11
Tin tức ta là công chúa, rất nhanh chóng đã lan truyền khắp Đại Tấn.
Trong khi tất cả mọi người đang kinh ngạc, họ cũng đang xem trò cười của Từ Cẩn Ngôn.
Phụ mẫu của Từ Cẩn Ngôn cũng cảm thấy rất mất mặt.
Đường đường là một công chúa lại không muốn gả, mà lại muốn gả cho một tiểu nha đầu lớn lên ở thôn quê, mặc dù là thiên kim của phủ Thừa Tướng, cũng lập công lớn, nhưng Tô Bội Bội không hiểu phép tắc và lễ nghi, danh tiếng trong nhà cũng không được tốt.
Tất nhiên, Từ Cẩn Ngôn rất cứng đầu, hắn khẳng định Bội Bội khác với những nữ tử khác, hắn thà không cưới công chúa, cũng muốn ở bên nàng ta đến hết đời.
Nhưng hắn ta không ngờ là điều mà Tô Bội Bội theo đuổi chính là tình yêu phu thê sẽ không có tam thê tứ thiếp, nhưng hắn không tự cho mình là đúng, từ đầu đến cuối chỉ yêu một người.
Nàng ta là người biết kiểm soát cảm xúc, kiếp trước nàng ta đã nói với ta rằng nàng ta thích Từ Cẩn Ngôn vì hắn ta rất đẹp trai.
Nhưng nếu như nàng ta gặp được Thái tử thì sao? Một ngày đẹp trời, ta nhờ Thái tử đi cùng ta đến phủ Thừa tướng, ta nói ta rất nhớ phụ mẫu nuôi.
Thái tử được phụ hoàng giao phó chăm sóc cho ta nên đương nhiên sẽ không từ chối.
Khi ta trở về phủ Thừa Tướng, tình cờ gặp Từ Cẩn Ngôn đến cầu hôn.
Đương nhiên không phải là tình cờ mà là ta cố ý sắp xếp.
Tất cả mọi người đều ra tận cửa đón tiếp ta và Thái tử.
Ta thấy Tô Bội Bội quỳ xuống hành lễ với khuôn mặt xanh mép.
Ngay khi Thái tử nhẹ nhàng tao nhã bảo bọn họ đứng dậy, ta nhìn thấy trong mắt Tô Bội Bội một tia sáng kinh ngạc.
Nàng ta không thể rời mắt khỏi Thái tử.
Nếu so với Thái tử, Từ Cẩn Ngôn chẳng là gì.
Ngay lập tức, ta cảm thấy nàng ta có khả năng sẽ được Thái tử đặc biệt sủng ái.
Vì vậy khi Từ Cẩn Ngôn cầu hôn, Tô Bội Bội lại bắt đầu dở trò.
Nàng ta thẳng thừng nói trước mặt mọi người, không nể mặt của ai: “Ta không gả ”.
Lời vừa nói ra,phụ mẫu ta gần như không bình tĩnh được nữa, rồi bỏ đi!
Kiếp trước không biết đã gây ra tội lỗi gì, kiếp này lại sinh ra một đứa không biết trời cao đất dày, vô liêm sỉ như này.
Từ Cẩn Ngôn cũng bị lời nói của Tô Bội Bội làm cho kinh ngạc nhất thời không kịp phản ứng.
“Bội Bội nàng nói cái gì vậy?” Từ Cẩn Ngôn hỏi nàng ta.
“Ta nói ta không gả cho ngươi nữa.”
"Tại sao? Đây không phải là điều mà chúng ta đã cố gắng cầu xin trước mặt Hoàng thượng sao?!"
"Hoàng thượng vẫn chưa ban hôn cho chúng ta, người chỉ đồng ý huỷ bỏ hôn ước của ngươi với Tô Mộc. “Tô Bội Bội nói đó là điều đương nhiên.
Trong suy nghĩ của nữ xuyên không, cuộc hôn nhân của chính mình thật nực cười.
Và nàng vẫn không hiểu triều đại mà nàng ta đang ở.
“To gan!” Thái tử ra lệnh: “ Ai cho phép ngươi gọi thẳng tên công chúa bằng tên chứ?!”
"Ta..." Tô Bội Bội nhìn Thái tử, trong nháy mắt trở nên dịu dàng, "Thần nữ biết sai, xin Thái tử thứ tội."
Ánh mắt thẳng thắn đó không hề che giấu chút nào. .
Tóc của Từ Cẩn Ngôn như đang bốc khói.
Tô Bội Bội trước đây cũng đã từng đối xử với hắn ta như vậy, hắn ta biết rất rõ điều đó.
“Tô Bội Bội,chuyện hôn sự là thoả thuận của phụ mẫu và bà mối, ngươi không được phép xen vào.” Từ Cẩn Ngôn nói lẽ.
Trong mắt còn có sự hoảng sợ không thể che giấu.
Nếu như Tô Bội Bội từ chối hôn sự, chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị cười nhạo sao? !
Hắn ta vốn đã bị chế nhạo vì huỷ hôn ước với Tô Mộc, nhưng bây giờ nếu chia tay với Tô Bội Bội thì rất mất mặt? !
Ta ở bên cạnh nhìn Từ Cẩn Ngôn, thấy trên trán hắn đổ rất nhiều mồ hôi.
Không ngờ rằng Tô Bội Bội lại lật mặt nhanh như vậy.
12
“Đó đều là kết quả của việc bị xã hội phong kiến đầu độc.” Tô Bội Bội chẳng thèm ngó tới: “Ta không quan tâm ngươi làm gì, nhưng chuyện hôn sự của Tô Bội Bội ta, là do ta quyết định!"
Lời nói vừa nói ra.
“Bộp!” Tô Thừa tướng cuối cùng không nhịn được, tát một cái thật mạnh vào mặt nàng ta, “Quả nhiên là nha đầu thôn quê, không hiểu phép tắc. Ở đây không đến lượt ngươi nói!”
Tô Bội Bội sửng sốt.
Sau khi bị Hoàng thượng và Hoàng hậu trừng phạt, nàng ta chỉ nghĩ rằng họ đang lạm dụng quyền lực của mình, nhưng làm sao nàng ta có thể chấp nhận được việc bị phụ thân mình đánh.
“Phụ thân, cho dù người có đánh chết con, con cũng sẽ không gả cho Từ Cẩn Ngôn.”Nói xong, Tô Bội Bội xoay người rời đi.
Không coi trọng bất cứ ai.
Tô Thừa tướng tức giận đến toàn thân run rẩy.
"Thừa tướng đại nhân, Từ gia chúng tôi cũng không dám trèo cao đến con gái của ngài.” Phụ thân của Từ Cẩn Ngôn Từ tướng quân tức giận không ngừng nói.
Tô Thừa tướng cũng tự biết mình đuối lý.
Tô Thừa tướng nói: “Hôn sự này là lỗi của Tô gia chúng tôi, ta Tô mỗ nhận lỗi với Đại tướng quân.”
“Nhận lỗi là đủ sao? Thừa tướng đại nhân, ngài hãy nói rõ với bên ngoài rằng hai nhà không thể thành hôn, để tránh khỏi nói rằng khuyển tử không chịu nổi Thiên kim của ngài!”
"Đại Tướng quân yên tâm." Tô Thừa tướng đồng ý.
Từ Tướng quân đưa Từ phu nhân và Từ Cẩn Ngôn giận dữ bỏ đi.
Lúc rời đi, ta nhìn thấy Từ Cẩn Ngôn đang quay lại nhìn ta.
Ta cười nhạt.
Sau khi nhà Từ tướng quân rời đi, ta cũng cùng Thái tử hồi cung.
Tô Thừa tướng và gia đình tiễn bọn ta ra cửa và không ngừng xin lỗi: "Hôm nay đã làm Thái tử và công chúa chê cười rồi."
Thái tử giải quyết ổn thỏa mọi việc và nói vài lời.
Ta kéo Tô phu nhân sang một bên và nói: “Mẫu thân.”
Riêng ta, ta vẫn gọi bà ấy như vậy.
Mẫu thân ta bật khóc khi nghe ta gọi như vậy.
"Mộc Nhi của ta, tại sao con không phải là con gái ruột của ta? Con nói phụ thân con và ta ăn ở tốt nhiều năm như vậy, chưa từng làm chuyện gì trái ý, sao có thể có một đứa con gái như Tô Bội Bội? "
"Lúc đầu, ta nghĩ nó dễ thương, thú vị và hiểu biết. Nó là ông trời ban tặng. Nhưng bây giờ ta nghĩ nó là yêu nữ chuyển thế."
Tô phu nhân vừa nói vừa khóc.
"Mẫu thân , để Bội Bội ở bên cạnh thật sự không tốt, mẫu thân hãy thuyết phục phụ thân gửi Bội Bội về quê để tránh gặp rắc rối lớn.” Ta hùa theo nhắc nhở phụ thân.
“Được.”
“Mẫu thân người yên tâm, có chuyện gì con ở trong cung con cũng đến xử lý, chỉ cần mọi người không giúp Bội Bội, mọi người sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Mộc Nhi, con mới là con cưng của mẫu thân …”
Tô phu nhân khóc không ngừng.
Mẫu thân thực sự không nỡ rời xa ta, và người thực sự rất đau khổ khi có một đứa con gái như Tô Bội Bội.
Ta an ủi Tô phu nhân một lúc rồi cùng Thái tử rời đi.
Thái tử hoàn toàn không hiểu một nữ tử ngang ngược như Tô Bội Bội, trên đường trở về còn chế giễu, điều này khiến ta mở rộng tầm mắt.
Ta cười không nói gì.
Chỉ cần Thái tử coi thường Tô Bội Bội, Tô Bội Bội sẽ không thể gây chuyện, huống chi Tô Thừa tượng cũng đã vứt bỏ Tô Bội Bội.
Tiếp theo ta chỉ cần thu lưới.
Tin tức ta là công chúa, rất nhanh chóng đã lan truyền khắp Đại Tấn.
Trong khi tất cả mọi người đang kinh ngạc, họ cũng đang xem trò cười của Từ Cẩn Ngôn.
Phụ mẫu của Từ Cẩn Ngôn cũng cảm thấy rất mất mặt.
Đường đường là một công chúa lại không muốn gả, mà lại muốn gả cho một tiểu nha đầu lớn lên ở thôn quê, mặc dù là thiên kim của phủ Thừa Tướng, cũng lập công lớn, nhưng Tô Bội Bội không hiểu phép tắc và lễ nghi, danh tiếng trong nhà cũng không được tốt.
Tất nhiên, Từ Cẩn Ngôn rất cứng đầu, hắn khẳng định Bội Bội khác với những nữ tử khác, hắn thà không cưới công chúa, cũng muốn ở bên nàng ta đến hết đời.
Nhưng hắn ta không ngờ là điều mà Tô Bội Bội theo đuổi chính là tình yêu phu thê sẽ không có tam thê tứ thiếp, nhưng hắn không tự cho mình là đúng, từ đầu đến cuối chỉ yêu một người.
Nàng ta là người biết kiểm soát cảm xúc, kiếp trước nàng ta đã nói với ta rằng nàng ta thích Từ Cẩn Ngôn vì hắn ta rất đẹp trai.
Nhưng nếu như nàng ta gặp được Thái tử thì sao? Một ngày đẹp trời, ta nhờ Thái tử đi cùng ta đến phủ Thừa tướng, ta nói ta rất nhớ phụ mẫu nuôi.
Thái tử được phụ hoàng giao phó chăm sóc cho ta nên đương nhiên sẽ không từ chối.
Khi ta trở về phủ Thừa Tướng, tình cờ gặp Từ Cẩn Ngôn đến cầu hôn.
Đương nhiên không phải là tình cờ mà là ta cố ý sắp xếp.
Tất cả mọi người đều ra tận cửa đón tiếp ta và Thái tử.
Ta thấy Tô Bội Bội quỳ xuống hành lễ với khuôn mặt xanh mép.
Ngay khi Thái tử nhẹ nhàng tao nhã bảo bọn họ đứng dậy, ta nhìn thấy trong mắt Tô Bội Bội một tia sáng kinh ngạc.
Nàng ta không thể rời mắt khỏi Thái tử.
Nếu so với Thái tử, Từ Cẩn Ngôn chẳng là gì.
Ngay lập tức, ta cảm thấy nàng ta có khả năng sẽ được Thái tử đặc biệt sủng ái.
Vì vậy khi Từ Cẩn Ngôn cầu hôn, Tô Bội Bội lại bắt đầu dở trò.
Nàng ta thẳng thừng nói trước mặt mọi người, không nể mặt của ai: “Ta không gả ”.
Lời vừa nói ra,phụ mẫu ta gần như không bình tĩnh được nữa, rồi bỏ đi!
Kiếp trước không biết đã gây ra tội lỗi gì, kiếp này lại sinh ra một đứa không biết trời cao đất dày, vô liêm sỉ như này.
Từ Cẩn Ngôn cũng bị lời nói của Tô Bội Bội làm cho kinh ngạc nhất thời không kịp phản ứng.
“Bội Bội nàng nói cái gì vậy?” Từ Cẩn Ngôn hỏi nàng ta.
“Ta nói ta không gả cho ngươi nữa.”
"Tại sao? Đây không phải là điều mà chúng ta đã cố gắng cầu xin trước mặt Hoàng thượng sao?!"
"Hoàng thượng vẫn chưa ban hôn cho chúng ta, người chỉ đồng ý huỷ bỏ hôn ước của ngươi với Tô Mộc. “Tô Bội Bội nói đó là điều đương nhiên.
Trong suy nghĩ của nữ xuyên không, cuộc hôn nhân của chính mình thật nực cười.
Và nàng vẫn không hiểu triều đại mà nàng ta đang ở.
“To gan!” Thái tử ra lệnh: “ Ai cho phép ngươi gọi thẳng tên công chúa bằng tên chứ?!”
"Ta..." Tô Bội Bội nhìn Thái tử, trong nháy mắt trở nên dịu dàng, "Thần nữ biết sai, xin Thái tử thứ tội."
Ánh mắt thẳng thắn đó không hề che giấu chút nào. .
Tóc của Từ Cẩn Ngôn như đang bốc khói.
Tô Bội Bội trước đây cũng đã từng đối xử với hắn ta như vậy, hắn ta biết rất rõ điều đó.
“Tô Bội Bội,chuyện hôn sự là thoả thuận của phụ mẫu và bà mối, ngươi không được phép xen vào.” Từ Cẩn Ngôn nói lẽ.
Trong mắt còn có sự hoảng sợ không thể che giấu.
Nếu như Tô Bội Bội từ chối hôn sự, chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị cười nhạo sao? !
Hắn ta vốn đã bị chế nhạo vì huỷ hôn ước với Tô Mộc, nhưng bây giờ nếu chia tay với Tô Bội Bội thì rất mất mặt? !
Ta ở bên cạnh nhìn Từ Cẩn Ngôn, thấy trên trán hắn đổ rất nhiều mồ hôi.
Không ngờ rằng Tô Bội Bội lại lật mặt nhanh như vậy.
12
“Đó đều là kết quả của việc bị xã hội phong kiến đầu độc.” Tô Bội Bội chẳng thèm ngó tới: “Ta không quan tâm ngươi làm gì, nhưng chuyện hôn sự của Tô Bội Bội ta, là do ta quyết định!"
Lời nói vừa nói ra.
“Bộp!” Tô Thừa tướng cuối cùng không nhịn được, tát một cái thật mạnh vào mặt nàng ta, “Quả nhiên là nha đầu thôn quê, không hiểu phép tắc. Ở đây không đến lượt ngươi nói!”
Tô Bội Bội sửng sốt.
Sau khi bị Hoàng thượng và Hoàng hậu trừng phạt, nàng ta chỉ nghĩ rằng họ đang lạm dụng quyền lực của mình, nhưng làm sao nàng ta có thể chấp nhận được việc bị phụ thân mình đánh.
“Phụ thân, cho dù người có đánh chết con, con cũng sẽ không gả cho Từ Cẩn Ngôn.”Nói xong, Tô Bội Bội xoay người rời đi.
Không coi trọng bất cứ ai.
Tô Thừa tướng tức giận đến toàn thân run rẩy.
"Thừa tướng đại nhân, Từ gia chúng tôi cũng không dám trèo cao đến con gái của ngài.” Phụ thân của Từ Cẩn Ngôn Từ tướng quân tức giận không ngừng nói.
Tô Thừa tướng cũng tự biết mình đuối lý.
Tô Thừa tướng nói: “Hôn sự này là lỗi của Tô gia chúng tôi, ta Tô mỗ nhận lỗi với Đại tướng quân.”
“Nhận lỗi là đủ sao? Thừa tướng đại nhân, ngài hãy nói rõ với bên ngoài rằng hai nhà không thể thành hôn, để tránh khỏi nói rằng khuyển tử không chịu nổi Thiên kim của ngài!”
"Đại Tướng quân yên tâm." Tô Thừa tướng đồng ý.
Từ Tướng quân đưa Từ phu nhân và Từ Cẩn Ngôn giận dữ bỏ đi.
Lúc rời đi, ta nhìn thấy Từ Cẩn Ngôn đang quay lại nhìn ta.
Ta cười nhạt.
Sau khi nhà Từ tướng quân rời đi, ta cũng cùng Thái tử hồi cung.
Tô Thừa tướng và gia đình tiễn bọn ta ra cửa và không ngừng xin lỗi: "Hôm nay đã làm Thái tử và công chúa chê cười rồi."
Thái tử giải quyết ổn thỏa mọi việc và nói vài lời.
Ta kéo Tô phu nhân sang một bên và nói: “Mẫu thân.”
Riêng ta, ta vẫn gọi bà ấy như vậy.
Mẫu thân ta bật khóc khi nghe ta gọi như vậy.
"Mộc Nhi của ta, tại sao con không phải là con gái ruột của ta? Con nói phụ thân con và ta ăn ở tốt nhiều năm như vậy, chưa từng làm chuyện gì trái ý, sao có thể có một đứa con gái như Tô Bội Bội? "
"Lúc đầu, ta nghĩ nó dễ thương, thú vị và hiểu biết. Nó là ông trời ban tặng. Nhưng bây giờ ta nghĩ nó là yêu nữ chuyển thế."
Tô phu nhân vừa nói vừa khóc.
"Mẫu thân , để Bội Bội ở bên cạnh thật sự không tốt, mẫu thân hãy thuyết phục phụ thân gửi Bội Bội về quê để tránh gặp rắc rối lớn.” Ta hùa theo nhắc nhở phụ thân.
“Được.”
“Mẫu thân người yên tâm, có chuyện gì con ở trong cung con cũng đến xử lý, chỉ cần mọi người không giúp Bội Bội, mọi người sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Mộc Nhi, con mới là con cưng của mẫu thân …”
Tô phu nhân khóc không ngừng.
Mẫu thân thực sự không nỡ rời xa ta, và người thực sự rất đau khổ khi có một đứa con gái như Tô Bội Bội.
Ta an ủi Tô phu nhân một lúc rồi cùng Thái tử rời đi.
Thái tử hoàn toàn không hiểu một nữ tử ngang ngược như Tô Bội Bội, trên đường trở về còn chế giễu, điều này khiến ta mở rộng tầm mắt.
Ta cười không nói gì.
Chỉ cần Thái tử coi thường Tô Bội Bội, Tô Bội Bội sẽ không thể gây chuyện, huống chi Tô Thừa tượng cũng đã vứt bỏ Tô Bội Bội.
Tiếp theo ta chỉ cần thu lưới.
Danh sách chương