TÂM LÝ PHẠM TỘI

Tác giả: Trường Nhị

Dịch: Mặc Thủy

Phần 2 // Hai Nẻo Đường

Chương 18 // Tảo mộ

Vận mệnh chính là hai nẻo đường đưa ta về rồi lại đi.

——

Đầu xuân ở Hoành Cảnh vẫn rất lạnh.

Nhưng ít nhiều gì cũng là qua tiết Kinh Trập*, nước mưa cũng dồi dào hơn, mây trôi lơ lửng giữa trời phác thảo những cảnh sắc sinh động, cỏ cây đơm hoa, nửa xanh mượt mà nửa thẫm màu.

*Tiết Kinh Trập: Bắt đầu từ ngày 5-6 tháng 3 và kết thúc vào 20-21 tháng 3 dương lịch.

Chuông xe đạp kêu leng keng, hết bên này lại đến bên kia như thể tiếng chuông đánh thức lũ côn trùng. Những hàng bán hoa trải dài hai bên đường có cẩm chướng vàng sữa cũng có lan hồ điệp tím nhạt, người đi đường chỉ cần một khoản tiền nhỏ là đã mua được một bó.

Hình Tòng Liên dừng xe bên đường, mở cửa xe bước ra đi vài bước, dừng chân dưới gốc cây ngô đồng.

Ở đây có một quầy hoa, cô bé bán hoa đội một chiếc mũ len, mặt đỏ bừng lên vì lạnh, thấy anh, cô bé cười ngọt ngào, anh rút mười đồng ra, cô bé lại đưa một bó bách hợp như thường lệ.

Bách hợp vẫn còn thoảng mùi hương nhẹ nhàng của sương đêm, anh xoa xoa mái tóc bông xù của cô bé, rồi quay người đi vào sâu bên trong con đường bán hoa này.

Nằm cuối con đường là một khu mộ rất bí mật, càng đi sâu vào trong thì hương hoa càng nhạt dần đi, mùi khói nhang cũng nồng lên.

Khu mộ này không nằm ở vùng ngoại ô non xanh nước biếc, mà lại nằm kề một con sông lớn, trên sông có một chiếc cầu tên gọi Thái Thiên.

Từ lúc Lâm Thần ngã xuống sông từ cầu Thái Thiên đến nay đã quá nửa năm.

Nước hồ khẽ vuốt ve những hòn sỏi nhỏ trên bờ, Hình Tòng Liên đi xuyên qua những hàng bia mộ rời rạc, đến trước một tấm bia mộ gần bờ hồ nhất thì dừng lại, đặt bó bách hợp trong tay xuống.

Trên tấm bia nọ thậm chí còn không có tấm hình nào, phần tên họ được tô bằng mực dầu đỏ rực, có lẽ là khi viết thấm quá nhiều mực, có những giọt mực nhỏ chảy dọc theo đường nét xuống dưới, trông cứ như xúc tu của loài côn trùng nào đó.

Anh tìm một chỗ ngồi bừa xuống trước tấm bia, sau đó đốt một điếu thuốc, mặc cho ngọn lửa từng chút đốt trụi nó.

Ngày hôm ấy, Lâm Thần và Phùng Bái Lâm cùng rơi xuống sông, bọn họ đã tìm kiếm trên sông rất lâu.

Ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, lần đầu tiên anh nếm trải cảm giác ôm hy vọng để rồi thất vọng.

Mãi đến tận bây giờ, thỉnh thoảng anh lại nhớ đến gương mặt của Lâm Thần khi ngã xuống.

Anh đã từng thấy nét mặt của nhiều người trước khi chết, nhưng lại chưa từng thấy ai bình tĩnh và thản nhiên như Lâm Thần, bình tĩnh tựa như chỉ là ra ngoài ăn một bữa, thản nhiên tựa như lá mùa thu rời cành.

Anh cũng thường nghĩ, phải chăng Lâm Thần vẫn chưa chết, dù sao thì bọn họ cũng không vớt được bất cứ xác chết nào. Vậy thì biết đâu có một ngày nào đó, Lâm Thần sẽ đứng ngay trước ngôi mộ rỗng này, cầm một nhành bách hợp lên, khẽ ngửi.

Vậy nên anh rất thích đến đây, cho dù không làm gì mà chỉ ngồi ngẩn ngơ cũng được.

Cảm giác này rất dễ chịu.

Anh ngồi trước mộ của Lâm Thần, nhìn quanh không mục đích.

Ngay vào lúc này, điện thoại trong túi quần anh bắt đầu rung lên.

‘Sếp, thằng nhóc đó lại xuất hiện rồi.’ Đầu kia nói.

‘Trên cao tốc Hoành Cảnh đoạn kilomet số 10……’

‘Không có thương vong.’

Hình Tòng Liên ngắt điện thoại, anh chăm chú nhìn bia mộ, rít một hơi rồi ném điếu thuốc xuống đất, dẫm chân lên dập tắt mồi lửa.

……

Đội cảnh sát hình sự thành phố Hoành Cảnh không thay đổi chút nào kể từ sau khi Lâm Thần ra đi.

