Người phụ nữ này cô đã quá quen thuộc, thậm chí còn quen thuộc hơn bất kì người nào trên xe này.

Người phụ nữ tên Cao Yến này đúng là không phải người tốt lành gì.

Nhưng người tốt về cơ bản đều không thể sống đến thời kỳ sau tận thế.

Cho dù là cao thủ với dị năng sấm sét siêu cấp như Mạnh Vinh Hiên, cũng vì quá thẳng thắn và nhân từ mà ngậm ngùi rút lui.

Cao Yến này đã từng đồng hành với Sở Thiên Tầm trong một chiến đội nhiều năm, dị năng của cô ấy chỉ cao hơn Sở Thiên Tầm nửa cấp. Nhưng lại sống tốt hơn Sở Thiên Tầm nhiều, vì cô ấy không chỉ độc ác tàn nhẫn mà còn khéo léo, giỏi đưa đẩy, trường tụ thiện vũ (*), một số phương diện khác cô ấy cũng vô cùng thoải mái.

(*) 长袖善舞 [Trường tụ thiện vũ]: "Có nhiều tiền mới tốt cho kinh doanh, áo dài tốt cho việc khiêu vũ", như người ta nói, các điệu múa cổ đại của Trung Quốc thực sự chú ý đến tà áo dài, và trong các buổi biểu diễn sân khấu, người ta nói rằng chỉ cần nhìn cách anh ấy vung tay khi xuất hiện trên sân khấu. Tay áo dài thích hợp để khiêu vũ, vốn càng thuận lợi cho việc kinh doanh. Đó là một ẩn dụ để dựa vào, dễ dàng thành công trong sự nghiệp. Nó cũng là một phép ẩn dụ cho một người có của cải và quyền lực nhưng biết giở trò, giỏi kiếm tiền và giỏi kết giao. (Nguồn: Baike) => Đơn giản cho dễ hiểu là: Phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả.

Trong ngày bình thường, bề ngoài hai người họ miễn cưỡng cũng giữ thể diện cho nhau.

Nhưng nếu gặp tình huống nguy hiểm, Sở Thiên Tầm tin rằng Cao Yến tuyệt đối sẽ không chút do dự mà bỏ rơi cô, thậm chí lúc cần thiết, cô ấy cũng có thể đẩy cô về hướng đám quái vật để kéo dài chút thời gian cho mình.

Trên chiến trường, Sở Thiên Tầm không bao giờ dám đem phía sau lưng mình giao cho cô ấy.

Nhưng trong đời sống, lúc cùng đường tuyệt lộ, không phải Sở Thiên Tầm chưa từng tìm đến chị Yến để mượn tạm ma chủng.



Mặc dù đến lúc trả, còn phải trả thêm một khoản lãi cao. Nhưng trong tận thế, đây có thể coi là một chút nhân tình khó có được.

"Chị Yến, lên xe đi. Chở chị đi một đoạn." Sở Thiên Tầm mở cửa xe ra trong ánh mắt đầy ngạc nhiên của Cam Hiểu Đan.

Có lẽ là cô ấy đã gia nhập xã hội khi còn nhỏ nên có kinh nghiệm, Cao Yến vừa lên xe đã thể hiện năng lực giao tiếp xuất sắc của mình.

Đầu tiên là cô ấy xác định đúng chủ nhân của chiếc xe là Sở Thiên Tâm, dùng những lời vô cùng chân thành, không cầu kỳ để bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Đồng thời, cũng không chút dấu vết mà lấy lòng những người ngồi trong xe, khen bọn họ có trái tim nhân hậu, là những người tốt hiếm có trên đời.

Sau đó, lại kể tóm tắt về cuộc sống nghèo khổ và số phận bi thảm của mình, xây dựng cho mình một nhân vật có xuất thân nghèo khổ lại kiên cường chiến đấu chống lại số phận.

Cuối cùng còn không quên lấy một trang sức thủy tinh mà bản thân luôn mang theo bên người đưa cho Phùng Thiến Thiến chơi, điều này ngay lập tức đã nhận được thiện cảm của cha con nhà họ Phùng.

Ngay cả Cam Hiểu Đan ban đầu không thích cô ấy cũng nhanh chóng bị cô ấy lấy lòng, cũng mở miệng gọi chị Yến rồi.

Sau khi đã làm thân với nam nữ già trẻ trên xe, Cao Yến mới thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm thán bản thân thật may mắn.

Cô ăn đồ ăn mà Sở Thiên Tầm đưa, lén đưa mắt nhìn về phía cô gái ngồi trên ghế lái.

Người trên xe này đều đơn giản như thủy tinh, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, chỉ có cô gái lái xe này là cô không thể nào nhìn rõ.

Càng khiến cô cảm thấy kì quái là, nữ sinh viên tên Sở Thiên Tầm này lại biết cô, thậm chí trong lúc vô tình, cô ấy còn bày ra thái độ như vô cùng thân quen với cô, nhưng dù có nghĩ thế nào, cô cũng không nhớ được là mình đã gặp qua cô gái này khi nào.

Theo lý mà nói, trong phạm vi bạn bè của cô, nếu xuất hiện một nữ sinh ngây thơ như vậy, cô nhất định sẽ không quên.

Qua gương chiếu hậu, Sở Thiên Tầm nhìn thấy Cao Yến thỉnh thoảng lại nhìn trộm mình, bật cười một tiếng.

"Chị Yến, mau ăn cơm đi. Ăn xong thì chị lái xe, em muốn ngủ một chút, buổi tối sẽ thay phiên nhau để gác đêm."



"Được, được. Buổi chiều để chị lái xe, chị có mấy năm kinh nghiệm lái xe. Thiên Tầm em yên tâm nghỉ ngơi đi."

Cao Yến còn chưa nói xong, xe thắng két một phát dừng lại, suýt nửa khiến cô ụp đổ cả hộp cơm.

Những chiếc xe phía trước đều quay đầu, lùi lại.

Có một số người không quay được liền dừng lai, bỏ xe, chạy về hướng này.

Đoạn đường cách đó không xa, ba bốn chiếc ô tô đậu lộn xộn giữa đường.

Trong một chiếc xe thương vụ còn ngồi mười mấy người, một con ma vật ngồi trên xe, đang vươn tay bắt lấy cánh tay một người phụ nữ trong xa, dùng sức kéo ra ngoài.

Mọi người trong xe cùng ôm chặt cơ thể người phụ nữ, giằng co với quái vật.

Một người đàn ông ngồi bên ghế tài xế mở cửa xe nhảy ra, tay cầm cây rìu chạy về phía ma vật.

Sở Thiên Tầm nhíu mày nhìn, Kẻ khinh nhờn.

Kẻ kinh nhờn là loại ma vật có chút đặc biệt, da thịt của nó có màu gần giống với màu da người, vì sự giống nhau này khiến chúng trông vô cùng ghê tởm.

Toàn thân ma vật này không có lông tóc, cơ thể cao hơn hai mét, tứ chi vừa thô vừa dài, mười ngón tay sắc bén. Nửa phần trên đầu trống rỗng, không có mắt, không có mũi, chỉ ở vị trí cái mũi có hai lỗ máu nhỏ, cái miệng lại lớn đến lạ thường, nứt đến tận mang tai, bên trong cắm những chiếc răng sắc nhọn, thậm chí trong hàm răng còn sót lại một ít máu thịt.

Nó không có tốc độ nhanh như Du đãng giả, cũng không có lực phòng ngự cao như Độn hành giả, nhưng nó lại có một cái đầu thông minh hơn tất cả những ma vật cấp thấp khác, là loại ma vật cấp thấp khiến con người căm thù nhất.

Thời kỳ đầu sẽ không quá rõ ràng, chỉ là khi ma lực không ngừng tiến hóa, Kẻ khinh nhờn lại thể hiện trí thông minh không giống với những quái vật bình thường khác.

Chúng nó bắt đầu dùng những thủ đoạn xảo quyệt và tàn nhẫn khác nhau để bắt giết loài người, thậm chí chúng còn bắt loài người đem đến sào huyệt của mình để nuôi dưỡng, vừa tra tấn vừa ăn từ từ. Do đó chúng mới có cái tên "Khinh nhờn".

Người đàn ông ngồi kế bên tài xế đi xuống, dùng rìu chém xuống Khinh nhờn giả, nó nhanh nhẹn né được lưỡi rìu, nhưng bị bắt phải buông cánh tay người phụ nữ bị nó tóm lấy.



Tứ chi nó chạm đất, vươn cổ, há cái miệng đầy máu, gào một tiếng thị uy về phía người đàn ông kia.

Người ngồi trong xe vội vàng kéo người phụ nữ kia trở về, vội vội vàng vàng đóng cửa sổ xe lại, không một ai xuống xe để giúp đỡ.

Kẻ khinh nhờn rống lên một tiếng, chân sau dồn lực, ném người đàn ông kia ngã nhào xuống đất. Người đàn ông dùng cán rìu chống vào cái miệng rộng của nó, vật lộn cùng ma vật.

Sở Thiên Tầm không nói hai lời, nâng con dao và mở cửa bước xuống xe.

Nơi này vậy mà lại có một con Kinh nhờn giả, sơ cấp, linh trí còn chưa phát triển, thật là tốt quá.

Vào lần trước, thời điểm này cô đã ngồi xe của Phùng Tuấn Lỗi đi qua đoạn đường này rồi, vậy nên không nhìn thấy con quái vật này.

Lại thêm một viên tinh thạch, Sở Thiên Tầm thầm phấn khích.

"Thiên Tầm, đừng đi, nguy hiểm!" Cam Hiểu Đan muốn kéo cô, lại không kịp.

Chỉ có thể bất lực nhìn Sở Thiên Tầm xách dao, đi thẳng về phía ma vật.

"Cái này, cái này, cô em Thiên Tầm này cũng quá.. dũng cảm vì chính nghĩa." Cao Yến biết ăn nói cũng phải lắp bắp: "Tôi đúng là không nói sai, đây thực sự là một người tốt hiếm có trên thế giới."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện