Mãi đến khi Sở Thiên Tầm lên xe rời khỏi căn cứ, cô vẫn không hiểu tại sao Diệp Bùi Thiên lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
Giang Tiểu Kiệt nhìn Phó Oánh Ngọc qua gương chiếu hậu đang đứng ngoài trạm cứu hộ vẫy tay từ biệt bọn họ và Diệp Bùi Thiên im lặng ngồi trên xe lăn.
"Mọi người nói xem có phải Diệp ca bị cái người điều dưỡng kia câu mất hồn rồi không, nếu không sao anh ấy lại không đi chung với chúng ta chứ?"
Cao Yến đang lái xe đưa tay ra vỗ nhẹ đầu cậu: "Thằng nhóc nhỏ tuổi này, nói mò cái gì vậy."
Sở Thiên Tầm ngồi phía sau xe tải, nhìn người đàn ông yên lặng ngồi trên xe lăn, khi xe tải lăn bánh, bóng dáng của hắn ngày càng mơ hồ sau lớp cát vàng nhạt.
Cô cảm thấy mình thật sự không hiểu rõ lắm về người tên Diệp Bùi Thiên này, tối hôm qua rõ ràng bọn họ nói chuyện rất hòa thuận.
Sở Thiên Tầm không biết tại sao hắn lại thay đổi thái độ hoàn toàn chỉ sau một đêm.
Cô nhìn thấy Phó Oánh Ngọc phía xe đang cúi người nói gì đó bên tai Diệp Bùi Thiên, hai người liền quay xe lăn đi trở về tòa nhà trắng sáng trong căn cứ.
Như vậy cũng tốt, trong căn cứ an toàn lại ổn định hơn bên ngoài nhiều. Hắn chịu nhiều đau khổ như vậy, lại gãy chân. Lựa chọn tĩnh dưỡng trong một hoàn cảnh tốt như vậy cũng được. Sở Thiên Tầm nghĩ thầm.
Phó Oánh Ngọc mỉm cười đầy Diệp Bùi Thiên trở lại tòa nhà cứu trợ, vừa đi vừa nhẹ nhàng nói: "Bùi Thiên, anh đừng khó chịu như vậy, đây không phải là kết quả tốt nhất sao?"
Các ngóc ngách trong đại sảnh, một đám thánh đồ hệ chiến đấu của giáo hội Thánh Thiên Sứ chậm rãi đứng lên.
"Anh nhìn xe, chúng tôi không cần vì anh mà gây chiến với Thiên Tầm, cha con Phùng Thiến Thiến cũng được sống vui vẻ trong căn cứ. Mà anh, chẳng qua chỉ là phối hợp với tiến sĩ làm một ít thí nghiệm nhỏ. Dù sao đây cũng vì lợi ích của toàn bộ nhân loại mà thôi. Nếu thành công thì Bùi Thiên anh lại trở thành anh hùng của mọi người rồi."
Nhóm người Sở Thiên Tầm lái xe đi được mấy ngày, con đường phía trước bị sập khiến ba người không thể không bỏ xe đi bộ.
Xuất hiện trước mặt bọn họ là một thị trấn nhỏ bị bỏ hoang.
Tận thế ập đến chưa đầy một tháng, thị trấn thịnh vượng một thời của con người đã trở nên hoang tàn như một đống đổ nát.
Những tòa nhà đứng lặng im trong cát bụi, những khung cửa sổ tối đen yên lặng nhìn những người đi đường nhỏ bé đang bước đi trên đường.
Đoạn đường giao nhau phía trước bày biện một số chướng ngại vật sắc nhọn trên đường, bên trên còn quấn một ít dây thép gai.
Ba người Sở Thiên Tầm không tùy tiện đến gần mà cẩn thận dừng lại ở khoảng cách xa.
Trong không khí truyền đến một tiếng nổ nhẹ.
Sở Thiên Tầm tóm lấy Cao Yến ở bên cạnh, nhảy lùi lại.
Đồng thời cô cũng nhanh nhẹn vươn tay, nắm lấy không khí, đỡ một viên đạn bắn về phía cánh tay mình.