Trong văn phòng, đa số cảnh sát đã ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ còn lại chuyên viên kỹ thuật Vương Triêu đang xem băng ghi hình.

Hình Tòng Liên giật lấy trà chanh đá trong tay Vương Triêu nốc một ngụm, lạnh đến nỗi răng ê hết cả.

“Sếp, tuy anh không chê em, không có nghĩa là em không chê anh đâu, làm phiền anh tự đi mua cho mình một ly đi chứ!” Vương Triêu một tay giật lại đồ uống của mình, sau đó còn dè bỉu mà xoay miệng ly sang hướng khác, tay còn lại vẫn không rời khỏi con chuột.

“Tình hình sao rồi, vẫn là thằng nhóc đó?”

“Anh tự xem đi.” Vương Triêu vừa nói vừa mở một đoạn video lên, bấm bắt đầu chạy.

Đó là một đoạn băng đã được chỉnh sửa, ghi hình tám phút trên một chiếc xe khách trên đường cao tốc.

Hơn sáu giờ sáng, trăng sao chỉ mới vừa nấp đi, hai bên đường cao tốc trồng đầy cỏ lau mềm mại, mỗi khi có một chiếc xe vụt qua thì cỏ lau sát bên đuòng liền đu đưa như sóng biển.

Trong xe rất đông khách, cũng vì quá đông nên hơi nước phả ra từ hơi thở của mọi người đông lại thành một lớp sương mỏng trên cửa sổ xe, đa số hành khách đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ngay cả không khí trong xe dường như cũng mang lại cảm giác buồn ngủ.

Trên ghế ngồi bên cửa sổ, một người phụ nữ ôm con xé vỏ kẹo que, bé gái nhỏ cầm lấy que kẹo có mùi sữa và dưa hami, liếm một cách sung sướng.

Bỗng nhiên, một tấm biển chỉ đường khổng lồ nền xanh chữ trắng xuất hiện ngoài cửa sổ, vì tốc độ xe quá nhanh nên tấm bảng cũng vụt qua trong nháy mắt, chỉ có những chữ lớn kia để lại bóng mờ trên võng mạc người ta.

Tấm bảng kia hình như đã khởi động một lời nguyền kỳ diệu, sương mù ngoài cửa sổ như đang tràn vào xe trong chớp mắt, hình ảnh trên máy quay bắt đầu lắc lư dữ dội, khunh ảnh cũng trở nên mờ mịt, rèm cửa sổ tung bay soàn soạt, hành khách thì nghiêng ngả sang trái.

Âm thanh tiếp theo như chọc vào màng nhĩ, tài xế bẻ lái, tiếng còi xe và thắng xe rít lên đan xen vào nhau vô cùng chói tai.

Kẹo que trong tay bé gái rơi xuống đất, bề mặt chiếc kẹo màu vàng sữa dính bụi bặm và lông trên thảm trài sàn xe, sau đó lăn ra hàng ghế sau.

Chờ xe khách dừng lại trên làn đường dừng khẩn cấp thì các hành khách mới như tỉnh mộng, bọn họ vội vàng nhìn quanh, một lát sau mới phát hiện ra xung quanh hình như không có xe khác.

Đường phố trống trải, vắng đến đáng sợ.

Thế là bọn họ vô thức nhìn về phía tài xế, một vài thanh niên vịn lưng ghế đứng dậy, trông như thể nếu có nguy hiểm thì bọn họ sẽ lập tức xông ra ngoài.

Nhưng tất cả đều sững sờ, vì họ nhìn thấy một khẩu súng đang chỉ thẳng vào thái dương của tài xế.

Không biết từ lúc nào đã có người đến bên cạnh ghế lái.

Đó là một thiếu niên có vẻ còn rất nhỏ tuổi, cậu ta quấn một chiếc khăn quàng lông dê màu xám khói. Khăn quàng che chắn cả miệng và mũi, chỉ lộ ra đôi mắt hơi xếch lên, tròng mắt như ngọc lưu ly trong veo, khiến người ta bất giác nảy sinh ý nghĩ muốn hôn lên.

Cậu ta cúi người ghé sát vào tai tài xế như đang nói gì đó.

Bây giờ là xã hội pháp trị, súng đạn bị quản lý chặt chẽ, đa số người thường chưa bao giờ có cơ hội tận mắt nhìn thấy súng ngắn, càng đừng nói là gặp phải một khẩu súng ngắn đã lên đạn trong một vụ cướp xe trên đường lớn.

Mười mấy giây sau, người cướp xe dường như không có động tác gì khác, hành khách bắt đầu xì xào bàn tán.

Người mẹ ôm con mình nhẹ nhàng vỗ lưng, nhóm đàn ông thì cảnh giác đứng lên, không khí trong xe bắt đầu trở nên xôn xao, thanh niên trẻ tuổi to gan thì bắt đầu bước ra lối đi giữa hai hàng ghế, tìm cách tiếp cận buồng lái.

Người cướp xe nheo mắt, hình như đang cười.

Một giây sau, tiếng súng vang lên.

Đó là tiếng súng thật, vang như pháo nổ, hoặc như lốp xe bị nổ vậy, chấn động đến nỗi dường như sương mù đọng hai bên đường cũng xao động theo.

Phản ứng đầu tiên của hành khách là bịt tai che mắt.

Cùng lúc đó, viên đạn sượt qua trán tài xế, làm vỡ một bên cửa sổ buồng lái, mảnh vụn thủy tinh rơi đầy đất, tài xế cắn chặt răng co thành một cụm nhỏ, cả người đều đang run rẩy.

Những hành khách còn ôm tâm lý may mắn giờ đây mới đột nhiên ý thức được, thiếu niên cầm súng kia thật sự là một tên cướp nghiêm túc.

Cả chiếc xe lập tức im lặng.

Thế nhưng thiếu niên đứng ở đằng trước xe khách lại bật cười, đôi mắt cậu ta cong cong như vầng trăng khuyết, cậu ta chống một tay nhảy lên bục cao giữa xe khách, mà súng trên tay thì đã buông xuống rồi.

Một tên cướp xe hung ác sẽ mở miệng nói cái gì trước tiên? Là: “Nộp hết tiền của các người ra đây, không thì giết sạch các người” hay là nói, “Không muốn bị nổ tung đầu thì nộp hết những thứ đáng tiền ra đây”?

Đã có người bắt đầu tự giác cởi đồng hồ vàng trên tay mình, nhưng không ngờ lại nghe thấy một câu rất kỳ lạ:

“Kính thưa quý ông quý bà, hãy giao nộp hết kẹo của các vị ra đây, ngoài ra, tôi không thích vị quýt!”

Thiếu niên nói vậy, cậu ta dường như đang chơi trò chơi, ném súng từ tay trái sang tay phải, đột nhiên vươn tay, nòng súng lại hướng thẳng về phía tài xế đang định cử động: “Tôi đã nói là đừng có cử động mà.”

Giọng nói dịu dàng của cậu ta chẳng khác nào nước ấm chảy xuôi qua vành tai các hành khách.

Tất cả mọi người đều tưởng là mình nghe lầm, họ ngơ ngác nhìn trái nhìn phải, không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Nhanh lên nào, tôi không có đùa đâu.” Thiếu niên ngồi trên bục cao bật cười. cậu ta phối quần jeans màu xanh nhạt với một đôi giày Nike mẫu mới màu vàng tươi, hai chân lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng lắc lư.

Ngay lúc các hành khách vẫn còn đang chìm trong ngơ ngác không rõ, một tiếng “pằng!” vang lên, thiếu niên lại bóp cò súng. Lần này, viên đạn bay thẳng ra đằng trước xe khách, kính chắn gió lập tức vỡ tan rơi xuống rào rào, gió lạnh tràn vào xe trong giây lát.

Gió cuốn tung mái tóc đen mềm mại của thiếu niên, cũng khiến tài xế lạnh đến xanh mặt. Thiếu niên lấy ra một cái mũ len màu đỏ thẫm như làm ảo thuật, chu đáo đội lên cho tài xế.

Nhưng chỉ một giây sau, cậu ta lại dùng họng súng đen ngòm chỉ thẳng vào người đàn ông trung niên ngồi ở hàng ghế đầu tiên đang có ý định rút điện thoại, lạnh giọng nói: “Nhanh lên!”

Người kia run lẩy bẩy, lấy trong túi ra nửa cây kẹo bạc hà hiệu Halls nộp lên.

Thiếu niên hài lòng nhận kẹo, một tay gẩy ra một viên thả vào miệng, rồi còn thuận tay nhét giấy gói kẹo vào túi áo mình.

Có người đi đầu tất nhiên sẽ kéo theo một nhóm ủng hộ, kẹo the màu trắng, kẹo chanh màu vàng nhạt, kẹo cao su màu hồng, đủ loại kẹo muôn màu muôn vẻ lần lượt rơi vào túi của thiếu niên, thậm chí còn có người giao nộp một hộp Ferrero vàng kim, thiếu niên liếc một cái đầy vẻ chê bai chocolate, tỏ ý từ chối.

Sau tám phút, tất cả kẹo trên xe khách đã bị càn quét hết sạch.

Máy nhắn tin trên xe không ngừng vang lên yêu cầu kết nối, điểm đỏ trên máy tính cũng nháy liên tục, thiếu nhiên dường như đã thấy phiền, cậu ta tắt máy nhắn tin, thuận tay giật lấy chiếc máy tính mini gắn trên xe.

“Chúc mọi người chuyến đi vui vẻ.”

Cậu ta nói xong thì nhảy lên phần đầu xe khách, thả một nụ hôn gió.

Một giây sau, thiếu niên không hề do dự nhảy qua khung kính xe đã vỡ, lăn một vòng trên mặt đường rồi vọt ra khỏi đường cao tốc, bay vụt vào rừng cỏ lau mênh mông như chú cò trắng tìm đường về nhà.

~*~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện