Cuộc sống quả thật kì diệu,từ khi có được thần bí tạp phiến kia, Trần Mộ thường nhiều lần cảm thán. Nếu phải kể, trước khi có được thần bí tạp phiến, cuộc sống của hắn quả thực là gian khổ, từ khi có được thần bí tạp phiến, cuộc sống hoàn toàn biến hóa. Mà biến hóa như thế này, hắn không bao giờ tưởng tượng nổi. Làm sao hắn dám nghĩ đến chính mình có thể trở thành một người có được cấp độ A cống hiến chế tạp sư cao như vậy trong căn cứ? Hắn từng tưởng rằng, mình sẽ chế tạo năng lượng tạp cấp 1 cả đời, nếu vận khí tốt mà nói, có lẽ sẽ trở thành một hạ cấp chế tạp sư bình thường.

Thần bí tạp phiến nọ tựa như một lực lượng thần bí, đem vận mệnh của hắn đặt lên một con đường khác. Hắn cũng không biết con đường này đến cùng là tốt hay xấu so với cuộc sống trước kia. Trước mắt xem ra cuộc sống của hắn tốt lên nhiều lắm, đạt được rất nhiều thứ mà trước kia hắn không dám tưởng tượng đến, tỉ như tri thức, tỉ như lực lượng. Nhưng đồng thời, hắn cũng mất đi rất nhiều thứ hắn vẫn rất quý trọng.

Mặc dù vậy hắn vẫn không có năng lực gì để lựa chọn đường sống chân chính cho mình.

Như lần này, hắn làm sao có quyền lựa chọn.

Trần Mộ tò mò đánh giá qui mô thôn này, thật khác xa suy nghĩ của hắn trong tưởng tượng, nhìn chung thôn này trong mắt hắn rất có phong vị. Nơi này không thấy có nhà cao như trong thành thị, Nhà nào cao nhất cũng không vượt qua ba mươi thước. nóc nhà tựa như một khối với tấm chắn hình tròn, mà mặt trên nóc nhà dựng đứng rất nhiều tháp nhọn, những tháp nhọn đó to cở một người.

Trần Mộ chợt phát hiện, các tháp này là tạp giới! Hắn híp con mắt lại, cẩn thận quan sát. Tạp giới dạng này cũng chưa phải cao cấp, hắn cơ bản hiểu qua. Mỗi phòng ốc dưới nóc nhà hẳn là đều có thiết bị cung cấp năng lượng. những tháp này hình thành một lồng năng lượng, bảo vệ tất cả phòng ốc bên trong.

Điều này làmTrần Mộ cảm thấy giật mình. Tòa nhà dạng này lớn hơn hai mươi thước, nếu như muốn tạo nên một lồng năng lượng bán kính dài đến hơn hai mươi thước thì năng lượng cần có để cung cấp cho nó cao kinh người. Đây có lẽ là là dạng lồng năng lượng lớn nhất mà Trần Mộ từng chứng kiến. Đông thương vệ thành cùng A mỹ thành có lẽ có, nhưng đó là loại lồng an toàn phòng ngự thành cao cấp, hắn cũng không dễ có điều kiện chứng kiến.

Hơn nữa, Trần Mộ suy đoán, loại lồng năng lượng chụp xuống mặt đất này hẳn là còn có thể tạp giới công kích.

-Thôn nhỏ đơn sơ. Như thế nào? Trần tiên sinh chẳng lẽ đối với tạp vật cũng có nghiên cứu? phía sau Trần Mộ truyền đến thanh âm, khi quay lại hắn liền chứng kiến ánh mắt sáng quắc của lão giả nhìn chằm chằm vào mình.

Không đợi Trần Mộ mở lời, Lý Độ Hồng kề bên không nhịn được xen miệng nói:

- Lão Lão. Hắn rất lợi hại

Ngay sau đó liền đem việc Trần Mộ tu sửa tạp phiến của Trình Anh liến thoắng kể lại, bộ dáng của hắn trong khi kể chuyện sinh động như thật. Chung quanh đoàn người, mỗi người nghe được đều có vẻ hứng thú, địch ý trong mắt mấy vị tráng hán cũng lập tức yếu đi vài phần. Cũng có vài phần tôn kính. Trần Mộ lúc này mới phát hiện, Lý Độ Hồng tuổi tuy nhỏ, nhưng mồm mép xem ra thật ra lợi hại.

“Vây sao.” Lão giả ánh mắt lập tức sáng lên, hứng thú nói:

- Thôn nhỏ hủ lậu, kiến thức chúng ta cũng rất có hạn, hôm nay gặp phải trần tiên sinh là hành gia như vậy. Cơ hội khó có được, nhất định phải học hỏi một chút. Duy A, đi báo A Phương Tác đến đây.

