiểu sư muội kia của ngươi chỉ sợ còn đang lảo đảo tập đi. Mau trở lại Côn Luân đi, đừng để sư phụ ngươi lo lắng."
Đã diễn thì phải cho giống, đáy lòng Nguyên Khải nghĩ đến bản thân phải mang hình dáng này đi về hướng Côn Luân. Sau khi nhận bao vải, hắn gật đầu, quay người muốn lên thiên mã Phượng Ẩn đã chuẩn bị cho hắn, lại nghe được giọng Phượng Ẩn gọi hắn.
Hắn quay đầu, thấy Phượng Ẩn mỉm cười nhìn hắn: "Thời gian này ta muốn bế quan tu luyện. Nếu ngươi lại cần dùng Trấn Hồn Tháp, để sư phụ ngươi phái đệ tử đến nói, ta để Phượng Vân trưởng lão mang đến cho ngươi, không cần ngàn dặm vất vả đến Phượng Đảo. Các hòn đảo bên ngoài đều có nhiều hung thú, ngươi tuổi tác nhỏ tiên lực lại yếu, bên ngoài nguy hiểm không nên tùy ý đi ra."
Phượng Vân đi cùng Phượng Ẩn đến đưa tiễn Nguyên Khải bỗng sững sờ, đáy lòng run lên, hắn nghi ngờ nhìn Phượng Ẩn một chút.
Bệ hạ lời này là có gì? Chẳng lẽ nhìn ra thân phận Nguyên Khải Thần quân rồi? Cả đảo cố gắng giấu kín gần nửa tháng, hắn lúc nào cũng coi chừng, không lẽ đã lộ ra chỗ sơ hở?
Nguyên Khải khẽ giật mình, những lời này của Phượng Ẩn tất cả đều là lo lắng cho hắn, nhưng chẳng biết tại sao hắn nghe lại cảm thấy Phượng Hoàng khéo léo không muốn hắn đặt chân đến Phượng Đảo.
Nhưng nửa tháng qua hắn cùng Phượng Ẩn ở chung luôn vui vẻ, tính tình Phượng Ẩn lại ôn hòa, chắc là hắn nghĩ sai. Nguyên Khải âm thầm suy nghĩ, gật đầu: "Đa tạ ý tốt của Phượng Hoàng, Trấn Hồn Tháp công hiệu thần kỳ, về sau Thượng Bạch không cần dùng Trấn Hồn Tháp nuôi dưỡng tiên lực nữa. Nửa tháng qua đa tạ Phượng Hoàng đã chăm sóc, tương lai nếu hữu duyên Thượng Bạch lại đến Phượng Đảo bái kiến Phượng Hoàng."
Nguyên Khải ôm bao vải nhìn Phượng Ẩn chắp tay, quay người cùng thiên mã bay lên trời.
Từ biệt từ đó, Phượng Ẩn về Phượng Đảo bế quan, còn hắn... Hai người bọn họ sợ là cũng không gặp lại nhau. Nửa tháng che giấu thân phận nhưng lại có duyên phận cùng ở chung, thật giống như như hoàn thành được nuối tiếc của ngàn năm trước.
Thiên mã chở tiểu Tiên quân Côn Luân bay lên, hộ vệ cùng rương châu báu cũng nhanh chóng đi theo.
Phượng Ẩn đứng trên bờ Phượng Đảo, nhìn thân ảnh trắng đen biến mất ở chân trời, sắc mặt ảm đạm đến khó hiểu. Nàng chắp tay sau lưng, tay trong tay áo run nhè nhẹ, nàng vừa mới sờ qua cái trán tiểu Tiên quân nóng rực như thiêu đốt.
Phượng Hoàng rủ mắt xuống, khóe miệng hiện ra một ý tứ tự giễu cợt.
Chẳng qua là hạt sương mỏng manh cùng duyên phận của ngàn năm trước, đã đi qua mấy chục kiếp trên cầu Nại Hà, còn có cái gì không bỏ xuống được.
Thần quân tôn quý nhất trong Tam giới Lục Đạo Cửu Châu Bát Hoang, trừ khi nàng cả đời ở Phượng Đảo, nếu không sớm muộn cũng ngày gặp lại.
"Bệ hạ? Bệ hạ?"
Thấy Phượng Ẩn thật lâu không nói gì, Phượng Vân gọi nàng mấy tiếng.
Phượng Ẩn lấy lại tinh thần, quay người muốn vào Phượng Đảo đã thấy Phượng Nhiễm dù bận vẫn ung dung đứng sau lưng nàng, một bộ dáng như đang suy tư.
"Sư quân, Côn Luân tiểu Tiên quân mặt mũi thật to lớn, người cũng ra đưa tiễn rồi?" Phượng Ẩn vừa hành lễ vừa cười nói.
Phượng Nhiễm nghe được hàm ý trong lời Phượng Ẩn nói, nhíu mày: "Thế nào? Nhìn ra rồi?" Thấy Phượng Ẩn không đáp, cũng không để cho đồ đệ chút mặt mũi: "Nếu không phải đã nhìn ra thì tại sao Côn Luân đại phái lớn như vậy chẳng lẽ không bảo vệ được một người đệ tử vượt biển đến Phượng Đảo chúng ta?"
Thấy Phượng Nhiễm hiểu rõ, Phượng Ẩn cung kính gật đầu, nói: "Vâng, nhìn ra."
"Tại sao nhìn ra?" Phượng Nhiễm tựa người vào bờ liễu bên cạnh, thản nhiên hỏi.
"Trên người hắn mặc y phục gấm hoa tiên, dù là trong bảo khố của Phượng tộc chúng ta, mấy vạn năm qua có tích lũy cũng chỉ cắt may được ba bốn bộ y phục. Tiểu Tiên quân Côn Luân lại được xem trọng yêu thương, mặc trên người y phục quý giá. Cửu Hoa Các hơn một ngàn năm chỉ nghênh đón một vị tân khách, hơn nữa sư quân luôn bảo vệ vị tiểu Thần quân, sao có thể để người khác vào ở nơi đó?"
Thấy Phượng Nhiễm ra dáng người nói ta sẽ nghe, Phượng Ẩn tiếp tục nói: "Hơn nữa rừng ngô đồng tổ thụ là cấm địa của Phượng Tộc chúng ta, có người cùng chư vị trưởng lão ở trên đảo, sao có thể cho phép người ngoài tuỳ tiện tới gần. Vị tiểu Tiên quân cung kính hành lễ với ta, sắc mặt đại trưởng lão run rẩy né tránh, trừ Thanh Trì Cung Nguyên Khải Thần quân, đồ đệ đoán không ra ai ở trong Tam giới có năng lực cùng mặt mũi này."
Phượng Vân nghe thấy Phượng Ẩn trêu chọc, một gương mặt già nua nhăn đến khó coi.
"Thật như vậy?" Thấy Phượng Ẩn nói chững chạc nghiêm túc, Phượng Nhiễm đi đến gần nàng, vẻ mặt kiên định hỏi một lần: "Ngươi chỉ như vậy đoán ra thân phận của hắn?"
Phượng Ẩn rủ mắt xuống.
Đương nhiên không chỉ có như vậy, tất cả những điều này chỉ là suy đoán, chỉ có túi bánh đậu xanh kia, Phượng Ẩn mới xác định thân phận của Nguyên Khải.
Chỉ là một tiểu hài tử không quản thế sự, đối với một túi bánh đậu xanh bình thường đáy mắt tại sao lại có cảm xúc giật mình như vậy?
Cho dù oán giận nàng hại chết sư huynh cùng đồng môn, Cổ Tấn đối với Thủy Ngưng thú A Âm chết trước mặt hắn cũng nên có chút xúc động chứ không phải ngẩn người.
"Vâng, đồ đệ tốt xấu thế nào cũng đã ở thế gian lịch kiếp ngàn năm, nếu đã ở chung cùng Thanh Trì Cung tiểu Thần quân nửa tháng còn không đoán ra thân phận của hắn, tương lai làm sao xứng đáng làm Hoàng của Phượng tộc đúng không sư quân?" Phượng Ẩn ngẩng đầu cười nói, nhìn Phượng Nhiễm.
Thấy Phượng Nhiễm cau mày muốn mở miệng, Phượng Ẩn vội vàng nói: "Sư quân người yên tâm, năm đó hắn mặc dù hại ta hồn phi phách tán, nhưng cũng không phải cố ý, chỉ là một hiểu lầm nhỏ ta đã sớm không để trong lòng. Hắn còn là nhi tử của Chân Thần, lại do sư quân một tay nuôi lớn, cũng xem như là một nửa sư huynh ta, ta nhất định cùng hắn sống thật hòa thuận. Sư quân người cứ yên tâm phi thăng Thần giới, đồ đệ ở Hạ giới tuyệt không gây tai hoạ cho người, cố gắng tu luyện để nhanh thành Thượng Thần, đến Thần giới tìm người."
Lời của Phượng Nhiễm đến cổ họng đều bị Phượng Ẩn chặn lại. Thấy bộ dáng Phượng Ẩn vô tâm, nàng cũng không nhiều lời nữa, lắc đầu: "Ngươi chỉ được cái khéo mồm khéo miệng... Thôi, ta nói không lại ngươi. Nguyên Khải thân phận đặc biệt, ngươi có chừng mực sẽ tốt."
Phượng Nhiễm đi về sau đảo, cuối cùng không nhắc Nguyên Khải trước mặt Phượng Ẩn nữa.
Trong đầu Phượng Ẩn nghĩ sư quân nàng là người sắc sảo nhạy bén, lần này thăm dò thân phận Nguyên Khải từ chỗ của nàng chỉ sợ Phượng Nhiễm đã nghi ngờ việc gì đó. Để tránh cho Phượng Nhiễm nhìn ra sơ hở, Phượng Ẩn tìm cái cớ hạ giới du ngoạn, dặn dò Phượng Vân một tiếng sau đó lén ra khỏi Ngô Đồng Đảo.
Phượng Ẩn bước đi dưới Nhân gian, nghe gió ngắm mưa, đi dạo mấy ngày, đi mãi đi mãi đến dưới chân kinh thành. Ngàn năm trôi qua, triều đại thay đổi, hoàng thân quốc thích không biết đã thay đổi mấy lần, chỉ có Quỷ giới dưới kinh thành vẫn sừng sững như lúc ban đầu.
Nàng trước cửa vào Quỷ giới quanh đi quẩn lại mấy lần, cuối cùng vẫn bước vào đường Hoàng Tuyền đã từng đi qua ngàn năm trước.
Dưới cầu Nại Hà nước sông Vong Xuyên vẫn như cũ, chỉ là không còn Quỷ quân anh tuấn ngồi tại đầu cầu cười nói vui vẻ đợi nàng. A Âm đã sớm chết đi, nàng bây giờ đã niết bàn sống lại, Tu Ngôn đường đường là Quỷ Vương, sao có thể đơn độc canh giữ cầu Nại Hà.
Trên đời này, sẽ không ai còn nhớ Thủy Ngưng thú của ngàn năm trước. Đáy lòng nàng dù có chút mất mát nhưng vẫn nhẹ nhàng thở ra. Đáy mắt Phượng Ẩn trống trải, sau khi làm nữ quỷ vô số lần ở Quỷ giới, Phượng Ẩn còn có chút hoài niệm nơi này, nàng đi qua cầu Nại Hà, tiến vào Quỷ thành.
Ngao Ca mang Quỷ giới chấp quản như thế gian phàm trần, nơi này luôn náo nhiệt, mặc dù vĩnh viễn là đêm tối nhưng hàng đêm luôn giăng đèn kết hoa, xưa nay không vắng vẻ hơn kinh thành. Từ ngàn năm trước linh hồn Tu Ngôn được chữa trị, về sau Ngao Ca không còn cấm Tiên Yêu hai tộc đặt chân vào Quỷ giới. Hai tộc oán hận chất chứa càng sâu, Tiên tộc cùng Yêu tộc đều muốn kết giao với Quỷ giới, Quỷ Vương không muốn liên quan hai tộc nên để Quỷ giới trở thành nơi trung lập nhất. Quỷ giới náo nhiệt nhưng quy luật khắt khe hơn phàm gian rất nhiều, tuy là vậy vẫn thu hút một đám Tiên Yêu quân thường xuyên vào giới. Bây giờ trên đường đến Quỷ Vương thành, khắp nơi có thể thấy được tiên khí lượn lờ của tiên nhân cùng sự bá đạo của yêu quân.
Phượng Ẩn vẫn nhớ đến tình bằng hữu lúc trước nhưng không định đến Chung Linh Cung gặp lại Tu Ngôn. Nàng đi qua cầu Nại Hà đã che giấu thần lực, hóa ra một cái mạng che mặt, thật giống cách ăn mặc bình thường của nữ tiên quân, không làm người khác chú ý.
Cho dù qua ngàn năm, Quỷ Vương thành dưới thành Trường An, phồn hoa náo nhiệt đèn đuốc rực rỡ nhất vẫn là Tu Ngôn Lâu. Trở lại chốn cũ, chuyện cũ khó tránh khỏi hồi tưởng, năm đó A Âm dù thông minh cũng không nghĩ ra nàng vất vả tìm hồn phách Phượng Hoàng, chính là tìm chính mình.
Nàng dùng hết tất cả cố gắng, thậm chí mất nửa tuổi thọ để cứu Tu Ngôn cũng là dùng tính mạng của chính mình để cứu mình.
Nhân quả luân hồi, vận mệnh luôn thay đổi, đó là lẽ thường tình.
Tu Ngôn Lâu là trà lâu lớn nhất đắt nhất trên đường Trường An, có thể đi tới nơi này ai cũng phú quý giàu có. Phượng Ẩn tuy một thân bình dị, nhưng vào cửa đã ném cho tiểu nhị mười mảnh lá vàng. Quỷ hầu ở Tu Ngôn Lâu nghĩ đây tám phần là nữ nhi được yêu quý của tiên sơn động phủ nào đó, khách khí mời nàng lên tầng hai gần cửa sổ để ngắm cảnh, dâng lên rượu hoa quế nổi danh nhất của Tu Ngôn Lâu.
Phượng Ẩn nhấp một ngụm rượu, ánh mắt không ngờ nhìn vào mấy chữ quen thuộc quy định đổi lệnh bài trên tường, có chút hốt hoảng.
Nàng năm đó tại nơi này gặp Tu Ngôn, còn độ tiên lực chữa trị hồn phách cho hắn.
Yến Sảng cười nói vui vẻ, đôi mắt hồ ly mở to của A Cửu, còn có thanh niên mặc y phục đen dịu dàng ôn hòa lướt qua trong đầu nàng, đáy mắt nàng lại chậm rãi chìm vào màu sắc u ám ảm đạm.
Phượng Ẩn lại uống một ngụm rượu hoa quế, rõ ràng lúc nãy có vị ngọt nhưng bây giờ vào miệng lại có mười phần vị đắng.
Phượng Ẩn lúc ở Phượng Đảo sợ Phượng Nhiễm cùng các trưởng lão nhìn ra sơ hở, chuyện cũ trước kia giấu ở dưới đáy lòng, u sầu hại đến bản thân. Đến Tu Ngôn Lâu, chuyện ngàn năm trước nổi lên trong lòng, đáy mắt không che giấu được một chút cảm xúc, chỉ là nàng còn chưa kịp nhớ lại, một trận huyên náo ở nơi xa cắt ngang suy nghĩ của nàng. Nàng từ cửa sổ nhìn chăm chú phía dưới lầu, lúc này mới phát hiện tối nay nữ tiên quân ở Quỷ giới đứng bên đường phố Trường An còn nhiều hơn nam tiên quân. Nếu không phải nàng biết đây là Quỷ giới, nhìn thấy đầy đường là nữ tiên quân, còn cho là mình đến Thiên Cung.
Tiểu quỷ của Tu Ngôn Lâu xưa nay lanh lợi, thấy Phượng Ẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, liên tục lấy lòng nữ tiên quân ra tay hào phóng, cười nói: "Nữ quân hôm nay đến Quỷ giới cũng là vì muốn nhìn thấy Phổ Yên Tiên quân? Vị trí này của Tu Ngôn Lâu chúng ta là chỗ ngồi tốt nhất, nữ quân yên tâm, ngài ngồi ở chỗ này, đảm bảo ngài có thể tỉ mỉ nhìn thấy Phổ Yên Tiên quân."
Phổ Yên Tiên quân? Phượng Ẩn ngẩn người mới nhớ tới Phượng Vân từng nói ngàn năm trước Nguyên Khải che giấu thần vị cùng tên thật, bây giờ tự xưng là Phổ Yên.
Nguyên Khải đến Quỷ giới? Hắn đến Quỷ giới làm gì? Lông mày Phượng Ẩn vừa nhăn, tiểu quỷ cười ha hả: "Ai da nữ quân ngài đừng ngại. Bệ hạ chúng ta mặc dù đem Quỷ giới cai quản đến vô cùng náo nhiệt giống như thế gian, nhưng hàng năm ngày hôm nay còn náo nhiệt hơn Tết Thượng Nguyên ở Nhân gian! Đừng nói nữ Tiên quân, ngay cả nữ quân Yêu giới cũng lặng lẽ đến không ít, đều là vì vị Thần quân kia mà đến! Nghe nói vị Thần quân kia ngàn năm trước đã ở ẩn tại Thanh Trì Cung không xuất hiện bên ngoài, cũng không biết vì điều gì ngày này của mỗi năm hắn đều sẽ tới Quỷ giới của chúng ta. Nữ quân ngài nhìn xem Phổ Yên Thượng quân đã đến."
Đáy lòng Phượng Ẩn run lên, ánh mắt nhìn theo hướng tay tiểu quỷ đang chỉ ra bên ngoài cửa sổ.
Chỉ liếc mắt một chút, ánh mắt của nàng có chút thẩn thờ.
Dưới cây đào ở ven đường phố Trường An, thanh niên toàn thân y phục trắng, từ xa nhìn lại vẫn là bóng dáng của ngàn năm trước.
Phượng Ẩn đột nhiên nhớ tới, năm trăm năm trước trên cầu Nại Hà, nữ quỷ A Âm đã thấy bộ dáng này của Nguyên Khải. Chỉ là lúc ấy nàng không biết rằng đoạn lịch sử long trời lở đất trong Tam giới kia cùng Thanh Trì Cung Phổ Yên Thần quân cầm Nguyên Thần Kiếm đánh nữ tiên quân thịt nát xương tan hồn bay phách tán, người đó chính là nàng.
Chén rượu hoa quế trong tay đã được rót đầy, Phượng Ẩn nhìn thanh niên dưới gốc cây đào, đắm chìm trong chuyện cũ, hoàn toàn quên đi nàng uống rượu thật kém.
Yêu Yêu Hoàng, lừa gạt sư môn, phản bội Tiên tộc, làm loạn Tam giới... Thủy Ngưng thú A Âm đ ến chết đều mang theo những tiếng xấu này.
Thân ảnh dưới cây đào cùng ngàn năm trước Nguyên Khải tay cầm Nguyên Thần Kiếm lạnh lùng đứng trên không La Sát chậm rãi trùng hợp hiện lên, đáy mắt nàng thoáng qua một tia tức giận, bỗng nhiên nàng đứng dậy bình tĩnh nhìn Nguyên Khải.
Nguyên Khải, thế nhân đều nói ta như thế, trong mắt ngươi ta cũng là như vậy phải không?
Ngàn năm sau có phải ta nên thay người ngàn năm trước hồn phi phách tán tại La Sát hỏi ngươi một câu?
Thân thể Phượng Ẩn suýt chút lộ ra khỏi cửa sổ, trong chớp mắt tiếng kinh ngạc của nữ quân trên đường Trường An bên ngoài truyền đến.
Một đạo âm thanh kéo dài xuất hiện giữa không trung, bốn con thiên mã kéo theo xe bạch ngọc mang theo ánh sáng bạc lướt đi trên không trung của Quỷ giới, đi thẳng về phía đường Trường An.
Thiên mã dừng ở cuối đường dưới cây đào, toàn bộ đường Trường An im lặng, tất cả đều suy đoán vị tiên nhân nào dám to gan như thế, dám dùng xe bạch ngọc vào Quỷ giới.Tiếng động lớn như vậy cũng đánh thức Phượng Ẩn đang hơi say, nàng thu lại một nửa thân thể lộ ra bên cửa sổ, cũng nâng mắt nhìn thiên xe kia lộng lẫy quý giá mười phần.
Lúc này, một bàn tay trắng nõn vén rèm xe, nữ tiên quân mặc y phục vàng bước xuống xe, chậm rãi đi đến dưới cây đào. Khi nữ quân lộ ra dung mạo thật, trong chớp mắt nữ tiên quân hai bên đường phố thần sắc biến đổi, đều lui ra phía sau nửa bước, cúi đầu hành lễ: "Tham kiến Hoa Thù Thượng Tôn."Trên Tu Ngôn Lâu cách đó mấy chục thước, nhìn qua bóng lưng tiên nữ mỹ lệ mắt Phượng Ẩn có chút nheo lại, nàng nhìn hai người dưới cây đào, chén rượu đang thưởng thức trong tay đã hóa thành tro.
Danh sách chương