1.
Cả người mèo Ragdoll rất dơ, cả cơ thể lấm lem dính đầy bùn đất do cọ vào chậu hoa, đám lông dài thành bết từng sợi, trông không còn chút quý phái xinh đẹp nào.
Đệm chân xinh xắn màu hồng ban đầu cũng biến thành màu đen.
Chỉ có đôi mắt là vẫn to tròn sáng lấp lánh chăm chú nhìn về phía tôi.
"Em không có chủ nhân, chị đưa em về nhà đi."
Tôi nắm chặt chìa khóa trong tay, không nói lời nào mà quay sang lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra.
"Chị đang làm gì vậy?" Mèo vừa nói vừa đi về phía trước, duỗi chân đập nhẹ vào cửa, "Không phải chị muốn vào nhà ư?"
Tôi không phản ứng nó, trầm ngâm nhìn thông báo đăng ký lấy số trên điện thoại:
"Số ngày mai bị đăng ký hết rồi, thôi thì đăng ký sang ngày kia vậy."
Mèo càng hoài nghi hơn:
"Đăng ký số gì?"
"Đương nhiên là đăng ký lấy số đi khám bệnh tâm thần rồi."
Tôi dùng chân chặn mèo ở ngoài cửa rồi nhanh chóng mở cửa bước vào nhà.
Tôi cũng biết nếu cứ tiếp tục khổ sở vất vả làm việc như bây giờ thì sớm muộn gì bản thân cũng mắc bệnh, nhưng ai mà ngờ được bệnh đầu tiên được phát hiện ra lại là bệnh tâm thần…
Mèo ở bên ngoài sốt ruột đập cửa:
“Em là mèo, em thật sự biết nói tiếng người mà!”
Tôi đã uống hết một cốc nước nhưng mèo vẫn cố chấp không chịu bỏ cuộc:
“Cầu xin chị, cho em vào nhà đi mà.”
Tôi vẫn không để ý đến ẻm, thay quần áo chuẩn bị đi tắm. Lúc này ngoài cửa đã không còn âm thanh gì nữa.
Tôi khe khẽ thở phào một hơi.
2.
Căn hộ tôi thuê nằm ở trên tầng 2, có một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm, là một căn hộ trong một khu chung cư cũ kỹ, phòng cũng rất nhỏ.
Giá thuê căn nhà rất rẻ, đối với một người ở một mình như tôi thì chỉ cần dọn dẹp sắp xếp lại một chút là vừa khít, thật sự là không hợp để chứa chấp thêm một sinh vật thứ hai.
Sau khi tắm rửa đơn giản, tôi phát hiện dưới chung cư có đám đông đang không ngừng náo loạn. Hình như là có người đang đi tìm mèo Ragdoll thất lạc.
Tôi nhìn qua bức ảnh tìm kiếm, con mèo trên bức ảnh trông giống hệt em mèo mà tôi vừa gặp.
Vì vậy nên tôi liền trả lời: “Tôi vừa nhìn thấy bé mèo này.”
Trong lúc chờ người đó liên lạc, tôi mở cửa ra.
Mèo vẫn đang nằm dưới đất, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, cực kỳ vui vẻ nhìn tôi, giây tiếp theo nó liền luồn qua khe cửa mà chui vào trong nhà.
Tôi nhanh tay nhanh mắt chụp một tấm ảnh cho mèo, đáp:
“Chủ nhân của em đến tìm em đấy”
Bước chân vui vẻ của mèo đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn tôi:
“Em không có chủ nhân.”
"Em nói dối, chủ nhân của em còn thêm bạn bè với chị, còn gửi ảnh của em cho chị."
Tôi mở bức ảnh ra, giơ ra trước mặt mèo.
Mèo nhìn chằm chằm một lúc, tiếp đó nói:
"Đây là em, nhưng em không có chủ."
“Nếu người ta không phải chủ nhân của em thì sao lại có ảnh của em, còn muốn đón em về?”
Ngữ khí của mèo bỗng trở nên rất thấp:
“Bà ta đánh em, còn không cho em ăn gì cảm. Mẹ nói người như thế không phải là chủ nhân.”
“Bà ta đánh em?”
Mèo gật gật đầu, duỗi chân nhỏ ra trước mặt tôi.
Miếng đệm thịt nho nhỏ bị dính đầy đất, như mà bên dưới lớp đất đó, là hai miệng vết thương do bị r.ạch một cách tàn nhẫn.
“Vết thương này là do bà ta làm ra sao?”
Mèo gật gật đầu.
Tôi ôm lấy bàn chân nhỏ của mèo, lúc này mới phát hiện ra em ấy gầy gầy nhỏ nhỏ, cả người không có nổi hai lạng thịt, trên cẳng chân nhỏ còn có hai dấu vết do bị người siết tạo thành.
Trên điện thoại lại rung lên một tin nhắn, trong nhóm có người nhắn tin cho tôi.
Cả người mèo Ragdoll rất dơ, cả cơ thể lấm lem dính đầy bùn đất do cọ vào chậu hoa, đám lông dài thành bết từng sợi, trông không còn chút quý phái xinh đẹp nào.
Đệm chân xinh xắn màu hồng ban đầu cũng biến thành màu đen.
Chỉ có đôi mắt là vẫn to tròn sáng lấp lánh chăm chú nhìn về phía tôi.
"Em không có chủ nhân, chị đưa em về nhà đi."
Tôi nắm chặt chìa khóa trong tay, không nói lời nào mà quay sang lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra.
"Chị đang làm gì vậy?" Mèo vừa nói vừa đi về phía trước, duỗi chân đập nhẹ vào cửa, "Không phải chị muốn vào nhà ư?"
Tôi không phản ứng nó, trầm ngâm nhìn thông báo đăng ký lấy số trên điện thoại:
"Số ngày mai bị đăng ký hết rồi, thôi thì đăng ký sang ngày kia vậy."
Mèo càng hoài nghi hơn:
"Đăng ký số gì?"
"Đương nhiên là đăng ký lấy số đi khám bệnh tâm thần rồi."
Tôi dùng chân chặn mèo ở ngoài cửa rồi nhanh chóng mở cửa bước vào nhà.
Tôi cũng biết nếu cứ tiếp tục khổ sở vất vả làm việc như bây giờ thì sớm muộn gì bản thân cũng mắc bệnh, nhưng ai mà ngờ được bệnh đầu tiên được phát hiện ra lại là bệnh tâm thần…
Mèo ở bên ngoài sốt ruột đập cửa:
“Em là mèo, em thật sự biết nói tiếng người mà!”
Tôi đã uống hết một cốc nước nhưng mèo vẫn cố chấp không chịu bỏ cuộc:
“Cầu xin chị, cho em vào nhà đi mà.”
Tôi vẫn không để ý đến ẻm, thay quần áo chuẩn bị đi tắm. Lúc này ngoài cửa đã không còn âm thanh gì nữa.
Tôi khe khẽ thở phào một hơi.
2.
Căn hộ tôi thuê nằm ở trên tầng 2, có một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm, là một căn hộ trong một khu chung cư cũ kỹ, phòng cũng rất nhỏ.
Giá thuê căn nhà rất rẻ, đối với một người ở một mình như tôi thì chỉ cần dọn dẹp sắp xếp lại một chút là vừa khít, thật sự là không hợp để chứa chấp thêm một sinh vật thứ hai.
Sau khi tắm rửa đơn giản, tôi phát hiện dưới chung cư có đám đông đang không ngừng náo loạn. Hình như là có người đang đi tìm mèo Ragdoll thất lạc.
Tôi nhìn qua bức ảnh tìm kiếm, con mèo trên bức ảnh trông giống hệt em mèo mà tôi vừa gặp.
Vì vậy nên tôi liền trả lời: “Tôi vừa nhìn thấy bé mèo này.”
Trong lúc chờ người đó liên lạc, tôi mở cửa ra.
Mèo vẫn đang nằm dưới đất, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, cực kỳ vui vẻ nhìn tôi, giây tiếp theo nó liền luồn qua khe cửa mà chui vào trong nhà.
Tôi nhanh tay nhanh mắt chụp một tấm ảnh cho mèo, đáp:
“Chủ nhân của em đến tìm em đấy”
Bước chân vui vẻ của mèo đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn tôi:
“Em không có chủ nhân.”
"Em nói dối, chủ nhân của em còn thêm bạn bè với chị, còn gửi ảnh của em cho chị."
Tôi mở bức ảnh ra, giơ ra trước mặt mèo.
Mèo nhìn chằm chằm một lúc, tiếp đó nói:
"Đây là em, nhưng em không có chủ."
“Nếu người ta không phải chủ nhân của em thì sao lại có ảnh của em, còn muốn đón em về?”
Ngữ khí của mèo bỗng trở nên rất thấp:
“Bà ta đánh em, còn không cho em ăn gì cảm. Mẹ nói người như thế không phải là chủ nhân.”
“Bà ta đánh em?”
Mèo gật gật đầu, duỗi chân nhỏ ra trước mặt tôi.
Miếng đệm thịt nho nhỏ bị dính đầy đất, như mà bên dưới lớp đất đó, là hai miệng vết thương do bị r.ạch một cách tàn nhẫn.
“Vết thương này là do bà ta làm ra sao?”
Mèo gật gật đầu.
Tôi ôm lấy bàn chân nhỏ của mèo, lúc này mới phát hiện ra em ấy gầy gầy nhỏ nhỏ, cả người không có nổi hai lạng thịt, trên cẳng chân nhỏ còn có hai dấu vết do bị người siết tạo thành.
Trên điện thoại lại rung lên một tin nhắn, trong nhóm có người nhắn tin cho tôi.
Danh sách chương