“Vâng.” Duy A trầm ổn đáp lời, xoay người hướng trong thôn chạy đi. Tốc độ cực nhanh. người nhấp nhô mấy cái, liền biến mất ở trong thôn. Ba Vấn cùng Trình Anh hai người sắc mặt khẻ biến, bọn họ mấy khi gặp qua hạng người thân thủ nhanh nhẹn như thế? Nếu như người này dùng tốc độ cao nhất để né tránh. Ba Vấn tự nghĩ chính mình không dễ đánh trúng đối phương. Trong lòng hắn dâng lên sự bất an mãnh liệt, chỉ là không biết dân Lý thôn này thực lực có thể đạt tới như Duy A có mấy người. Hắn không khỏi hướng Lý Độ Hồng nhích lại gần. Nếu như không phải lão giả bên người luôn có thủ vệ, hắn chính là muốn bắt cóc lão giả.

Ba Vấn làm động tác này lập tức khiến cho mấy người bên lão giả trợn mắt nhìn, lão giả ngược lại vẻ mặt lạnh nhạt. Lơ đễnh, chỉ là vẻ mặt mỉm cười nhìn Trần Mộ.

Trần Mộ khiêm tốn nói:

- Ta tri thức thiển lậu, sự việu hiểu không nhiều lắm, tạp vật theo như lời Ngài, ta chưa từng có nghe nói qua.

Lão giả phất phất tay, lơ đễnh nói:

- Thôn nhỏ cùng ngoại giới trao đổi quá ít, khó có được cơ hội học hỏi như vậy, Trần tiên sinh sẽ không muốn tiếc công chỉ giáo chứ?. Dạng tạp vật loại này, chỉ là trong thôn tùy ý dựng lên. Aa, về phần tên gì, đâu có gì quan hệ?”

Trần Mộ ngạc nhiên liếc nhìn lão giả, lòng nghĩ một người già trong một thôn nhỏ heo hút lại có lòng dạ thông suốt như thế. Trần Mộ từng biết rất nhiều chế tạp sư nhưng đều không ai có thể suy nghĩ được như vậy.

Đúng lúc này, Duy A đã dẫn theo một trung niên cao gầy đi tới trước mặt mọi người. Trung niên nhân này gò má gồ cao(??), ánh mắt có chút tư lự, tựa hồ đang trong tâm trạng có vấn đề vướng mắc. Loại thần thái này Trần Mộ rất quen thuộc mà hắn từng gặp trên người nhiều chế tạp sư đang chuyên chú, đó là chính hắn, có khi cũng sẽ như thế.

-APhương Tác.

Người nọ sửng sốt, chợt ánh mắt trở nên linh hoạt, Không còn có nửa điểm thần thái như vừa rồi cung kính nói:

- Tộc trưởng, ngài tìm ta?

- Nào, A Phương Tác, Ta sớm đã nói với ngươi không nên cả ngày ru rú trong nhà, khó biết được chuyện tốt. Nên đi ra ngoài nhiều một chút, thân thể của ngươi cũng càng ngày càng kém a.

Câu nói của Lão giả mang theo ý tứ bất mãn cùng lo lắng.

APhương Tác trong lòng ấm áp, cười nói:

-Tộc trưởng Ngài yên tâm đi, Ta mặc dù so với Tên Duy A này có nhẹ hơn, nhưng là có mấy lượng thịt mà.

Duy A vẻ mặt trầm mặc, phảng phất nghe được câu nói này với mình không quan hệ gì, mà lão giả cùng những người khác ánh mắt lộ ra vài phần tiếu ý.

-Thôi đi, A Phương Tác, ngươi so với Duy A, một tay hắn liền có thể đem ngươi bóp chết.

Có người không nhịn được ngắt lời.

APhương Tác cũng không tức giận, cười hì hì nói:

Duy A đúng là lợi hại, bất quá hắn vẫn vào không được nhà của ta?

Ngôn ngữ của hắn đúng lúc này không phải không có vẻ đắc ý. Duy A vẫn là mặt không chút thay đổi đứng thẳng, không chút động lòng.

-Ngươi trừ bỏ đi ra ngoài, còn có thể làm cái gì?

Lời này mang theo vài phần không phục. Nhà của APhương Tác, là địa phương an toàn nhất trong thôn. Không ai có thể đủ khả năng xông vào, nhà của hắn chung quanh bố trí vô số cơ quan, đến bây giờ chưa có người nào thành công xông vào. APhương Tác tựa như một con rùa rụt đầu, nhà của hắn bố trí nghiêm nhặt tựa như mai rùa. Mỗi khi có người châm chọc hắn, hắn đều đem những lời này vứt ra ngoài tai.

Về phần người khác cười nhạo hắn là rùa rụt cổ, hắn chẳng những không tức giận, mà ngược lại còn rất vui vẻ.

- Thôi đi, đừng ở trước mặt khách nhân làm trò cười

Lão giả quát bảo mọi người ngưng lại, tiếng huyên náo lập tức đình chỉ.