Cô cũng không vì phản ứng nhạy bén của bản thân mà đắc ý.
Sau khi các cô lui về phía sau, viên đạn cũng thay đổi phương hướng, đuổi theo bọn họ.
Bởi vì tốc độ chậm lại như vậy mới có thể bị cô dễ dàng bắt được.
Có một tay bắn tỉa đang phục kích trong bóng tối, còn là một vị dị năng giả súng ống có thể khống chế hướng đạn, mặc dù chỉ là sơ cấp.
Giang Tiểu Kiệt tức giận, toàn thân ngưng tụ hơn mười căn băng lăng, lao như vũ bão về phía cửa sổ nơi viên đạn bắn ra.
"Băng hệ, có chút thú vị."
Giọng nói một người đàn ông từ không trung truyền đến, mang theo chút ngả ngớn lại ngạo mạn.
Một đường lửa mỏng trải dài trên đường, ngọn lửa lao tới trước mặt Giang Tiểu Kiệt với tốc độ vô cùng nhanh, nháy mắt khi vây quanh Giang Tiểu Kiệt thế lửa đột nhiên tăng lớn, trở thành một biển lửa mênh mông.
Giang Tiểu Kiệt đã gặp qua không ít dị năng giả hệ hỏa, có người có thể đốt lên mấy quả cầu lửa, có người có thể đốt ra nửa vòng lửa, khả năng tấn công này cũng không tính là quá mạnh.
Thế lửa nhanh như vậy cũng là lần đầu tiên Giang Tiểu Kiệt nhìn thấy, khiến cậu giật mình.
Sở Thiên Tầm bắt lây Giang Tiểu Kiệt và Cao Yến, lách mình tránh vào bên đường một tòa nhà cao tầng.
"A? Tốc độ không tệ? Hệ tốc độ sao?" Âm thanh đó lại vang lên.
"Chúng tôi chỉ là đi ngang qua, không có ác ý, xin hãy tạo điều kiện." Sở Thiên Tầm cao giọng đáp lời.
Cô sử dụng ma chủng cấp 2 lấy được trong trận chiến ở Nga thành, trên đường đi lại mấy lần chiến đấu với lũ ma vật, dị năng đã tăng gần như đạt đến cấp 2 đỉnh cấp.
Nhưng nếu có thể, cô cũng không muốn giao thủ với hai vị thánh đồ hệ hỏa và thánh đồ súng ống đang mai phục trong bóng tối này.
Phía sau chướng ngại vật trên đường đã bật lên mấy bóng đèn, mấy người chạy ra đây, dời chướng ngại vật đi.
"Các người từ đâu tới? Mau cùng tôi đi vào, nơi này là căn cứ Nam Khê. Lão đại nói muốn gặp các người."
Sở Thiên Tầm trao đổi ánh mắt với đám người Cao Yến, đi theo nhóm người vượt qua tuyến phong tỏa.
Tận thế sơ kỳ, bất kỳ căn cứ mới thành lập nào cũng đều mong muốn mời chào thánh đồ, Sở Thiên Tầm cũng tin nơi này sẽ không vô cớ làm khó ba vị thánh đồ có dị năng như bọn họ.
Mấy người nhân viên phụ trách đăng kí ra vào ngồi sau tuyến phong tỏa, một người trong đó không kiên nhẫn mà gõ giấy bút trong tay: "Muốn ở lại căn cứ, thì nộp lương thực trên người lên đây. Mỗi ngày làm xong công việc được giao, căn cứ sẽ thống nhất phát thực phẩm xứng đáng."
Người dẫn đường nói mấy câu bên tai hắn, thái độ của người kia mới dịu lại một chút: "Ba người đều là thánh đồ à, không nói sớm, thánh đồ thì không cần, đăng ký xong là vào được, lão đại muốn gặp nhóm các người."
So với mặt ngoài hòa thuận rực rỡ của căn cứ Nga thành, thì căn cứ Nam Khê trông giống như một trại tị nạn tràn ngập bóc lột và bạo lực.
Khắp nơi trên đường đi đều có thể nhìn thấy những người bình thường ăn mặc rách rưới bị giám sát mắng mỏ, bận rộn xây dựng các công sự phòng ngự.
Các thánh đồ có dị năng lại áo mũ chỉnh tề, dáng vẻ thoải mái ra vào.
Đám người Sở Thiên Tầm được đưa đến một gian phòng hội nghị rộng lớn, cửa sổ căn phòng hội nghị này đối diện với con đường Sở Thiên Tầm đi đến lúc nãy.
Chính giữa phòng hội nghị là một chàng trai trẻ cà lơ phất phơ.
Người này màu da tái nhợt, đôi mắt đen nhánh, trên cổ đeo mấy mặt dây chuyền hỗn loạn, trên ngón tay còn mang mấy chiếc nhẫn kim loại.
Nếu không phải ở trong môi trường này, Sở Thiên Tầm còn tưởng hắn là một ca sĩ hip hop hát rong bên đường.
Phía sau hắn là một người phụ nữ với khuôn mặt lạnh lùng, tóc dài buộc cao lên, mang kính bảo hộ chuyên nghiệp, trên tay đang chà lau một cây súng bắn tỉa.
"Từ đâu đến? Dị năng là gì?" Người đàn ông kia đặt hai chân lên bàn, ngồi thẳng lưng hỏi.
"Quyện ca, những người này đều từ căn cứ Nga thành đến." Tiểu đệ dẫn đường khom lưng cúi đầu trước mặt hắn.
"Nga thành?" Người đàn ông tên Quyện ca cười nhạo một tiếng: "Ra ngoài là tốt, lão tử không chịu nổi nhất chính là chỗ quỷ đó, một đám người cả ngày cứ Thần ái thế nhân, Thần ái thế nhân, cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc sao? Nếu thật sự có Thần có thể yêu thương thế giới thì lão tử còn sinh hoạt ở cái nơi quái quỷ này sao?"
Hắn nói những lời này xong, trong lòng Sở Thiên Tầm đột nhiên lóe lên một ý nghĩ mơ hồ.
Cô cảm thấy dường như bản thân đã bỏ qua điều gì đó.
Thần ái thế nhân, câu khẩu hiệu này sao lại quen thuộc như vậy.
Giang Tiểu Kiệt nhìn Phó Oánh Ngọc qua gương chiếu hậu đang đứng ngoài trạm cứu hộ vẫy tay từ biệt bọn họ và Diệp Bùi Thiên im lặng ngồi trên xe lăn.
"Mọi người nói xem có phải Diệp ca bị cái người điều dưỡng kia câu mất hồn rồi không, nếu không sao anh ấy lại không đi chung với chúng ta chứ?"
Cao Yến đang lái xe đưa tay ra vỗ nhẹ đầu cậu: "Thằng nhóc nhỏ tuổi này, nói mò cái gì vậy."
Sở Thiên Tầm ngồi phía sau xe tải, nhìn người đàn ông yên lặng ngồi trên xe lăn, khi xe tải lăn bánh, bóng dáng của hắn ngày càng mơ hồ sau lớp cát vàng nhạt.
Cô cảm thấy mình thật sự không hiểu rõ lắm về người tên Diệp Bùi Thiên này, tối hôm qua rõ ràng bọn họ nói chuyện rất hòa thuận.
Sở Thiên Tầm không biết tại sao hắn lại thay đổi thái độ hoàn toàn chỉ sau một đêm.
Cô nhìn thấy Phó Oánh Ngọc phía xe đang cúi người nói gì đó bên tai Diệp Bùi Thiên, hai người liền quay xe lăn đi trở về tòa nhà trắng sáng trong căn cứ.
Như vậy cũng tốt, trong căn cứ an toàn lại ổn định hơn bên ngoài nhiều. Hắn chịu nhiều đau khổ như vậy, lại gãy chân. Lựa chọn tĩnh dưỡng trong một hoàn cảnh tốt như vậy cũng được. Sở Thiên Tầm nghĩ thầm.
Phó Oánh Ngọc mỉm cười đầy Diệp Bùi Thiên trở lại tòa nhà cứu trợ, vừa đi vừa nhẹ nhàng nói: "Bùi Thiên, anh đừng khó chịu như vậy, đây không phải là kết quả tốt nhất sao?"
Các ngóc ngách trong đại sảnh, một đám thánh đồ hệ chiến đấu của giáo hội Thánh Thiên Sứ chậm rãi đứng lên.
"Anh nhìn xe, chúng tôi không cần vì anh mà gây chiến với Thiên Tầm, cha con Phùng Thiến Thiến cũng được sống vui vẻ trong căn cứ. Mà anh, chẳng qua chỉ là phối hợp với tiến sĩ làm một ít thí nghiệm nhỏ. Dù sao đây cũng vì lợi ích của toàn bộ nhân loại mà thôi. Nếu thành công thì Bùi Thiên anh lại trở thành anh hùng của mọi người rồi."
Nhóm người Sở Thiên Tầm lái xe đi được mấy ngày, con đường phía trước bị sập khiến ba người không thể không bỏ xe đi bộ.
Xuất hiện trước mặt bọn họ là một thị trấn nhỏ bị bỏ hoang.
Tận thế ập đến chưa đầy một tháng, thị trấn thịnh vượng một thời của con người đã trở nên hoang tàn như một đống đổ nát.
Những tòa nhà đứng lặng im trong cát bụi, những khung cửa sổ tối đen yên lặng nhìn những người đi đường nhỏ bé đang bước đi trên đường.
Đoạn đường giao nhau phía trước bày biện một số chướng ngại vật sắc nhọn trên đường, bên trên còn quấn một ít dây thép gai.
Ba người Sở Thiên Tầm không tùy tiện đến gần mà cẩn thận dừng lại ở khoảng cách xa.
Trong không khí truyền đến một tiếng nổ nhẹ.
Sở Thiên Tầm tóm lấy Cao Yến ở bên cạnh, nhảy lùi lại.
Đồng thời cô cũng nhanh nhẹn vươn tay, nắm lấy không khí, đỡ một viên đạn bắn về phía cánh tay mình.
Cô cũng không vì phản ứng nhạy bén của bản thân mà đắc ý.
Sau khi các cô lui về phía sau, viên đạn cũng thay đổi phương hướng, đuổi theo bọn họ.
Bởi vì tốc độ chậm lại như vậy mới có thể bị cô dễ dàng bắt được.
Có một tay bắn tỉa đang phục kích trong bóng tối, còn là một vị dị năng giả súng ống có thể khống chế hướng đạn, mặc dù chỉ là sơ cấp.
Giang Tiểu Kiệt tức giận, toàn thân ngưng tụ hơn mười căn băng lăng, lao như vũ bão về phía cửa sổ nơi viên đạn bắn ra.
"Băng hệ, có chút thú vị."
Giọng nói một người đàn ông từ không trung truyền đến, mang theo chút ngả ngớn lại ngạo mạn.
Một đường lửa mỏng trải dài trên đường, ngọn lửa lao tới trước mặt Giang Tiểu Kiệt với tốc độ vô cùng nhanh, nháy mắt khi vây quanh Giang Tiểu Kiệt thế lửa đột nhiên tăng lớn, trở thành một biển lửa mênh mông.
Giang Tiểu Kiệt đã gặp qua không ít dị năng giả hệ hỏa, có người có thể đốt lên mấy quả cầu lửa, có người có thể đốt ra nửa vòng lửa, khả năng tấn công này cũng không tính là quá mạnh.
Thế lửa nhanh như vậy cũng là lần đầu tiên Giang Tiểu Kiệt nhìn thấy, khiến cậu giật mình.
Sở Thiên Tầm bắt lây Giang Tiểu Kiệt và Cao Yến, lách mình tránh vào bên đường một tòa nhà cao tầng.
"A? Tốc độ không tệ? Hệ tốc độ sao?" Âm thanh đó lại vang lên.
"Chúng tôi chỉ là đi ngang qua, không có ác ý, xin hãy tạo điều kiện." Sở Thiên Tầm cao giọng đáp lời.
Cô sử dụng ma chủng cấp 2 lấy được trong trận chiến ở Nga thành, trên đường đi lại mấy lần chiến đấu với lũ ma vật, dị năng đã tăng gần như đạt đến cấp 2 đỉnh cấp.
Nhưng nếu có thể, cô cũng không muốn giao thủ với hai vị thánh đồ hệ hỏa và thánh đồ súng ống đang mai phục trong bóng tối này.
Phía sau chướng ngại vật trên đường đã bật lên mấy bóng đèn, mấy người chạy ra đây, dời chướng ngại vật đi.
"Các người từ đâu tới? Mau cùng tôi đi vào, nơi này là căn cứ Nam Khê. Lão đại nói muốn gặp các người."
Sở Thiên Tầm trao đổi ánh mắt với đám người Cao Yến, đi theo nhóm người vượt qua tuyến phong tỏa.
Tận thế sơ kỳ, bất kỳ căn cứ mới thành lập nào cũng đều mong muốn mời chào thánh đồ, Sở Thiên Tầm cũng tin nơi này sẽ không vô cớ làm khó ba vị thánh đồ có dị năng như bọn họ.
Mấy người nhân viên phụ trách đăng kí ra vào ngồi sau tuyến phong tỏa, một người trong đó không kiên nhẫn mà gõ giấy bút trong tay: "Muốn ở lại căn cứ, thì nộp lương thực trên người lên đây. Mỗi ngày làm xong công việc được giao, căn cứ sẽ thống nhất phát thực phẩm xứng đáng."
Người dẫn đường nói mấy câu bên tai hắn, thái độ của người kia mới dịu lại một chút: "Ba người đều là thánh đồ à, không nói sớm, thánh đồ thì không cần, đăng ký xong là vào được, lão đại muốn gặp nhóm các người."
So với mặt ngoài hòa thuận rực rỡ của căn cứ Nga thành, thì căn cứ Nam Khê trông giống như một trại tị nạn tràn ngập bóc lột và bạo lực.
Khắp nơi trên đường đi đều có thể nhìn thấy những người bình thường ăn mặc rách rưới bị giám sát mắng mỏ, bận rộn xây dựng các công sự phòng ngự.
Các thánh đồ có dị năng lại áo mũ chỉnh tề, dáng vẻ thoải mái ra vào.
Đám người Sở Thiên Tầm được đưa đến một gian phòng hội nghị rộng lớn, cửa sổ căn phòng hội nghị này đối diện với con đường Sở Thiên Tầm đi đến lúc nãy.
Chính giữa phòng hội nghị là một chàng trai trẻ cà lơ phất phơ.
Người này màu da tái nhợt, đôi mắt đen nhánh, trên cổ đeo mấy mặt dây chuyền hỗn loạn, trên ngón tay còn mang mấy chiếc nhẫn kim loại.
Nếu không phải ở trong môi trường này, Sở Thiên Tầm còn tưởng hắn là một ca sĩ hip hop hát rong bên đường.
Phía sau hắn là một người phụ nữ với khuôn mặt lạnh lùng, tóc dài buộc cao lên, mang kính bảo hộ chuyên nghiệp, trên tay đang chà lau một cây súng bắn tỉa.
"Từ đâu đến? Dị năng là gì?" Người đàn ông kia đặt hai chân lên bàn, ngồi thẳng lưng hỏi.
"Quyện ca, những người này đều từ căn cứ Nga thành đến." Tiểu đệ dẫn đường khom lưng cúi đầu trước mặt hắn.
"Nga thành?" Người đàn ông tên Quyện ca cười nhạo một tiếng: "Ra ngoài là tốt, lão tử không chịu nổi nhất chính là chỗ quỷ đó, một đám người cả ngày cứ Thần ái thế nhân, Thần ái thế nhân, cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc sao? Nếu thật sự có Thần có thể yêu thương thế giới thì lão tử còn sinh hoạt ở cái nơi quái quỷ này sao?"
Hắn nói những lời này xong, trong lòng Sở Thiên Tầm đột nhiên lóe lên một ý nghĩ mơ hồ.
Cô cảm thấy dường như bản thân đã bỏ qua điều gì đó.
Thần ái thế nhân, câu khẩu hiệu này sao lại quen thuộc như vậy.
Danh sách chương