- APhương Tác, thôn ta có mấy vị khách từ bên ngoài đến. Vị trần tiên sinh này đối với tạp vật rất có nghiên cứu, ngươi không phải vẫn nói là tìm không được người học hỏi sao? Bây giờ, ta giao hắn do ngươi chiêu đãi.

Lão giả nói.

“Hắn?” APhương Tác hơi nghi hoặc đưa mắt nhìn Trần Mộ, hắn có chút lơ đễnh, tên mao đầu tiểu tử như vầy, dù có nghiên cứu gì đó, phỏng chừng cũng chỉ hiểu một ít cơ bản mà thôi. Mặc dù không rõ lai lịch mấy người này, nhưng là nếu thôn trường mở miệng, hắn tự nhiên không dám có ý kiến gì.

Nhìn vẻ mặt A Phương Tác, lão giả không khỏi cười thầm. Hắn hiểu rất rõ A Phương Tác, vừa nhìn A Phương Tác lộ ra vẻ mặt này, là biết ngay A Phương Tác chưa chắc đem Trần Mộ để vào mắt. Tâm trạng thóang lo, trong thôn cùng bên ngoài trao đổi thật sự quá ít. Bọn họ cũng không biết thế giới cao rộng bao nhiêu, trong mắt bọn họ, thế giới chẳng qua là lấy thôn này làm trung tâm, phạm vi bán kính chỉ mấy chục km là hết.

-Không bằng như vậy.

Lão giả nhìn thoáng qua Trần Mộ, ý hỏi:

- APhương Tác trong nhà có không ít trang bị, các ngươi mỗi người thử một chút xem ai có năng lực phòng hộ cùng năng lực phản kích mạnh nhất, thế nào?

Lão giả thấy Trần Mộ không phản ứng, liền mỉm cười nếp nhăn trên mặt giãn ra:

- Đương nhiên, cũng không để trần tiên sinh thất vọng. Nếu Trần tiên sinh làm tốt, chúng ta trước kia ân oán một lời tiêu tan, ngươi xem coi thế nào?

Trần Mộ ngước mí mắt, đang muốn nói chuyện, Ba Vấn đột nhiên đi lên tiếp cận, nhỏ giọng nói:

-Đáp ứng đi!

- Ngươi tin tưởng sao?

Trần Mộ kì quái nhìn Ba Vấn liếc mắt một cái, người này không có thể dễ dàng tin lời người khác như vậy.

- Ngươi làm được càng tốt, lại càng có thể tin.

Ba Vấn nói lại một câu.

Trần Mộ không khỏi cân nhắc bởi Ba Vấn nói câu này lập lờ nước đôi, nên hắn lộ vẻ đăm chiêu.

Lão giả cười tủm tỉm nhìn hai người nói thầm, cũng không nói lời nào. APhương Tác kinh dị nhìn thoáng qua Trần Mộ, hắn không nghĩ tới tộc trưởng coi trọng tên mao đầu tiểu tử này. Hắn không khỏi lần nữa đánh giá lại Trần Mộ, nhưng lại không thấy ra nửa điểm đặc biệt nào cả.

Lý Độ Hồng cười hì hì nói:

- An tư khoa thúc thúc, Bố Lý đức thúc thúc, chúng ta không bằng đánh cuộc đi thôi, thật vất vả mới có chuyện hay, không đánh cuộc sẽ không thú vị! Ta vừa lúc có hai chuôi hảo đao, chính là thắng A Phương Tác thúc thúc lần trước.

Lão giả bên cạnh hai người liếc nhau, đều phát hiện đối phương trong mắt chớp động. Lý Độ Hồng lần trước từ A Phương Tác thắng hai chuôi hảo đao chuyện này cả thôn cũng biết, hơn nữa tiểu quỷ này mặc dù nhỏ tuổi, nhưng cho tới bây giờ đều rất quang côn, sẽ không thua không thôi. APhương Tác mặc dù tính tình cũng không xấu, nhưng muốn từ trên tay hắn bắt được thứ tốt, cũng không dễ dàng.

- Đánh cược thế nào? muốn đánh cược chúng ta cũng chỉ bắt A Phương Tác thắng.

Bố Lý đức giành nói, nguyên lai A Phương Tác là người chế tạo tạp vật mạnh nhất trong thôn, gian nhà nhỏ của hắn không ai có khả năng xông vào. Không chỉ có như thế, an toàn phòng hộ cả thôn đều là hắn bố trí.

- Không thành vấn đề.

Lý Độ Hồng cười hắc hắc, từ từ nói:

- Ta chắc chắn Trần tiên sinh thắng. Bất quá, hai người các ngươi cần phải đặt cược ra mặt bàn a.

- Ngươi muốn cược cái gì?

Lần này hỏi chính là An Tư Khoa, hắn lộ ra vẻ cẩn thận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện